Lấy thực lực trước mắt của Tôn Phi, tuy rằng được xưng là đệ nhất vô địch trong số những người dưới Nguyệt cấp, thế nhưng vẫn không có cách nào được như cường giả Nguyệt cấp lăng không vượt qua hơn một ngàn năm trăm mét, vì vậy hắn phải triệu hoán ra quạ đen, liên tục nện lên lưng nó để mượn lực, thân hình lóe lên bốn, năm lần, rốt cục đã an toàn đi đến trên tường thành.
Phóng tầm mắt nhìn, dưới bóng đêm, “Cổ Thành Tử Vong” là một mảnh tịch liêu làm cho tim người ta đập nhanh.
Kiến trúc thạch khổng lồ che đi ngân sắc ánh trắng, bóng ma loang lổ, trên đường phố trống trải vắng vẻ, chỉ có tiếng gió thổi trầm thấp, khắp nơi đều có cốt hài và U Quỷ hỏa đi lại, minh diệt bất định, giống như một tòa quỷ thành.
Cát vàng chồng chất trên đường phố, thạch điện rách nát, còn có một ít cửa hàng bên đường, giếng nước thì khô héo đầy cát bên trong, xa xa còn có thể thấy một mảnh cung điện to lớn tới bốn trăm mét, có lẽ là niên đại rất lâu rồi, có thể thấy dấu hiệu sụp đổ nhè nhẹ.
Chẳng qua là, nếu so sánh với bất kỳ tòa thành cổ nào thì đều thấy được sự bảo tồn tốt hơn.
Bốn phía tường thành cao, công sự trên mặt thành vẫn còn nguyên, địch lâu cao vót, tất cả đều được bảo tồn rất hoàn chỉnh, dưới tường thành chồng chất không ít cát vàng.
Tôn Phi ngưng thần bất động, tinh thần lực vô thanh vô tức tràn ra.
- Không có dấu hiệu tồn tại sinh mệnh, hoàn toàn là một tòa tử thành, quy mô và kiến trúc được bảo tồn đến độ như vậy, đích xác có thể là nơi đóng quân cho đội quân ba vạn binh, chẳng qua là….
Tôn Phi rất nhanh liền phát hiện, tòa cổ thành này có chút quái dị, tựa như bị bao phủ bởi một tầng từ trường.
Từ lúc bước lên tường thành Tôn Phi đã phát hiện dị trạng này.
Trên người hắn có một ít vật phẩm bằng sắt, liền liều mạng rơi xuống mặt đất, người bình thường gặp tình huống như vậy tất nhiên sẽ cảm thấy bất ổn, ngay cả bước đi cũng đều trắc trở, tâm niệm Tôn Phi vừa động, khôi giáp Đức Lỗ Y (Druid) trên thân biến mất, chỉ mặc trường bào, đi giày da, như vậy tất cả dị trạng mới dần biến mất.
- Lẽ nào từ tính quỷ dị này nguyên nhân chính là từ cổ thành?
Tôn Phi đặt chân lên nhai đạo cổ thành, tỉ mỉ quan sát, rất nhanh đã đi đến kết luận của chính mình, bởi vì hắn phát hiện khắp nơi trong cổ thành đều gục một ít khung xương đã lâu, hiển nhiên là đã chết từ rất lâu rồi, chỉ cần thoáng đụng qua thì xương sẽ gãy ra, rất yếu đuối, hiển nhiên lúc sinh thời không phải là cao thủ, chỉ là người thường mà thôi.
Những bộ hài cốt này dưới ánh trăng tản ra ánh huỳnh quang, hầu như đều không được trọn vẹn đầy đủ, tựa hồ như lúc sinh thời đã bị dã thú kinh khủng gì đó tập kích qua, hoặc là gặp một hồi thảm biến, vậy nên cư dân trong thành cơ hồ bị tàn sát không còn ai.
Tôn Phi dọc theo đường chính mà đi.
Ở một địa phương tương tự như quảng trường, Tôn Phi thấy trên trên một thạch trụ treo đầy lồng tre đã bị mục nát, trong lồng tre hoàn toàn là hài cốt mục nát đang trong tư thế giãy dụa, cánh tay vươn ra, rất hiển nhiên, những người này là bị nhốt sống trong lồng tre, cuối cùng vì đói mà chết.
Ở trên đầu mấy bộ xương khô, Tôn Phi thấy được tương tự với hoàng quang gì đó, còn lóe ra quang diễm bảo thạch nhàn nhạt, đây là trang sức của quý tộc, thậm chí có thể là Hoàng tộc cổ thành, bị địch nhân hành hạ đến chết trên phiến quảng trường này.
Xung quanh quảng trường là tràn đầy cát vàng, loáng thoáng có thể thấy được trong cát vàng trùm lấp hơn một nghìn đầu lâu khô, mà ở trung tâm quảng trường, còn có một núi nhỏ chồng chất là đầu lâu khô, lam sắc Quỷ Hỏa lượn lờ xung quanh, âm trầm đáng sợ.
- Những người này sinh tiền là bị trực tiếp chém giết, chặt bỏ đầu lâu…Ở đây đã xảy ra một hồi máu tanh tàn sát!
Tôn Phi hành tẩu trong cổ thành mà tựa hồ như có thể cảm thụ được trong không khí như có tiếng kêu rên thảm thiết và tiếng cầu xin tha mạng, tựa hồ như tiếng của ngàn vạn vong hồn vẫn bao phủ nơi này, thật lâu không chịu tán đi.
Tôn Phi lục soát khắp tòa cổ thành, cũng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu có sinh mệnh tồn tại nào.
Ngoài thành trăm thước chính là sào huyệt của “Cuồng bạo thị kim nghĩ”, thế nhưng rất kỳ quái, tựa hồ như bọn chúng không có bất kỳ hứng thú gì với tòa cổ thành này, thậm chí có thể nói là có điều sợ hãi, không có một chút dự định nào là muốn đi vào thành.
- Hình như trong tòa cổ thành này có khắc tinh trời sinh nào đó, khiến cho những thị kim nghĩ đáng sợ kia cũng không dám đặt chân vào nửa bước.
Xác định được điểm này nhưng thật ra lại khiến Tôn Phi yên tâm hơn, bằng không đem một đội quân ở nơi này còn chưa đủ cho số lượng kim nghĩ ở ngoài kia.
- Chỉ là, trong thành này tồn tại từ trường, thiết giáp và vũ khí bằng sắt không có cách nào phát huy được, điểm này trưởng công chúa và Paris cũng không có đề cập tới.
- Lẽ nào từ trường này là do hai mươi năm gần đây mới chậm rãi xuất hiện?
Tôn Phi lắc đầu, từ bỏ nghĩ ngợi lung tung trong lòng:
- Trước tiên phải tìm được mật đạo như trong thư nói đã!
Trưởng công chúa và Paris kiến nghị Tôn Phi có thể đem tòa thành này làm căn cứ thứ hai, tạo thành hỗ trợ cho thành Song Kỳ và kiềm chế người Ajax. Bởi vì xung quanh cổ thành này là sào huyệt của thị kim nghĩ, vì thế nên trong vòng bao nhiêu năm nay coi như là sa đạo hay mã phỉ dũng mãnh lắm cũng không thể đặt chân tới đây, nghe nói trong thành có lượng tài phú rất lớn, thế nhưng sớm đã bị một ít cường giả Nguyệt cấp vơ vét hết không còn gì, cho nên đối với mạo hiểm như vậy không có hấp dẫn với bọn chúng.
Người Ajax cũng biết tòa cổ thành này thế nhưng bọn chúng không có cách nào tiến nhập vào trong thành.
Xung quanh thành là sào huyệt của vô cùng vô tận thị kim nghĩ, hợp thành một vòng chắn không thể vượt qua được, cản trở bất kỳ quân đội tinh nhuệ nào muốn tiến vào.
Chẳng qua là trưởng công chúa và Paris có nói trong thư, trong lúc bọn họ lật xem tàng thư hoàng thất đế quốc, trong bản chép tay hồi ký của đại đế Yashin phát hiện, năm đó lúc đại đế kiến tạo Song Kỳ thành từng vì hiếu kỳ mà đi tới tòa cổ thành này, đáng tiếc không phát hiện gì, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện ra một thông đạo ngầm nơi đại điện hoàng cung, có thể thông qua thông đạo ngầm này mà tiến nhập thành, không cần đi qua sào huyệt của thị kim nghĩ.
Lúc đó đại đế Yashin vẫn chưa đem bí mật này truyền đi.
Hoặc chính là trong lòng vị đại đế này nghĩ bảo tồn bí mật này, tương lai ắt có giá trị.
Tôn Phi dựa theo hướng dẫn trên thư, rất nhanh liền tìm được thông đạo bí mật kia.
Tường thành “Cổ thành tử vong”, thạch điện và kiến trúc hầu như đều làm từ một loại sắc thạch đen, mà trong thông đạo ngầm cũng là từ loại vật liệu này mà xây dựng thành, thông đạo rộng chừng năm thước, độ cao vượt quá bốn thước, có thể dung nạp được ba cái xe ngựa chạy song song.
Đối với một thông đạo ngầm mà nói, quả thực kích cỡ này là quá to lớn.
Chỉ là rất hiển nhiên, kiến trúc mật đạo chắc là bị bịt kín lối đi, bởi vì trong thông đạo Tôn Phi không có phát hiện bất kì thi hài nào, ở trên mặt đất cũng không có bụi bẩn, phi thường sạch sẽ, chỉ là bởi vì thời gian dài không thông không khí, vì vậy hàm lượng dưỡng khí rất thấp, nếu như Tôn Phi là người bình thường, chỉ sợ đã chết vài chục lần rồi.
Tôn Phi dọc theo thông đạo đi hơn hai mươi phút, con đường dài dằng dặc, cuối cùng đã tới một chỗ khác.
Cuối đường có hai phiến đá khổng lồ, nặng tầm vạn cân.
Nhưng có thể khẳng định một điều, mặt kia của cửa đá tất nhiên đang bị vùi sâu trong sa mạc, sức nặng của cát càng thêm đè nặng.
Chỉ sợ là đến cường giả Nguyệt cấp muốn mở cửa này cũng không dễ dàng gì.
Nhưng may mắn người đứng trước cánh cửa này là Tôn Phi.
Chuyển đổi đến ‘hình thức Dã nhân” (Barbarian), thực lực cấp 99 Dã nhân điên cuồng phóng ra, hai tay Tôn Phi đè chặt lên cửa đá, phóng ra thực lực của bản thân, trong tiếng ùng ùng vang lên, cửa đá của thông đạo đã bị đẩy ra.
Giờ khắc này, cát vàng bên ngoài và ánh sáng của bầu trời cùng nhau chiếu xuống.
Không khí dũng mãnh tiến vào, hô hấp chợt dễ dàng hơn.
Tôn Phi suy nghĩ một chút, lại tính toán thời gian, lúc này còn cách trời sáng chí ít năm giờ, hắn liền lấy giấy bút từ trong giới chỉ trữ vật ra, rất nhanh viết xong một phong thư, sau đó hắn mở ra thần kỹ triệu hoán, truyền tống trận mở ra, Kashya từ trong cửa truyền tống đi ra.
- Kashya, dùng tốc độ nhanh nhất đem phong thư này giao cho quân sư Arjen của “Quân Đoàn Nanh Sói”. Đại quân đang ở sáu mươi dặm phía đông nam thành.
- Đã biết.
Kashya tiếp nhận phong thư rồi cất đi, sau đó thân hình hóa thành một đạo ánh sáng, không ngừng lóe lên, rất nhanh hướng về phía đại quân “Quân Đoàn Nanh Sói” chạy như điên.
Mà Tôn Phi trong lúc này rất nhanh chuyển đổi sang “Hình thức Thích Khách”.
Quốc Vương Bệ Hạ bày ra bẫy rập và cơ quan trong vòng một trăm mét nơi mật đạo, sau đó mới thỏa mãn gật đầu, hoán đổi sang “hình thức Barbarian”, tiến vào thế giới Diablo.
…
…
Chỉ còn lại một nhiệm vụ cuối cùng.
Hai người Tôn Phi và Elena đã thâm nhập tới “Worldstone Keep” rồi.
Đây là kiến trúc phi thường to lớn, so sánh với ngầm huyệt hoặc là Thần Điện lúc trước, “Worldstone Keep” quả thật giống như là cung điện Hoàng gia, cả tòa kiến trúc tỏa ra khí tức đẹp đẽ quý giá khó nói nên lời.
Thế nhưng bên tai lại không ngừng vang lên tiếng cười to của BOSS cuối cùng – Baal, đồng thời chung quanh góc phòng Ác Ma không ngừng lao tới, phá hủy tràng diện xa hoa này.
Nơi này là địa phương đáng sợ nhất trong thế giới Diablo.
Ác Ma và quái ở đây đều cso thực lực cường đại, trên người thì mặc khôi giáp, trong tay lại nắm các vũ khí ma pháp đáng sợ, hơn nữa lại đã có trí tuệ đơn giản, thực lực mỗi một quái ít nhất đều ngang với Vũ sĩ tam Tinh cấp trong thế giới hiện thực, hết sức cường đại và khát máu.
“Worldstone Keep” chia làm ba tầng.
Hai người Tôn Phi và Elena hao tốn bốn giờ đồng hồ, một đường không ngừng giết chóc mới từ tầng thứ nhất lên được tầng thứ ba.
Trong quá trình này, Elena đã tăng lên vài cấp, đẳng cấp Cung thủ (Amazon) lên tới cấp 84, mà đẳng cấp Thánh kỵ sỹ (Paladin) cũng lên tới cấp 46, thực lực tăng mạnh.
Còn Tôn Phi từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tại cấp 99, mặc dù cũng đạt được lượng điểm kinh nghiệm đáng kể, thế nhưng số cấp vẫn duy trì không đổi.
Đối với tình trạng lần này Tôn Phi cũng đã chuẩn bị tâm lý, thế nên hắn cũng không có lo lắng.
Đây là quá trình hậu tích bạc phát, chỉ cần thâm nhập đến tầng thứ ba “The Worldstone Chamber” của “Worldstone Keep”, giết chết được BOSS cuối cùng, như vậy chẳng khác nào đả thông được “độ khó phổ thông” trong thế giới Diablo, đến lúc đó, tất có biến hóa.