Tảng sáng, mọi âm thanh câu tịch.
Hưu!
Một đại tiễn xé gió mà lao tới, ghim trên mặt đất, cây tên còn ong ong rung động.
- Người nào? Dừng lại!
Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa ùng ùng, phụ trách cảnh giới đại doanh Fernando Torres bắn ra một mũi tên, đồng thời cao giọng hét lớn cảnh báo, trong tay hắn trường cung đã kéo thành hình trăng tròn, ba mũi tên mũi tên nhất tề lên cung, chỉ cần có bất luận cái gì không đúng, sẽ phát tiễn.
"Quân Đoàn Nanh Sói" đóng quân ngoài sa mạc cách Song Kỳ thành sáu mươi dặm, thời điểm đêm qua đóng quân, bốn phía đã có người Ajax thám báo ẩn hiện, chiến tranh rất có thể sẽ xảy ra, lúc tảng sáng thì Quân sư Arjen nhận được mệnh lệnh của Quân đoàn trưởng đại nhân, mang theo năm nghìn thiết kỵ và toàn bộ quân nhu lương thảo đi đầu xuất phát, trong đại doanh hiện giờ do đệ nhất cao thủ Hương Ba thành Frank Lampard tọa trấn, lúc này ai cũng cảnh giác dị thường, phòng ngừa người Ajax tiến công.
Nghe được tiếng vó ngựa xa xa, phụ trách cảnh giới là Torres tâm căng như dây cung.
Đối phương vẫn không trả lời.
Tiếng vó ngựa ầm ầm, đoàn ngựa tựa hồ như đang không ngừng tiến tới gần.
- Còn không lên tiếng, chúng ta sẽ bắn cung!
Torres hét lớn cảnh báo, một bên lại bảo người bên cạnh nhanh chóng hồi báo lại đại doanh, khả năng có kẻ địch tới.
Đối phương vẫn không trả lời như trước.
Nhãn thần Torres phát lạnh, hưu hưu hưu, ba mũi tên bén nhọn xé gió lao đi, đại tiễn nanh sói trên không trung lao nhanh như thiểm điện, tạo thành đạo huyễn ảnh màu trắng, hướng về phía bóng đen phía trước mà bắn đi, trong mũi tên tràn đầy sát cơ.
Đúng lúc này…
Đối phương đột nhiên bắn ra kình phong bão tố cực đáng sợ, không cần tốn nhiều sức, đem ba mũi tên trấn nát giữa không trung.
Sau đó lại một tiếng cười to truyền tới:
- Ha ha ha, Fernando, tiễn thuật của ngươi tiến bộ không ít a!
Thân thể Torres cứng đờ.
Cái thanh âm quen thuộc này, quả thực như khắc vào sâu trong linh hồn hắn, thoáng lặng rồi trên mặt hắn nhịn không được thần sắc vui mừng, thậm chí bởi vì kích động mà bàn tay nắm trường cung có chút run, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua thám báo còn đang sững sờ, hét lớn:
- Là Bệ hạ, Alexander Bệ hạ tới, mau, nhanh đi bẩm báo với Lampard đại nhân, Bệ hạ giá lâm đại doanh!
Đi trước mấy tên kỵ sĩ, vị thiếu niên mang giáp, mặt nhẹ mày kiếm, tóc dài bay trong gió kia, không phải Hương Ba Vương Alexander Bệ hạ thì là ai?
- Bái kiến Bệ hạ!
Torres xoay người, kích động vạn phần quỳ một chân trên mặt đất cúi chào Tôn Phi.
- Ha ha, không cần đa lễ, thời gian cấp bách, theo ta nhập doanh!
Tôn Phi cười to, nói.
Lần này nhìn thấy Torres, tâm tình Quốc Vương Bệ Hạ cũng rất tốt, hắn nhìn ra được, trong khoảng thời gian này, rõ ràng tu vi võ đạo của Torres tăng lên không ít, mơ hồ chạm tới tiêu chuẩn Vũ sĩ ngũ Tinh cấp, ba mũi tên vừa bắn ra sắc bén vô cùng, đổi lại là người khác mà không phải là Tôn Phi, tuyệt đối không có khả năng nhẹ nhàng tiếp được như vậy.
- Rõ!
Đám người Torres giờ mới phục hồi lại tinh thần, từng người từng người đều mang sắc mặt vui mừng, cùng nhau vội vã tiến vào đại doanh "Quân Đoàn Nanh Sói".
- Rầm rầm oanh…! !!
Tiếng kèn lệnh đại doanh vang lên.
Cửa doanh mở ra, trong đám người quan quân đi ra, đi phía trước là một thân ảnh khôi ngô, dưới sự sắp xếp của hắn, cùng nhau xếp thành hàng từ doanh môn đi tới, trên mặt ai cũng là vui mừng, thần sắc cực kỳ hào hứng.
- Lampard thúc thúc!
Tôn Phi nhảy xuống ngựa, bước nhanh đi tới trước người Lampard, cung kính hành lễ.
- Bệ hạ và Quân sư đều đã trở về? Tốt, ta đây là mãng phu không biết tác chiến, rốt cục có thể trút bỏ gánh nặng trên thân rồi.
Vẻ mặt trầm mặc của Lampard lúc này rõ ràng đã hiện lên thần sắc cao hứng, hai lông mày nhăn lại rốt cục cũng buông lỏng ra rồi.
- Tham kiến Alexander đại nhân!
- Tham kiến Bệ hạ!
- Bệ hạ, Oleguer nhớ người muốn chết!
Các cấp "Quân Đoàn Nanh Sói", còn có thần tử Hương Ba thành đều quỳ một chân xuống hành lễ, nhất là Thành Quản và Thánh đấu sĩ Hương Ba thành, còn có đao khách Robben, từng người tinh thần đều sáng láng vui sướng, tên mập Oleguer kém chút nữa là kích động đến nỗi xông lại ôm Tôn Phi.
Trong lòng Tôn Phi cũng không nhịn được một trận cảm động.
Biểu tình kích động trên mặt những thần tử này đều không phải giả vờ, Quốc Vương Bệ Hạ có thể cảm thụ được nội tâm vui sướng chân thành của bọn họ, tên mập mạp Oleguer tuy rằng biểu tình có chút khoa trương, nhưng tuyệt đối là thành ý chân thật.
Đá một cước vào mông Oleguer, Tôn Phi cười mắng:
- Nghe nói trong khoảng thời gian ta không ở đây, tên mập mạp nhà ngươi lại dùng mánh lới trộm gian nữa?
- Bệ hạ, oan uổng cho ta a!
Oleguer vẻ mặt đau khổ biện giải, chẳng qua là hắn đương nhiên cũng nhìn ra được, đây là Quốc Vương Bệ Hạ biểu thị một loại phương thức vô cùng thân thiết, trong lòng trái lại càng vui mừng, nếu như một ngày nào mà Quốc Vương Bệ Hạ không đá vào mông hắn, lúc đó hắn mới thật sự thấp thỏm bất an.
Mọi người thấy một màn như vậy, đều cười ha ha.
- Alexander…. Ngươi, ngươi rốt cục đã trở về? !
Một thanh âm dễ nghe tinh thuần từ sau đoàn người truyền đến, mọi người đều tránh ra tạo thành một con đường, chỉ thấy Vương phi tương lai Angela ánh mắt chớp động, trong con ngươi trong trẻo như có hơi nước bao phủ.
- Angela!
Tôn Phi bước nhanh tiến lên, đem thân thể ôn nhuận của thiếu nữ ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn cái trán trắng noãn của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Ta đã trở về rồi, ta…. nhớ nàng.
Angela không nói lời nào, chăm chú ôm chặt Tôn Phi.
- Haiz, Hắc Diện thần đã trở về, những tháng ngày an nhàn của ta kết thúc rồi!
Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng thở dài, phá vỡ một màn ấm áp của Tôn Phi.
Quốc Vương Bệ Hạ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại, cái gia hỏa núp trong đám người lắc lắc ngón tay kia không phải cái tên Victoria tham ăn lười làm thì là ai? Hiển nhiên là hắn vội vã mà chạy đến, còn chưa kịp thay y phục, trên thân khoác một bộ kim ngân phục trang đẹp đẽ, bao phủ một cỗ khí tức xa hoa kiêu căng, nổi bật lên da thịt cả người trắng như tuyết, xinh đẹp vô cùng.
Xem ra trong khoảng thời gian không có Tôn Phi ở đây, cái tiểu nữ nhân này thật sự rất tận hưởng a.
Thấy ánh mắt của Tôn Phi nhìn qua đây, cái tiểu vưu vật kinh hô lên một tiếng, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa giải thích:
- Ta vốn không muốn phá đám đâu a….
Thấy một màn như vậy, mọi người lại nhịn không được mà cười lên ha hả.
- Di, tiểu nha đầu này hồi nào thì yên tĩnh như vậy?
Tôn Phi thấy Jima tóc vàng cười hì hì yên lặng đứng phía sau Angela, nhất thời so với hinh tượng líu ríu như chim sẻ hằng ngày của nàng, Tôn Phi thấy thật là có điểm không thích hợp, đưa tay véo véo khuôn mặt của Jima, không để ý đến quyền đấm cước đá của nàng.
Sau đó Tôn Phi lớn tiếng nói:
- Hôm nay thời gian cấp bách, sự tình khác để sau rồi nói, các vị tướng quân xin mời lập tức trở về vị trí cũ, kế tiếp tất cả đều nghe lệnh của Quân sư Arjen mà hành động!
- Tuân mệnh!
Chúng tướng ầm ầm đồng ý.
…
…
Năm dặm ngoài thành Song Kỳ.
Quân doanh đại quân Ajax.
- Điện hạ, có việc gấp ta cần bẩm báo. Ngày đó sau khi ta đi xuống giếng, phát hiện có một ít kỳ quái gì đó.
Trong soái trướng, cuối cùng tráng hán Inler đã từ hôn mê tỉnh lại, vừa mới mở mắt đã hướng hoàng tử Jan Vertonghen hồi báo trước tiên.
- Kỳ quái gì, cứ từ từ nói!
Jan Vertonghen thấy thần sắc Inler ngưng trọng, biết sự tình khả năng là rất trọng yếu, lập tức bảo thị vệ ra ngoài, để cho hắn từ từ nói.
- Điện hạ, sự tình là như vậy….
Inler bắt đầu tỉ mỉ kể lại hồi ức lúc ở dưới giếng.
Thì ra ngày hôm đó, Inler đi xuống giếng cũng không có phát hiện gì, lúc người Ajax đào giếng thì không thể so với giếng nước trong suốt trong thành Song Kỳ được, mà nước giếng ở đây lại đục ngầu toàn là bùn cát, không thấy được vật gì, nhưng vì là nhiệm vụ do Jan Vertonghen dặn dò, cho nên Inler mới tiếp tục đi sâu xuống dưới.
Rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra phiến thủy vực thần bí kia.
Thủy tính của Inler quả thật rất tốt, thật không thể tưởng tượng nổi, hắn lấy thực lực không tới tứ Tinh cấp mà có thể triệt tiêu được áp suất nước, tiến vào tới thủy vực đó.
Nước trong thủy vực thần bí kia trong suốt, không hề đục ngầu.
Inler miễn cưỡng cũng có thể thấy được một ít sự vật, sau khi hắn phát hiện tình hình, trong lòng quả thật là chấn động khó nói nên lời, dưới phiến đại mạc vô biên này, dĩ nhiên lại có một mảnh thủy vực rộng rãi thần bí như vậy?
Sau khi tỉnh táo lại, Inler rốt cục phát hiện sự biến hóa trên mặt đất là do một cỗ lực lượng vô hình đang không ngừng tàn sát dòng nước, phảng phất như là dưới thủy vực nhốt một thứ gì đó, chính nó đang điên cuồng giãy dụa.
Theo lý mà nói, sau khi phát hiện điều này thì Inler có thể trở lên trên để bẩm báo với Jan Vertonghen.
Thế nhưng Inler lại một lần nữa tiếp tục đi xuống sâu hơn để xem rốt cục dưới thủy vực xảy ra chuyện gì.
Bởi vì dây thừng bên hông chỉ dài đến đó, vì vậy Inler dứt khoát rút đao nhọn bên hông ra, trực tiếp chém đứt dây thừng, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao người trên mặt đất sau khi kéo dây thừng lên thì phát hiện vết cắt ngọt như vậy.