Inler trời sinh tinh thông thủy tính, thế nhưng không ai ngờ tới, tinh thông đến bậc này thì quả thực là trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì với thực lực chưa đến tứ Tinh cấp, thế mà lặn xuống tận độ sâu mà ngay cả Tôn Phi cũng chưa tới được.
Dưới nước áp suất rất lớn, làm suy yếu thực lực nhất định, trong quá trình này có thể nén một cường giả thất Tinh cấp đến thịt nát xương tan. Còn Inler thì khác, trong nháy mắt đột nhiên hắn cảm thấy thân thể của hắn xảy ra biến hóa phi thường quỷ dị, tựa hồ như có một cánh cửa trong cơ thể ầm ầm mở ra, sau đó có một cảm giác linh hoạt và phối hợp mà trước nay chưa từng xảy ra trên người hắn.
Trong thời khắc đó, Inler cảm giác mình giống như hóa thành một đầu ma thú thủy hệ, có thể tùy ý du động trong nước.
Hơn nữa, trong thủy vực sâu thẳm đen kịt kia thế nhưng Inler phát hiện hắn có thể gia tăng phạm vi nhìn, có thể nhìn thấy đến vài trăm thước.
Vì vậy, so với việc Tôn Phi sử dụng tinh thần lực dò xét mới thấy được nhân ngư và tầng tầng lớp lớp kiến trúc bên dưới thì Inler chỉ cần sử dụng mắt thường cũng phát hiện được sự tình không thể tượng tượng nổi như vậy.
Nghe Inler trinhg bày xong, hoàng tử Jan Vertonghen thật lâu cũng không nói gì, tựa hồ lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Sau một hồi lâu hắn mới thong thả mở miệng, nói:
- Lúc ở Đại Tuyết Sơn, sư tôn đã phát hiện trên người ngươi tựa hồ có một tia huyết mạch viễn cổ rất quỷ dị, xem ra hôm nay, tia huyết mạch vẫn ẩn núp đó trong lúc vô tình đã bị ngươi kích phát mở ra, có lẽ là huyết mạch thủy hệ thì mới có thể bảo hộ tính mạng của ngươi trong vùng nước sâu vô tận như vậy. Chẳng qua, mặc dù là vậy, thế nhưng lúc đó ngươi cũng quá mạo hiểm đi, đã đến cực hạn rồi sao còn muốn lặn xuống nữa? Nếu không phải là ta tìm thấy ngươi kịp lúc, e rằng hiện tại ngươi đã trở thành một đống thịt nát!
- Ta… Ta nghĩ điện hạ muốn hiểu rõ, rốt cuộc dưới thủy vực ngầm là vật gì…
Tráng hán Inler xấu hổ cúi đầu.
- Chuyện này sớm muộn gì chúng ta cũng biết thôi, không cần quá mức sốt ruột, nếu như ngươi chết đi, ta sẽ rất thương tâm!
Jan Vertonghen nhẹ vỗ vỗ vai Inler, đây chính là người từ nhỏ đã lớn lên cùng với hắn, quả thật tựa như là anh em ruột thịt, không, ở trong gia tộc hoàng thất luôn đấu đá lẫn nhau thì cái tên đại hán ồm ồm này thậm chí còn thân hơn so với anh em ruột, vì vậy hắn thật sự không mong Inler xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào.
- Ta biết rồi, Bệ hạ!
Inler gãi gãi cái ót, từ trên giường ngồi lên, suy nghĩ một chút, đột nhiên hạ giọng thần bí nói:
- Bất quá Bệ hạ, ta hoài nghi kiến trúc dưới thủy vực kia, rất có thể là một di chỉ Thần Ma chưa được khai phá, thậm chí có thể là di chỉ Thần Ma lục cấp.
- Điểm này, ta đã sớm đoán được.
Jan Vertonghen gật đầu, trong sâu đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng cực nóng, chậm rãi nói:
- Chỉ là chuyện này không phải là chuyện đùa, chỉ cần truyền đi sẽ mang đến vô số cường giả đến tranh đoạt, những đế quốc siêu cấp cũng sẽ tham dự vào, chỉ sợ hoàng thất đế quốc cũng không cách nào lấy được lợi ích gì từ đó, vì vậy tạm thời nhất định phải giữ bí mật này.
- Điện hạ yên tâm, Inler cho dù có chết cũng nhất định sẽ không nói chuyện này cho người thứ hai biết!
Inler vỗ vỗ vào bộ ngực rắn chắc như thiết giáp của hắn.
Jan Vertonghen lộ ra vẻ tươi cười, lại lắc đầu nói:
- Ta đương nhiên là yên tâm ngươi, thế nhưng, ta lo lắng một người khác cũng đã biết chuyện này!
- Một người khác?
Tráng hán có chút không rõ.
- Nếu giếng nước trong doanh địa chúng ta xảy ra dị trạng, chắc hẳn giếng nước trong Song Kỳ thành cũng xảy ra chuyện như thế, Hương Ba Vương Alexander là nhân vật nào chứ, tất nhiên cũng đã nhận ra đầu mối, chuyện này, sợ rằng sẽ phức tạp!
Jan Vertonghen lắc đầu, trên mặt lộ ra một luồng ưu sắc.
Từ nhỏ hắn đã là thiên tài luyện võ tại đế quốc, lại được cường giả Nguyệt cấp ẩn cư nơi võ đạo Đại Tuyết Sơn ưu ái, thu làm đệ tử, chưa đến hai mươi tuổi đã là Vũ giả bát Tinh cấp, trong phương viên vạn dặm tuyệt đối tính là đệ nhất thiên tài. Thế nhưng lần này đi tới chiến trường, lại bị Tôn Phi lần lượt đánh bại, bất luận là về gan dạ dũng mãnh hay về mưu kế, đều bại dưới tay của đối phương, lương thảo của bảy vạn đại quân trong một đêm bị thiêu hủy phần lớn…. Hương Ba Vương này quả thực chính là khắc tinh của hắn, khiến cho lòng kiêu ngạo của Jan Vertonghen bị đả kích nặng nề.
Nguyên bản hắn cho rằng nhất định hắn sẽ hận đến phát điên đối với một người như vậy, cần phải trăm phương ngàn kế đánh bại hắn.
Thế nhưng Jan Vertonghen phát hiện mình lại phát sinh một loại cảm giác thân cận kỳ quái đối với Alexander, rồi lại làm cho mình bất tri bất giác không sinh ra cảm giác ghen ghét đối với Hương Ba Vương này.
Có lẽ là bởi vì Hương Ba Vương không phải ca ca hay đệ đệ của mình, cùng mình không có quan hệ cạnh tranh hoàng quyền đi?
Ai có thể khẳng định trăm phần trăm, hai thiên tài trong lúc đối địch với nhau thì không thể trở thành bằng hữu đâu?
- Chỉ là, nếu thật muốn làm như thế liệu có thích hợp sao?
Jan Vertonghen nghĩ tới một khả năng, không khỏi cau mày, trong lòng mâu thuẫn cực lỳ, trong nhất thời khó có thể đưa ra quyết đoán.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, có thị vệ lớn tiếng vào trình báo, nói rằng thám báo mang đến tin tức mới nhất.
- Dẫn hắn tiến vào!
Jan Vertonghen tạm thời không nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa, sai người dẫn thám báo tiến vào.
- Khởi bẩm điện hạ, đại doanh "Quân Đoàn Nanh Sói" của người Zenit, lúc tảng sáng phân ra hơn năm ngàn kỵ binh, đi đường vòng hơn sáu mươi dặm tiến vào đại mạc, hướng về phương hướng “Cổ thành tử vong” mà đi, chúng ta theo đến gần “Cổ thành tử vong” thì bị bọn họ phát hiện, lọt vào truy sát của cao thủ phía đối phương, hơn một trăm người mà chỉ còn thuộc hạ còn sống trở về báo tin…
Tên thám báo may mắn thoát chết cả người toàn là máu, lưng trúng tên, máu đang ồ ồ chảy ra.
Phốc!
Jan Vertonghen nghe xong, không nói lời nào, trở tay một chưởng kích vào lưng thám báo.
Tất cả mọi người đều thất kinh.
Đinh!
Đại tiễn trên lưng thám báo bay ra, rơi trên mặt đất, ngón tay Jan Vertonghen trên không trung tạo thành từng đạo huyễn ảnh, điểm lên trên người thám báo, ngăn lại động mạch chủ của hắn, tránh cho hắn chảy máu đến chết.
Thì ra là muốn trị thương cho tên thám báo.
Thế mà để mọi người sợ bóng sợ gió một hồi!
- Ngươi cực khổ rồi, người tới, mau dẫn vị dũng sĩ này xuống phía dưới chữa thương!
Hoàng tử điện hạ lớn tiếng phân phó xuống dưới.
- Đa tạ điện hạ!
Thám báo cảm kích vạn phần.
Lấy thân phận tôn quý của hoàng tử Jan Vertonghen, thế mà lại không tiếc tiêu hao đấu khí và mình mà trị liệu thương thế, sự tình ngoài ý muốn như vậy, thật khiến cho thám báo đang lo lắng bị phạt cảm kích đến độ khó nói nên lời, trong lòng binh sĩ nho nhỏ này âm thầm thề, từ nay về sau mặc kệ gặp tình huống nào, nhất định phải vì điện hạ mà tận lực quên mình.
Rất nhanh sau đã có thị vệ đến đưa tên thám báo ra khỏi soái trướng.
- Truyền lệnh, các tướng lĩnh trong quân doanh lấy tốc độ nhanh nhất đi tới soái trướng nghe lệnh!
- Tuân mệnh!
Jan Vertonghen suy nghĩ một chút, bước nhanh tới địa đồ trước mặt, yên lặng nhìn một trận, trong lúc đó hắn nhìn khoảng cách giữa Song Kỳ thành và “Cổ thành tử vong”, lại nhìn nơi đóng quân của đại quân Ajax, cùng với vị trí mấy cổ đạo trong sa mạc, trong lòng cả kinh.
- Lẽ nào…. Người Zenit muốn…. điều đó là không có khả năng! Trăm ngàn năm nay, ngoại trừ một ít cường giả Nguyệt cấp, chưa từng có bất luận quân đội nào dám tiến vào “Cổ thành tử vong”, ngoài thành có “Cuồng bạo thị kim nghĩ” tồn tại, thật không có cách gì vượt qua nổi…Thế nhưng, vì sao người Ajax đi tới nơi đó? Lẽ nào bọn họ không biết sự đáng sợ của “Cổ thành tử vong” ?
Jan Vertonghen suy nghĩ một chút, có khả năng này.
Dù sao thì trên cơ bản, “Cổ thành tử vong” ở cảnh nội của đế quốc Ajax, người Zenit không biết sự nguy hiểm trong đó cũng là điều có thể xảy ra.
Rất nhanh, đông đảo tướng lĩnh vén rèm cửa đi vào.
- Novek, ngươi lập tức suất sáu ngàn kỵ sĩ Địa Hổ tiến về phía phụ cận “Cổ thành tử vong” dò xét, một khi gặp kỵ binh Zenit nào, nếu thấy có khả năng chiến thắng, giết hết toàn bộ năm ngàn kỵ binh Zenit cho ta!
Thần sắc Jan Vertonghen kiên nghị, rất nhanh đưa ra quyết định.
- Tuân mệnh!
Tướng lĩnh Novek nhận mệnh lệnh, sau đó xoay ngườ sải bước ra khỏi doanh trướng.
- Kencko, ngươi nhận sáu ngàn kỵ sĩ, sau khi Novek đi nửa tiếng đồng hồ, ngươi hướng về phía “Cổ thành tử vong” đi tới, nếu Novek thắng lợi thì ngươi không cần xuất kích, còn nếu như Novek bị mai phục hoặc chưa thắng được, ngươi lập tức xuất kích, hợp binh một chỗ, giết hết kỵ binh Zenit cho ta!
Lại một đạo lệnh được truyền xuống.
Đây hiển nhiên là một chuẩn bị cực kỳ cao minh phía sau.
Trước sau một vạn hai ngàn kỵ binh hợp lực, nếu quả thật gặp kỵ binh Zenit, như vậy là gấp đôi binh lực, chỉ cần không có cao thủ như Hương Ba Vương tọa trấn, tuyệt đối có thể thắng được, còn cao thủ của đối phương cũng không phải là vô cùng vô tận, coi như là cao thủ cửu Tinh cấp, sau khi đấu khí bị tiêu hao thì cũng bị binh lính bình thường chém giết.
Võ công cao tới đâu, cũng không địch lại được số lượng lớn.
- Tuân mệnh!
Kencko đội mũ giáp vào, hưng phấn liếm môi đi ra khỏi lều.
Đối với quân nhân Ajax mà nói, chỉ có chiến đấu mới làm họ hưng phấn, hai ngày nay cố thủ không ra, đã khiến cho một ít tướng lĩnh chán nản.
- Truyền lệnh của ta, lập tức tăng người thám báo chỗ đại doanh "Quân Đoàn Nanh Sói", thời thời khắc khắc dám thị, nếu như có bất kỳ dị động nào, lập tức hồi báo. Các vị tướng quân khác, theo ta cùng nhau cố thủ đại doanh, nếu như không ngoài dự liệu của ta, viện quân của người Zenit hôm nay sẽ vào thành, làm theo bố trí của ta khi trước, ha ha, chỉ cần bọn họ trùng doanh, có thể đem bọn họ một lưới bắt hết!
Jan Vertonghen ra lệnh một tiếng, khí phách hăng hái.
- Tuân mệnh!
Chúng tướng ầm ầm đồng ý.
- Điện hạ, nếu như Hương Ba Vương xuất thủ, e rằng trong quân đội chúng ta không ai là đối thủ của hắn, đến lúc đó…
Có người nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Jan Vertonghen mỉm cười, dự liệu trước, nói:
- Yên tâm, ta đã tìm được biện pháp đối phó với Hương Ba Vương.