Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 531 - Chương 427: Nét Tươi Cười

Quoc vuong van tue Full
Chương 427: Nét Tươi Cười
 

- Alexander!

- Alexander! !

- Alexander! !!

Quân Zenit điên cuồng mà hô tên Tôn Phi.

Máu trong huyết quản bọn họ sôi sục lên trước một màn này.

Quân đoàn trưởng đại nhân đánh bại cao thủ Nguyệt cấp của đối phương, đây quả thật là sự tình như thần thoại, đến chính Quân đoàn trưởng đại nhân nếu so với cường giả Nguyệt cấp còn mạnh hơn, phát hiện như vậy khiến cho tất cả mọi người đều lâm vào mê muội, hưng phấn đến độ nói năng lộn xộn, từng đợt từng đợt hô tên Tôn Phi, phảng phất như chỉ có như vậy mới có thể biểu lộ được sự hưng phấn và kích động trong lòng họ!

Phía đối diện, xa xa là quân doanh Ajax lại chìm vào một mảnh yên lặng đáng sợ.

Hai bên đánh nhau, thắng bại của cao thủ đứng đầu có ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí.

Mà hiển nhiên, một người Hương Ba Vương trong lúc giơ tay nhấc chân đánh tan tứ đại Vũ sĩ cửu Tinh cấp và một cường giả Nguyệt cấp phe mình, sự dũng mãnh khát máu này khiến cho người Ajax lâm vào rung động thật lớn, mắt thường cũng có thể thấy sĩ khí giảm mạnh như thế nào, lòng tin bị đả kích, đối với cả quân đội mà nói, đây quả thật là đòn chí mạng!

Dưới soái kỳ Ajax!

Trong không khí im lặng vắng vẻ, trong lòng hoàng tử Jan Vertonghen quả thật là chấn động khó nói nên lời.

Hương Ba Vương thế nhưng…thế nhưng có thể chống lại một cường giả Nguyệt cấp?

Một màn xa xa khi nãy đã triệt để phá vỡ nhận thức của hắn về đối phương, tuy rằng trước đó Jan Vertonghen đã đánh giá Tôn Phi rất cao, thế nhưng hiện tại xem ra là đánh giá vẫn không đủ.

Jan Vertonghen chết lặng một trận, hắn phát hiện ra quả thực mình giống như một con rắn tự cho mình là đúng dám đi so đấu lực lượng với cự long, cho rằng cự long chỉ là thân thể to hơn chính mình, thế nhưng căn bản không hiểu được, cự long không đơn thuần là thân thể khổng lồ, mà thậm chí nó há miệng là có thể phun ra ma pháp hỏa diễm đốt cháy thiên địa!

- Được!

Thủ đồ Đại Tuyết Sơn Murdoch trong ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi không chút che giấu nào, cuối cùng chỉ phun ra một từ “Được” tự đánh giá, thế nhưng cũng không biết hắn đang nói cái gì “Được”.

Jan Vertonghen kiềm chế chấn động trong lòng, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía sư tôn đang đứng lẳng lặng trên gò núi.

Đáng tiếc là từng tầng quang diễm mông lung bao phủ trên thân người này như cũ, đó là một loại cảm giác phi thường kỳ dị, phảng phất như thời điểm tia sáng đến gần đạo thân ảnh đó lại sản sinh ra ảo ảnh, do đó không có cách nào bắt được chính xác hình bóng này, vì vậy căn bản không biết được trên mặt hắn rốt cuộc là có biểu tình gì, khí tức trên người hắn vẫn yên tĩnh bằng phẳng, giống như là vực sâu không đáy, khiến cho người ta vĩnh viễn không nắm bắt được tâm tình của hắn.

Thế nhưng Jan Vertonghen lại có một loại ảo giác rất kỳ diệu.

Hắn đã học nghệ hơn hai mươi năm ở đó, thế nhưng cùng lắm chỉ nhìn thấy được ba phần mặt của sư tôn, thế nhưng ở một khắc kia, người vô tâm tĩnh lặng như sư tôn, đột nhiên bị kích động.

Chậm rãi áp chế chấn động và giật mình trong lòng mình xuống, Jan Vertonghen khoát khoát tay ngăn các tướng lĩnh phía sau bởi vì khó có thể tin mà sinh ra ồn ào náo động, bắt đầu dùng một loại tâm tình khó có thể hình dung tiếp tục quan sát chiến trường phía xa xa.

Tuy rằng Hương Ba Vương cho hắn nhiều chấn động, thế nhưng hoàng tử điện hạ tin rằng, ngày hôm nay chỉ cần có sư tôn xuất hiện trong trận doanh Ajax, như vậy Hương Ba Vương dù có mạnh cỡ nào, cuối cùng tất nhiên đều bại vong!

Jan Vertonghen bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác…

Vì sao hơn hai mươi năm sư tôn chưa bao giờ rời Đại Tuyết Sơn một bước, thế nhưng nay lại phá vỡ lệ cũ, tự mình mang theo hai vị sư huynh thiên tài nhất là Donie và Murdoch, lặng yên xuất hiện nơi đại mạc này.

Hắn sẽ không cho là sư tôn muốn đến đây trợ giúp mình chinh phạt người Zenit. Bởi vì Jan Vertonghen biết rõ, biên cảnh hai đế quốc phát sinh chiến tranh tàn khốc, có lẽ quan hệ tới vô số người Ajax kiên nhẫn khuất phục hơn hai mươi năm, thậm chí quan hệ tới vận mệnh tương lại của đế quốc, thế nhưng, trong mắt các cường giả Đại Tuyết Sơn, có lẽ chỉ là một tràng trò chơi mà thôi.

- Cái tên Zenit chó má đê tiện, ta muốn giết ngươi, sau đó sẽ giết hết Song Kỳ thành, ta muốn tách cổ họng của ngươi, dùng máu của bọn họ làm ngươi chết đuối!

Tâm lý Donie đã hoàn toàn vặn vẹo, giống như là một đầu dã thú, tràn đầy hơi thở thô bạo và dữ tợn nguyên thủy, liên tục gầm lên, từng bước tiến tới gần Tôn Phi.

Tôn Phi chỉ nhìn trường kiếm trong tay, cũng chưa từng để ý tới hắn.

Quốc Vương Bệ Hạ đang từng bước lĩnh hội phương thức chiến đấu của cường giả Nguyệt cấp.

Dựa theo truyền thuyết mà nói, thực lực đạt tới trình độ Nguyệt cấp là một lần từ ngoại chất đề thăng lên nội chất, không chỉ là đấu khí, cốt cách huyết nhục thân thể, lục phủ ngũ tạng, mỗi tế bào toàn thân đều phát sinh biến hóa, trở nên ngày càng mạnh mẽ cứng cỏi, hơn nữa, loại biến hóa này không chỉ làm cho thực lực được đề thăng mà còn làm kéo dài sinh mệnh.

Ở đại lục Azeroth, người thường bao gồm cả cường giả Tinh cấp tuổi thọ đều giống nhau, trên dưới trăm tuổi, mà cường giả Nguyệt cấp chỉ cần là không vì chiến đấu mà ngã xuống, như vậy có thể sống đến ba trăm tuổi, thậm chí là lâu hơn!

Cường giả Nguyệt cấp tùy tiện ra một chiêu đều hơn Vũ giả Tinh cấp toàn lực bộc phát đấu khí, lực lượng sinh sôi không thôi, phương thức chiến đấu lại có xu thế nguyên bản gần như là ẩu đả, thế nhưng lại có thể dễ dàng nghiền nát Vũ giả Tinh cấp.

Vừa rồi tuy rằng chỉ mới ngắn ngủi giao thủ với Donie thế nhưng Tôn Phi đã hiểu ra rất nhiều thứ.

Quốc Vương Bệ Hạ rõ ràng cảm thụ được, thân thể của chính mình ở “hình thức Barbarian” rất cường đại, so với thân thể cường đại của Nguyệt cấp thì chỉ có hơn chứ không kém, hiệu quả trực tiếp chính là, chính mình hoàn toàn có thể gánh chịu từng chiêu từng thức có lực lượng kinh khủng của đối phương, thậm chí ngược lại còn có thể dùng thân thể tạo thành đòn hủy diệt có tính áp lực lớn.

Mà sau khi tăng thêm thiên phú về kỹ năng “chi phối trường kiếm”, trình độ lĩnh ngộ và lý giải kiếm thuật của Tôn Phi cũng rất đáng kinh ngạc, mặc dù không có hình thành chiêu thức kiếm thuật hoàn chỉnh, nhưng lại thắng ở vô câu vô thúc, vô hình vô tích, như vậy đối với nhiều cao thủ mà nói thì lại càng nguy hiểm hơn.

Có thể khẳng định rằng, hiện nay thực lực của Tôn Phi ở cấp 99 Barbarian, mặc dù chưa tấn cấp lên hàng ngũ cường giả Nguyệt cấp, lực lượng trong cơ thể cũng chưa phát sinh biến hóa, thế nhưng đối mặt với Tân Nguyệt cấp lại có ưu thể áp đảo hơn.

Mà thực lực của cao thủ Đại Tuyết Sơn Donie cũng chỉ là Tân Nguyệt cấp một đoạn mà thôi.

Tôn Phi có thể dễ dàng nghiền nát sự kiêu ngạo của nam nhân hung ác nham hiểm này.

Hơn nữa, Quốc Vương Bệ Hạ còn phát hiện, thực lực của cao thủ trẻ tuổi của Đại Tuyết Sơn này tựa hồ là đi lối tắt nào đó hoặc là dược tề mới miễn cưỡng đề thăng tới Nguyệt cấp, căn cơ bất ổn, cảnh giới lơi lỏng, nếu như vậy, tên Donie này cũng không được tính là chân chính thực lực Nguyệt cấp, chỉ có thể xem như là bước nửa chân vào hàng ngữ Nguyệt cấp mà thôi, thực lực như vậy mà dám khiêu chiến với Tôn Phi, quả thật chính là muốn chết!

Oanh!

Lần thứ hai giao thủ.

Tôn Phi không có thủ hạ lưu tình, lực lượng Barbarian ầm ầm bộc phát, lăng không nhảy lên.

- “Khiêu Dược Trảm”.

Trong thế giới Diablo, từ thủ hộ thần Korlic ở tế đàn cổ mà Tôn Phi đã học được tuyệt kỹ “Khiêu Dược Trảm” này, rốt cục lần đầu tiên hoàn chỉnh xuất hiện ở trong mắt thế nhân đại lục Azeroth, người cùng kiếm kết hợp hoàn mỹ, lực lượng cùng chiêu thức tối tuyệt sát bộc phát!

Một loại ba động kỳ dị nhộn nhạo ra, song kiếm hình thù kỳ lạ lăng không chém ra!

Con ngươi của Donie co rút lại.

Hắn chỉ kịp giơ tay lên tung ra “ma đao đấu binh” để đỡ.

Sau đó chỉ cảm thấy một lực lượng bàng bạc từ song đao cuồn cuộn kéo tới, thân đao đi qua nghiền nát song chưởng của hắn, đấu khí Nguyệt cấp của hắn gần như là tan vỡ, sau đó cả người như diều đứt dây bay ngược ra sau.

- Phốc!

Trong ánh mắt khó tin, Donie bị oanh rơi trên mặt đất, đập ra một cái hố sâu, thân thể lung lay đứng không vững, há mồm phun một ngụm máu tươi.

Tôn Phi nháy mắt đã đi tới, mũi kiếm kề ở cổ Donie.

Mũi kiếm sắc nhọn, ngân quang chạy dọc, làm cho cao thủ kiêu ngạo như Donie cũng phải nổi da gà.

- Ngươi…. Ha ha…. Ha ha ha ha, ngươi dám giết ta?

Trong con ngươi lục sắc của Donie lóe ra quang mang oán độc, đột nhiên điên cuồng mà cười to.

Tôn Phi cau mày, cũng không có huy động lợi kiếm.

Bởi vì trong nháy mắt này, có một đạo khí cơ như có như không từ phía quân doanh Ajax xuất hiện, vững vàng tập trung vào chính mình, giống như là tập trung vào linh hồn, khiến cho người ta có một loại cảm giác hết hồn, như bị một đầu cự long đáng sợ nhìn chằm chằm, vì vậy, Tôn Phi hoàn toàn không nghi ngờ, nếu mình lấy đầu tên nam nhân kiêu ngạo trước mặt này, sẽ gặp phải một lần công kích đáng sợ hơn.

Loại công kích này, lấy thực lực hiện nay của chính mình, tuyệt đối là không có cách nào chống lại.

Hơn nữa Tôn Phi cũng biết, coi như là gần trong gang tấc, thế nhưng một kiếm này cũng không nhất định có thể chém được đầu Donie xuống.

Bởi vì nhân vật phía xa xa kia, thật sự rất đáng sợ.

Dừng một chút, trên mặt Tôn Phi lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Ba!

Trở tay một cái, thân kiếm vỗ vào trên gương mặt của Donie, máu văng ra, Tôn Phi trực tiếp đem tên gia hỏa kiêu ngạo hung ác này dọa cho đến hôn mê.

Sau đó, Tôn Phi đưa hắn từ trong hố sâu đi ra, như là chó chết, ném tới bốn gã cửu Tinh cấp đang chấn kinh ngơ ngác, để cho bọn họ tùy ý đưa Donie chạy trở về trong đại doanh Ajax.

Song kiếm chỉ trên mặt đất, Tôn Phi mặt không đổi sắc, mang theo nét cười nhàn nhạt, nhìn về phía thân ảnh đáng sợ đang bình tĩnh đứng sưới soái kỳ Ajax.

Bình Luận (0)
Comment