Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 544 - Chương 440: Quái Sự Trên Đường Trở Về

Quoc vuong van tue Full
Chương 440: Quái Sự Trên Đường Trở Về
 

- Uy, Cát Mỗ, nghe gì chưa? Chúng ta lại đánh thắng một trận!

- Đó là đương nhiên, có Alexander đại nhân tọa trấn Song Kỳ thành, lũ tạp ôn Ajax căn bản là đừng nghĩ tiến thêm được một bước nào! Người nhìn thấy chưa, ngày hôm nay từ bầu trời giáng xuống một Chiến Thần chi mâu cực lớn, chính là đám tạp ôn Ajax chọc giận Alexander đại nhân, đại nhân mới giáng Thần Linh xuống trừng phạt, một trượng đã đem ba vạn người Ajax nghiền thành huyết bọt, ca ca của ta là Cung tiễn thủ ở cửa Tây đã tận mắt nhìn thấy…

- Phải không? Ta nói này, trong Song Kỳ thành chúng ta cũng chỉ có Alexander đại nhân có thể thi triển ra thần kỹ như vậy, haiz, ngươi nói bao giờ chúng ta mới có thể lên thành tham chiến a, chúng ta cũng đã huấn luyện mấy ngày rồi, thật muốn leo lên tường thành kề vai chiến đấu với Alexander đại nhân, chỉ cần có thể từ xa liếc mắt lên nhìn vị anh hùng đế quốc này, coi như là chết trên tường thành thì đời này cũng đáng!

- Ha ha, yên tâm đi, sớm có cơ hội thôi, chúng ta là quân dự bị Dân Binh, sớm muộn gì một ngày cũng sẽ ra chiến trường, nghe nói người Ajax đang tăng binh…

Bên tai truyền đến đoạn đối thoại hỷ hả của mấy tiểu tử quân dự bị Dân Binh, bọn họ đã thoáng gặp qua Tôn Phi thế nhưng mấy tiểu tử này lại không biết thần tượng trong suy nghĩ của mình lại chỉ cách mình khoảng cách không đến một đầu vai, vừa bàn vừa hưng phấn đi về phía xa. Trên mặt Tôn Phi khó có được mà lộ ra ý cười, sau khi luân phiên đại chiến, bầu không khí trong thành so với chính hắn tưởng tượng còn khá hơn một chút, trên mặt các cư dân cũng không còn nét sợ hãi đối với chiến tranh, đó là một hiện tượng tốt, …ít nhất…không cần lo lắng cả tòa thành bởi vì ở trong sự sợ hãi to lớn mà tan vỡ tinh thần.

- Fernando!

Tôn Phi đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói:

- Ngươi quay lại thông tri cho Peter, bảo hắn lựa chọn một trăm binh sĩ thông minh, lấy danh nghĩa đế quốc, đem chiến sự mỗi ngày đều truyền bá trong thành, chắc rằng đại bộ phận thành dân cps thể biết tiến triển của chiến sự, đương nhiên tận lực truyền bá tin tức tốt, để cho họ có lòng tin, đừng làm bọn họ đoán mò, tin tức thông suốt thì mới ngăn lại lời đồn và khủng hoảng.

- Tuân mệnh, Bệ hạ!

Torres đem mệnh lệnh của Tôn Phi ghi vào quyển trục da dê.

Là hầu quan đi theo bên người Quốc Vương Bệ Hạ, đường nhân sinh của Torres coi như là gặp được kỳ tích không nhỉ, từ nửa năm trước trong tiệc khánh công ở Hương Ba thành hắn phi thân ra bảo hộ Vương phi điện hạ, nguyên bản hắn chỉ là một thiếu niên xuất thân bần dân, từ đó vận mệnh liền được cải biến, đạt được ưu ái của Hương Ba Vương Alexander, một đường leo lên trở thành một trong các đại nhân vật thực quyền của Hương Ba thành, nhận được tín nhiệm sâu sắc của Tôn Phi. Đương nhiên trong chuyện này cũng có sự cố gắng, mồ hôi công sức của hắn, từ lúc bắt đầu quật khởi hắn luôn yêu cầu rất nghiêm khắc đối với chính mình, mỗi ngày đều dùng tinh lực vào việc luyện tập võ đạo, lúc này hắn đã có thể độc chiến cao thủ Lục Tinh cấp.

Trong khoảng thời gian gần đây Torres lại bắt đầu tận lực tu dưỡng phương diện lễ nghi, lễ tiết và văn hóa quý tộc, bởi vì hắn hiểu, làm quan thị vệ của Quốc Vương Bệ Hạ, mình không thể giống như mấy người Cech chỉ biết đến mãng phu vũ lực, nhiều thời gian hắn sẽ theo bên người Quốc Vương Bệ Hạ, đại biểu cho hình tượng của Quốc Vương Bệ Hạ, càng là đại biểu cho thể diện của Quốc Vương Bệ Hạ. Tuy rằng Tôn Phi chưa bao giờ yêu cầu hắn cái gì quá, thế nhưng Torres lại luôn hướng mình phát triển theo hướng hoàn thiện văn võ song toàn, thế cho nên trong thời gian ngắn, hắn đều dựa vào nỗ lực của bản thân, từ một tiểu tử bần dân nửa mù chữ biến thành một kẻ trong bụng đầy chữ.

Những biến hóa này, tự nhiên là toàn bộ đều được Tôn Phi ghi tạc trong lòng.

Đây cũng là điểm mà Quốc Vương Bệ Hạ thích ở thanh niên này, khiêm tốn, hiếu học, có chí tiến thủ, có mục tiêu rõ ràng của chính mình, cũng có kế hoạch minh bạch cho cuộc đời mình.

- Còn nữa, Fernando, ngươi lập tức đi cửa Tây truyền lệnh, lệnh cho quý tộc trong thành bày ra thịnh yến ở trong đại điện cửa Tây, ta muốn làm lễ đón gió khánh công cho hơn ba trăm danh Dũng sĩ Zenit trở về!

Nhìn sắc trời đã dần tối, Tôn Phi tính toán thời gian không sai biệt lắm, quay đầu hướng Torres nói.

- Tuân mệnh, Bệ hạ!

Trong đại mạc.

- A ha, Quân đoàn trưởng Alexander thực sự như thần, Andrea, ngươi nói sao hắn biết nơi mà đội quân Ajax vận lương qua?

Trên mặt Ribery có một vết sẹo dài nhìn thấy mà giật mình, cả người khói lửa trở về, trên khôi giáp dính đầy cát bụi và vết máu, thế nhưng vẻ mặt lại rất hưng phấn.

- Ha ha, ta cũng cảm thấy hẳn là không có gì mà Đại nhân không biết cả!

Trên mặt Andriy Shevchenko hoàn toàn là một bộ dáng cuồng nhân, toàn thân hắn so với Ribery cũng không tốt hơn, trải qua một hồi đại chiến thảm liệt, lần này Chiến Sĩ đi ra ngoài phục kích đại quân vận lương Ajax cơ hồ như cả người đều đẫm máu.

- Đáng tiếc là chỉ đốt rụi hơn một nửa lương thảo, còn có hơn sáu mươi huynh đệ của chúng ta chết trận, ngay cả thi thể của bọn họ chúng ta cũng không có cách nào mang về được, chỉ có thể hỏa táng…

Nhắc tới huynh đệ chết trận, khuôn mặt của Ribery bởi vì vết sẹo mà có vẻ dữ tợn lại hiện lên một tia buồn bã.

Ba trăm danh Chiến Sĩ chấp hành nhiệm vụ lần này đều là do hắn tự mình chọn lựa, họ đều là những Chiến sĩ tinh nhuệ nhất thành Song Kỳ. Từ lúc hoàng hôn ngày hôm qua xuất phát, hắn mang theo những huynh đệ này ẩn núp ở trên đường quân Ajax vận lương tròn một ngày một đêm, trong đó có hai Chiến Sĩ bị cực hàn trong đại mạc vào buổi tối trực tiếp đông chết, nhưng mặc dù là như vậy, hai Chiến Sĩ đó cũng không có phát ra một chút động tĩnh nào, sợ kinh động đến thám báo đang đi dò xét đường của quân Ajax, sáu mươi bốn danh Chiến Sĩ khác là ở thời điểm đốt lương mà chết trận, lương thảo trên xe lương đều có một ít xử lý phòng cháy, lúc đầu là không có cách nào bén lửa, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà rất nhiều Chiến Sĩ đều trực tiếp dùng thân thể của mình chặn đao kiếm binh sĩ Ajax, đâm vào xe lương…

Tướng quân bách chiến chết, tráng sĩ mười năm về.

Nói đến binh sĩ chết trận, hai người Ribery và Shevchenko liếc mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không hưng phấn sau khi lập công, nếu như có thể khiến cho những đồng đội chết trận này sống lại một lần nữa, như vậy phần công lao này bọn họ không cần cũng được, đáng tiếc đây là chiến tranh, không bao giờ có bất kỳ thương hại và khoan thứ nào.

- Gần đến đại doanh Ajax, báo cho các huynh đệ cẩn thận một chút, chúng ta cách xa nơi bọn họ đóng quân, đợi mặt trời hoàn toàn xuống núi, từ trong khe hở, Alexander đại nhân sẽ tiếp ứng cho chúng ta.

Ribery đưa tay phất người hầu quan đi theo một cái, hai trăm ba mươi tám người chú ý cẩn thận không ngừng tiến tới gần Song Kỳ thành.

- Tướng quân, mau nhìn, phía trước có mấy người.

Có một binh sĩ đột nhiên thấp giọng kinh hô, chỉ một tòa cồn cát xa xa.

Hai người Ribery và Shevchenko đồng thời nhìn lại phương hướng mà binh sĩ chỉ, nhất thời hai mắt nhăn lại cả kinh.

Chỉ thấy xa xa trên cồn cát cao khoảng năm sáu chục thước, không biết khi nào xuất hiện hai người lẳng lặng ngồi, một người ra dáng trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi mặc trường bào Ma Pháp Sư trắng, diện mạo lờ mờ không rõ lắm, người này làm cho người ta có một cảm giác phiêu dật xuất trần hơn người, hắn đang nằm nghiêng trên cồn cát, ngửa đầu uống túi rượu trong tay. Bên người nam nhân trung niên này là một đứa bé diện mạo thanh tú, hình dáng khoảng chừng tám, chín tuổi, tiểu dáng dấp phấn điêu ngọc mài, muốn bao nhiêu khả ái có bấy nhiêu khả ái, nó đang vươn bàn tay mập mạp ra đấm lưng cho trung niên mặc đạo bào trắng Ma Pháp Sư.

Hai người Ribery và Shevchenko liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều hiện ra một tia thần sắc ngưng trọng.

Hiện nay chiến khu Ajax rối loạn, bên ngoài thành Song Kỳ sớm đã vườn không nhà trống, không có người tồn tại, trong khung cảnh rộng lớn như vậy, giữa lúc mặt trời lặn lại xuất hiện một đôi tổ hợp cực kỳ hoang đường, nhất thời khiến cho bầy không khí nơi đầy tràn đầy quỷ dị khó hiểu, hai người Ribery cũng chú ý thấy, mặc dù nơi đây gió to cuồn cuộn, cát bụi nổi lên thế nhưng lại không có cách nào xâm nhập vào trong vòng hai mươi mét xung quanh hai người kia, giống như là bị một loại lực lượng vô hình nào ngăn trở, bài xích ra.

- Là cao thủ!

Trong lòng hai người đồng thời cả kinh.

Ribery cúi đầu suy nghĩ một chút, thấy đối phương hoàn toàn không chú ý gì đến đoàn người của mình, cũng không thèm liếc mắt nhìn, trong lòng hắn liền an tâm một chút, hắn biết có rất nhiều cao thủ tính cách rất quái dị, không thích bị người khác quấy rầy, vì vậy liền bảo bọn lính đừng lên tiếng, hắn không muốn bị để ý tới, tiếp tục duy trì cảnh giác, cẩn thận đi tiếp.

Bởi vì cồn cát mà hai người kia đang ngồi lại vừa vặn chắn trên đường mà đoàn người Ribery phải đi, vì vậy không còn cách nào khác, không thể né tránh mà phải chính diện tới gần.

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, hai người Ribery và Shevchenko dần dần thấy rõ dáng dấp của người trung niên kia, mặt mày đoan chính, không tính là đặc biệt anh tuấn, thế nhưng lại có mày kiếm mắt to, mang lại cho người ta một cảm giác chính khí nghiêm nghị, đứa bé bên cạnh hắn kia thật sự là linh tú thiên địa, phấn điêu ngọc mài, quả thực là một tiểu hài tử khả ái, bất luận kẻ nào liếc nhìn tiểu tử này, đều sẽ thích hắn.

- Uy, các ngươi cẩn thận một chút, ở đây đang chiến tranh, rất nguy hiểm, nhanh rời đi đi.

Thấy tiểu hài tử kia thật sự quá là khả ái, có một binh sĩ lúc đi qua cồn cát liền hô lên một câu.

- Không tốt!

Hai người Ribery và Shevchenko nhất thời sắc mặt đại biến.

-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

Bình Luận (0)
Comment