Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 545 - Chương 441: Tiểu Nam Hài Đáng Sợ

Quoc vuong van tue Full
Chương 441: Tiểu Nam Hài Đáng Sợ
 

Một thoáng, chỉ thấy tiểu nam hài đang đấm lưng cho người trung niên kia nghiêng đầu sang liếc mắt nhìn qua, trong cặp mắt đó tựa hồ như không có lòng trắng, tràn ngập một mảnh hắc sắc, giống như là bảo thạch hắc sắc xinh đẹp nhất trên thế gian, Ribery và Shevchenko đứng mũi chịu sào, bị ánh mắt ấy nhìn thẳng khiến cho hai người chỉ cảm thấy thoáng chốc thân thể cứng ngắc, không tự chủ được bản thân, cũng không thể động đậy được, mồ hôi lạnh cả người túa ra, quả thực thật giống như là bị tử thần đang nhe răng cười nhìn thẳng vào người, trên cổ lạnh buốt, da thịt đau giống như bị kim châm, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Thật là một tiểu nam hài đáng sợ!

Chỉ một ánh mắt mà chế trụ được hơn hai trăm Chiến Sĩ tinh nhuệ.

Tựa hồ như cước bộ của tử thần đang đến gần.

Gió lạnh thê lương gào thét.

- Arthur, ngươi lại nghịch ngợm rồi, đừng hù dọa những thúc thúc này nữa, vị thúc thúc vừa nói chuyện kia là muốn tốt cho ngươi thôi.

Trong bầu không khí làm người ta muốn phát rồ, rốt cuộc thì trung niên Ma Pháp Sư kia cũng chịu mở miệng nói.

Âm điệu của hắn mang một loại cảm giác hỉ hả, thế nhưng câu nói lại nghe rất được.

Quả nhiên tiểu nam hài kia thu hồi tầm mắt của mình, trên mặt lộ ra dáng tươi cười khả ái đến cực điểm, tiếp tục dùng bàn tay mập mạp của chính mình để đấm lưng bóp vai cho vị trung niên, nhìn thủ pháp của hắn thành thạo đến cực điểm, hiển nhiên là trước kia hắn đã làm loại việc này vô số lần rồi.

- Hô…

Ribery và Shevchenko thở dốc một ngụm lớn, thật là cảm giác sống sót sau tai nạn.

Bọn họ đã đoán được hai người này là cao thủ, thế nhưng lại thật không ngờ tới một đứa bé trai lại có thực lực kinh khủng như vậy, hơn hai trăm danh Chiến Sĩ khi đối mặt với địch nhân Ajax hung tàn cũng chưa từng có một chút sợ hãi, lúc này trong mắt họ lại tràn ngập sợ hãi, tiểu nam hài Arthur này quả thật giống như một Ma Vương, hắn có thể dễ dàng trấn áp tâm linh bất kỳ kẻ nào, nhìn lúc này hắn đang cười khả ái đến cực điểm thế nhưng ở trong mắt các Chiến Sĩ lại không có bất kỳ một cảm giác ấm áp nào, họ giống như là nhìn thấy Ma Vương đang cười vậy.

- Bỏ đi, Arthur, ngươi làm bọn họ đều sợ hãi rồi, chúng ta còn phải đợi Ma Nguyệt thăng thiên, thưởng thức mỹ cảnh đi.

Bị quấy rầy ngoài ý muốn, dáng dấp trung niên Ma Pháp Sư tựa hồ như là bị giảm hứng thú, thu hồi túi rượu, nhẹ nhàng vung tay lên, mọi người chỉ cảm thấy quang diễm hắc sắc chợt lóe lên nhàn nhạt, chưa ai hiểu gì thì hai người quỷ dị kia đã biến mất không còn thấy trên cồn cát, vô tung vô ảnh, không còn để lại bất cứ dấu vết gì, không biế là đã đi tới nơi nào.

Đoàn người dưới cồn cát há hốc mồm, chỉ cảm thấy như là vừa trải qua một giấc mộng.

- Mau, tiếp tục đi, mặt trời đã xuống núi rồi, Alexander Đại nhân đang đợi tiếp ứng chúng ta, duy trì cảnh giác, chuẩn bị vào thành!

Shevchenko lắc đầu, miễn cưỡng đem sợ hãi áp chế trong lòng, ổn định tâm thần rồi lệnh cho bọn lính tiếp tục đi tiếp.

Cùng lúc đó.

Cách khoảng chừng năm, sáu lý, trên phế tích Thần Điện trong sa mạc không biết đã suy tàn bao nhiêu năm xuất hiện một nhóm người mặc giáo bào Thần Thánh Giáo Đình, khoảng chừng hơn ba mươi người.

Một người đứng đầu tóc bạc, trên mặt đầy nếp nhăn, trong hốc mắt hõm sâu có một đôi mắt đục ngầu, trên mặt hiện đầy vết đốm đồi mồi xấu xí, người này mặc chiến bào hắc sắc khảm đẳng hồng, một đầu tóc dài trắng bệch thưa thớt đội mũ miện ngũ giác chỉnh tề, trong tay là một cây gậy chống hình thánh giá kim sắc cao chừng hai thước.

Lão nhân này run rẩy mà đi, tựa hồ đi hai ba bước thôi là sẽ ngã rồi, thế nhưng lại là trung tâm của đoàn người, những người khác mặc chiến giáp ngân sắc kỵ sĩ giáo đình cẩn thận từng li từng tí đi sau vây lão nhân này vào giữa.

Trên thân mỗi kỵ sĩ này đều dâng trào khí tức cường đại, đều là đấu khí thánh lực đạt tới trình độ cực kỳ cao thâm mới có thể xuất hiện loại cảm giác áp bách này.

Ngoại trừ kỵ sĩ mặc ngân giáp bạch sam ở ngoài còn có hơn mười người mặc thần bào Thần Sư, từng người đều khí thế bất phàm, cả người lóe ra khí tức ma pháp thánh lực, đem cát bị gió thổi lên chắn ở ngoài mười thước, hiển nhiên khí lực đều rất cường đại.

Thực lực của đoàn người này phi thường đáng sợ, nếu bàn về sức chiến đấu, chỉ sợ chỉ cần trong lúc họ nói chuyện phiếm thôi cũng đủ để hoành tảo thiên quân vạn mã.

- Khí tức Ác Ma kia đột nhiên biến mất…

Một vị Thần Sư trẻ tuổi đột nhiên nhăn mặt nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đồng bọn phía sau, nói:

- Ta không cảm ứng được hơi thở tử linh Ma Đạo Sư Hasselbaink, như thể là hắn đột nhiên biến mất khỏi thế giới này vậy.

- Cái lão gia hỏa giảo hoạt này, mang chúng ta lượn vòng quanh sa mạc hoang vắng, rộng lớn này, nếu bắt được hắn, ta nhất định phải đem hắn lên cọc thiêu sống hắn thành tro bụi!

Một Thần Sư trung niên mắng to.

- Nhất định phải bắt được hắn, ta không tin số lượng chúng ta tròn một chi tiểu đội Tài Quyết lại không giết được tên ác ma tà ác kia.

- Nhất định phải cho hắn ăn khổ sở thật đau, hung hăng dằn vặt hắn!

Bị đối phương dẫn đến sa mạc vắng vẻ rộng lớn này tròn năm ngày, những Thần Sư cao cao tại thượng này ngày thường chưa từng phải ăn quả đắng như vậy, tuy rằng thực lực bọn họ đều cao thâm thế nhưng bão cát đại mạc và thời tiết cực đoan cũng khiến những khách nhân tôn quý này khổ không thể tả, trong lòng từng người đều tràn ngập oán khí, căm giận không thôi, hận không thể bắt tên Ma Đạo Sư Hasselbaink lại tróc thịt hắn.

- Khụ khụ khụ….

Nghe bọn kỵ sĩ oán giận, lão giả tay cầm gậy chống thánh giá Hoàng Kim ho khan vài tiếng, bộ dạng hữu khí vô lực giống như là chỉ cần một trận gió thổi qua cũng khiến hắn tắt thở, thế nhưng chính tiếng ho khan này lại làm cho những Thần Sư đang oán hận kia câm miệng, cung kính nhìn lão nhân, đợi hắn lên tiếng.

Lão nhân từ trong ngực móc ra một tấm khăn tay bạch sắc lên chầm chậm lau miệng, lúc này mới nói:

- Thần nói… Ở dưới quang mang Thần, tất cả tà ác không có chỗ dung thân, chúng ta là người hầu Thần, hành tẩu đại lục là vì gieo rắc quang huy Thần, chúng ta muốn làm cho những người tà ác này hoàn toàn tỉnh ngộ, tiếp thu chế tài, chúng ta không nên cổ vũ bạo lực và thù hận…

- Vâng, dạ dạ, chấp sự đại nhân nói đúng, chúng ta đã hiểu lầm chỉ thị của Thần.

Môn đồ Thần Sư đều cúi đầu vì lời nói và việc làm của mình khi nãy, biểu thị sự sám hối của bản thân.

Lúc này lão nhân mới gật đầu, tay trái run rẩy vươn ra, nắm chặt trong hư không, ngân sắc quang diễm lóe ra, một thủy tinh cầu trong suốt xuất hiện trong tay hắn, thân thể yếu đuối đột nhiên hiện ra khí tức cường đại làm người ta sợ run, trong nháy mắt cả người hắn trở nên cao lớn không ai có thể chạm tới, một quầng sáng trắng lóe ra, sau đó chỉ thấy trên thủy tinh cầu rung động nhộn nhạo, mặt trên thủy tinh cầu xuất hiện một hình ảnh rõ ràng, hai người xuất hiện trên đó, bất ngờ chính là hai người trung niên Ma Pháp Sư và tiểu nam hài Arthur mà không lâu trước đó đoàn người Ribery đã gặp.

- Bọn họ còn trong đại mạc, nhìn nơi này gió êm dịu như thế, chắc là cách không thành Song Kỳ của người Zenit không đến sáu km, Ma Đạo Sư tà ác và ác long của hắn đều ở đây, bọn họ chạy không thoát khỏi Thần trừng phạt đâu, hôm nay chúng ta vào thành Song Kỳ nghỉ ngơi một phen cho tốt, còn không đến ba ngày nữa Thần Ma Chi Môn sẽ mở ra, vô số cao thủ tập hợp tới đây, Giáo Đình hội cũng phái cao thủ tới chỗ này, tin tưởng Ma Đạo Sư tà ác Hasselbaink cũng vì thế mà đến, hắn sẽ không trốn đâu, chúng ta trước tiên cứ tiến nhập Thần Ma chi thành, tùy thời sẽ giết hắn.

Lão giả tóc bạc tỉ mỉ quan sát hình ảnh trong thủy tinh cầu, rất nhanh sau đó đã đưa ra quyết định.

- Vâng, chấp sự đại nhân!

Đoàn người nghe lệnh của lão giả, nhanh chóng lần lượt phi lên ngựa, kỵ sĩ ngân giáp cũng đỡ lão nhân gia lên một chuyền xe ngựa, phá qua cuồng phong nơi đại mạc, nhắm đúng phương hướng, ra gioi giục ngựa hướng về phía Song Kỳ thành vội vã đi.

Trong đại điện địch lâu cửa Tây Song Kỳ thành.

Đại điện đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.

Nửa tiếng đồng hồ trước, đại đội trưởng Shevchenko của "Quân Đoàn Nanh Sói" và vị trưởng quan trú quân Song Kỳ thành Ribery thâm nhập cảnh nội địch, xuất chiến tập kích bất ngờ, chiến thắng trở về, Tôn Phi tự mình ra khỏi thành nghênh đón, đồng thời cũng ở trong đại điện địch lâu mở tiệc thật to, chiêu đãi các Chiến Sĩ trở về.

Áp thủ ý bảo mọi người tạm dừng ồn ào náo động, Tôn Phi mỉm cười bưng chén rượu trong tay, đứng lên lớn tiếng nói:

- Chư vị, hai vị tướng quân Andrea và Frank đã thâm nhập cảnh nội đế quốc Ajax, nhất cử thiêu hủy một trăm xe ngựa chở quân lương, đại tỏa sĩ khí người Ajax, đây là chiến công khiến chúng ta phấn chấn, Bản Vương đem báo cáo cho đế quốc quân bộ và hoàng thất, vì các Dũng sĩ mà tranh công, ta bảo chứng, sự tích ba trăm chiến sĩ anh dũng giết địch sẽ vĩnh viễn được ghi vào trong sử sách công huân Đế quốc.

Trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm, trên mặt mọi người kích động đến đỏ bừng, lớn tiếng hò hét.

Tôn Phi dừng một chút, tiếp tục nói:

- Chén rượu thứ nhất này là muốn kính sáu mươi tư danh Chiến Sĩ đã hy sinh trong lần tập kích này, bọn họ đã dùng cả tính mạng của mình để mang lại quang vinh cho Đế quốc, bảo vệ mấy chục vạn bách tính trong thành Song Kỳ, những nam nhi nhiệt huyết này là con của đế quốc, đáng tiếc anh linh của bọn họ, thi thể lại không thể trở về gia hương, chén rượu này hướng chào các Dũng sĩ chết trận!

-- -- -- -- -- -- --

Bình Luận (0)
Comment