Thưởng phạt phân minh đối với cống hiến của binh sĩ quả thực chính là ước mơ tha thiết của bất kỳ một binh sĩ nào, mặc dù bọn họ chỉ là những tiểu binh, bình thường sẽ không ai để ý đến sinh tử của bọn họ, thế nhưng ở sâu trong nội tâm họ cũng khát vọng được thừa nhận và được tôn trọng, cái bọn họ cần kỳ thực cũng không có gì là nhiều, cũng không tham lam gì, đơn giản chỉ cần một câu tán dương đơn giản và một cái mỉm cười cổ vũ tinh thần, như vậy cũng sẽ cho bọn họ cảm giác không uổng nỗ lực, thậm chí là sinh mệnh của họ.
Các chiến sĩ yên lặng chảy lệ nóng, uống cạn chén rượu ngon.
Mùi vị, thật sự tinh khiết và thơm nồng.
- Chén rượu thứ hai, là dành cho 238 Dũng sĩ đế quốc đã trở về đây, máu tươi của các ngươi đổ xuống sẽ không vô ích, chiến công của các ngươi cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị quên lãng!
Tôn Phi giơ chén rượu lên cao:
- Mỗi người ghi công một lần, thưởng 50 mai kim tệ!
Các Chiến sĩ hưng phấn mà ngẩng đầu uống cạn chén rượu thứ hai.
- Chén rượu thứ ba…
Tôn Phi nói đến đây liền nhìn qua tất cả binh sĩ trong đại điện, giọng nói đột nhiên chuyển, nhàn nhạt nói”
- Chén rượu thứ ba này, dồn cho chiến tranh chết tiệt! Ta và các ngươi đều giống nhau, cũng hy vọng chiến tranh mau chóng kết thúc, không ai thích chiến tranh, hoặc là có người hy vọng từ chiến tranh có thể chứng minh vũ huân của chính mình, có thể giẫm trên biển máu để đạt lấy tước vị và vinh quang cho chính mình, nhưng, người này tuyệt đối không phải là ta, điều ta hy vọng càng là mỗi tướng lĩnh dưới trướng mình có thể bình an cùng thê tử và người nhà của mình ở cùng một chỗ, không cần phải mỗi ngày mỗi đêm phải làm bạn với đao kiếm băng lãnh, thời thời khắc khắc đối mặt với uy hiếp tử vong…Chỉ mong sau khi chiến tranh chấm dứt, Bản Vương còn có thể cùng mỗi người ở đây ngồi một chỗ uống rượu.
Nói xong, Tôn Phi đem chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Bầu không khí trong đại điện bởi vì những lời này của Quốc Vương Bệ Hạ mà trở nên trầm lặng, thế nhưng loại trầm lặng này tuyệt đối không phải là tiêu cực, quân lính nhìn thân ảnh cao lớn tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn trên ghế đại điện, trong ánh mắt lóe ra quang mang sáng quắc, ngay cả đẳng quan quân Ribery và Shevchenko cũng ngẩng đầu uống cạn rượu trong chén, nhìn Tôn Phi như thể là một tòa cao không thể chạm tới!
…
…
Trong đại điện vẫn là đèn đuốc sáng trưng như cũ, tiếng cười huyên náo không ngừng truyền ra.
Tôn Phi lúc này đã đi ra, có hắn ở đây bọn lính không thể tận hứng vui chơi, vì vậy sau khi nâng ba chén rượu mừng công thì hắn cũng rất thức thời mà rời khỏi đại điện.
Đứng ở công sự mặt trước cửa thành, cảm thụ gió lạnh ùa vào mặt, tâm tình Tôn Phi mênh mông dường như tứ hải. Theo lý mà nói, trong bầu không khí chiến tranh khẩn trương như vậy thì không nên dung túng cho các chiến sĩ say rượu, thế nhưng Tôn Phi nhìn những binh sĩ trở về trên thân rậm rạp vết thương, thậm chí có một ít binh sĩ đứt tay đứt chân cả đời thành tàn tật, liền nhịn không được cảm giác xót thương trong lòng, liền nghĩ muốn phóng túng cho bọn họ một lần, một phen vừa rồi, kỳ thực cũng là cảm phát của Quốc Vương Bệ Hạ.
- Đại nhân, trên đường chúng ta trở về đụng phải một sự việc kỳ quái, thiết nghĩ nên hồi báo với ngài một chút.
Tiếng bước chân truyền đến, Shevchenko từ trong đại điện đi tới.
Shevchenko đem toàn bộ sự việc đoàn người của mình gặp nam nhân thần bí và tiểu hài tử ban đầu khả ái rồi sau lại cực kỳ đáng sợ tên Arthur kia kể từ đầu chí cuối cho Tôn Phi.
- Trong lúc vung tay lên mà đã biến mất?
Tôn Phi nhăn mặt nhíu mày, chậm rãi nói:
- Dựa theo sự miêu tả của ngươi, trung niên Ma Pháp Sư thực lực ít nhất cũng là cường giả Nguyệt cấp, mà tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài kia, chỉ sợ cũng là một tồn tại cực kỳ đáng sợ, con mắt toàn bộ là hắc đồng? Đây thật là hiếm thấy…
- Thuộc hạ cũng cho là như vậy, hành tung của hai người này thật sự là quá mức quỷ dị, lại xuất hiện ở rất gần Song Kỳ thành, tuy rằng thoạt nhìn không giống với ác đồ đại gian đại ác, thế nhưng thuộc hạ cho rằng, vẫn không thể không phòng hai người họ.
Shevchenko cẩn thận nói.
- Cường giả thực lực như vậy, nếu không phải vì thân phận thì hơn phân nửa sẽ không bị cuốn vào chiến tranh giữa hai Đế quốc, huống chi, coi như là chúng ta có phòng bị cũng không làm nên chuyện gì được, thực lực của bọn họ quá cường đại!
Trong lòng Tôn Phi đem sự tình mà đám người Shevchenko gặp hôm nay với sự phân hình của các cường giả hắn gặp dưới thủy vực ngầm, nói không chừng hai người này chính là một trong số tám lực lượng ba động cường hãn đó, Quốc Vương Bệ Hạ có một loại dự cảm, phụ cận Song Kỳ thành sắp phát sinh đại sự gì đó, càng ngày càng có nhiều cao thủ hội tụ đến đây.
- Đương nhiên chuyện này cũng phải truyền lệnh cho toàn thành, nếu như phát hiện tung tích hai người như vậy trong thành, mặc cho có gì xảy ra, không nên đi trêu chọc họ.
Tôn Phi suy nghĩ một chút rồi nói thêm. Dựa theo rất nhiều cố sự và một ít dã sử trong lời người ngâm thơ rong, những tiền bối cao thủ này phần lớn là hạng người tính tình quái dị, cử chỉ hành vi khác với người thường, nếu như có ai phát hiện mà tiến lên nghi vấn, sợ rằng sẽ gặp phải tai họa.
Shevchenko gật đầu, biểu thị minh bạch.
Quốc Vương Bệ Hạ phát hiện thực lực của mình vẫn còn quá thấp, phải nhanh một chút tìm cách đề thăng thực lực của chính mình, trong thế giới này chỉ có cường giả mới có quyền lên tiêngs, nếu như thực lực của Tôn Phi đủ cường đại thì đã có thể một quyền đem tất cả tai họa ngầm trong thành giết từ trong trứng nước.
Đúng lúc này, xa xa đột nhiên có một trận tiếng vó ngựa truyền đến.
Chỉ thấy lấm tấm hỏa quang từ đằng xa ngày càng đến gần, ánh mắt Tôn Phi như núi, một cỗ lực lượng tràn đi, rốt cục đã thấy rõ, đang phi ngựa tới là một đoàn người hơn ba mươi người, làm người ta kinh ngạc chính là, đoàn người này nghênh ngang đi qua phòng tuyến của người Ajax, sau khi lúc đầu có người gây rối, thế nhưng không có người nào chống đối, người Ajax triển khai một đường lớn để cho đoàn người đi xuyên qua đại doanh.
Thần sắc Shevchenko ngưng trọng, vẫy tay ra sau, ý bảo binh sĩ trên tường thành duy trì cảnh giới.
Tất cả mọi người đều khẩn trương chú ý tới đoàn người thần bí đột nhiên xuất hiện này.
Đợi cho đến gần, rốt cuộc Tôn Phi thấy rõ ràng, đoàn người ngựa kiêu ngạo đến cực điểm có gắn cờ hiệu của Thần Thánh Giáo Đình.
Kỵ sĩ mặc chiến giáp và áo khoác ngân sắc của Thần Thánh Giáo Đình cùng với hơn mười Thần Sư dáng vẻ phong trần mệt mỏi ngồi trên lưng ngựa, cuối cùng là một xe ngựa có huyền phù ma pháp cao cấp, trên thân đoàn người dâng trào một lực lượng khí tức cường đại, ánh mắt Tôn Phi dừng lại xe ngựa ma pháp đi cuối kia, người trong xe ngựa mặc dù không lộ diện thế nhưng lại làm cho Quốc Vương Bệ Hạ cảm thấy uy hiếp đáng sợ nhất.
- Thì ra là người của giáo đình, trách không được…
Shevchenko phía sau thấp giọng nói.
Cũng chỉ có quái vật lớn như Thần Thánh Giáo Đình mới có thể khiến cho người Ajax trời sinh dã tính lại chịu nén giận tạo thành một con đường cho họ đi, nếu như là các thế lực khác, mặc kệ là đoàn người này có thực lực mạnh bao nhiêu, muốn xông qua đại doanh Ajax, có xung đột xảy ra là điều tất nhiên.
Rất nhanh, đoàn người giáo đình đã đến dưới chân thành Song Kỳ.
- Người trên thành nghe đây, chấp sự đại nhân của thần đội Tài Quyết giáo đình Pellegrini giá lâm, còn không nhanh mở rộng cửa nghênh tiếp!
Một vị kỵ sĩ giục ngựa đi tới dưới cửa thành, giơ roi hét lớn, vênh mặt hất hàm sai khiến, trong giọng nói tràn đầy mệnh lệnh.
Trên thành, Shevchenko và bọn lính nhìn về phía Tôn Phi.
Lúc này mở cửa thành ra không thể nghi ngờ gì là chuyện hết sức nguy hiểm, vạn nhất người Ajax thừa thế đánh lén, nhất tề xong vào thành, như vậy mọi nỗ lực khi trước toàn bộ là uổng phí, huống hồ ai có thể đảm bảo những người này thật sự là người của Thần Thánh Giáo Đình? Vạn nhất là cao thủ Ajax giả trang?
Phải biết rằng lúc trước hơn hai trăm danh chiến sĩ tập kích vận lương Ajax trở về thành đều là dùng dây thừng leo lên tường thành, ngay cả những thi thể Chiến sĩ chết trận bên ngoài cũng là dùng dây thừng và xe tời kéo lên, ngoại trừ hai lần viện quân "Quân Đoàn Nanh Sói" vào, cửa thành Song Kỳ vẫn chưa từng mở ra.
- Lũ ngu xuẩn lớn mật, còn không nhanh mở rộng cửa!
Kỵ sĩ dưới thành mắt thấy mình đã báo ra thân phận giáo đình mà bọn binh sĩ trên thành lại vẫn không nhanh chóng mà mở cửa, bộ dạng do dự, nhất thời liền giận dữ, chỉ vào đầu tường thành chửi ầm lên:
- Một đám ngu như heo, nghe thấy thần đội giáo đình Tài Quyết đến mà còn dám không mở cửa, muốn tìm đường chết sao?
Thấy kỵ sĩ này kiêu ngạo như vậy, lực lượng 99 cấp Barbarian của Tôn Phi thoáng rộ, liếc mắt nhìn, ánh mắt chăm chú vào người tên kỵ sĩ này, kỵ sĩ nhất thời cảm thấy như có một tòa cổ sơn bàng bạc đè ép xuống, ngữ khí lập tức không khỏi hơi cứng lại, cũng không chửi mắng được nữa.
- Mở cửa thành!
Tôn Phi thu hồi ánh mắt, đạm mạc nói, lệnh cho quân sĩ mở cửa thành.
- Đại nhân, không thể không đề phòng a, vạn nhất…
Shevchenko tính cách lão luyện thành thục, nghe thấy Tôn Phi nói thế, vội vàng kiến nghị nói:
- Có thể lệnh cho quân sĩ buông giỏ xuống, để cho bọn họ trèo lên giỏ đi lên.
- Hừ, những người này là lão gia giáo đình cao quý, làm sao có thể hạ mình dùng giỏ treo vào thành? Bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý, bất quá, ta xem hành trang những người này xa hoa, hơn nữa lực lượng khí tức đều không kém, không phải là người Ajax giả mạo, Jan Vertonghen cũng không có gan cử người dưới trướng giả mạo làm người của Thần Thánh Giáo Đình, phải biết rằng giả mạo thần đội giáo đình Tài Quyết sẽ bị đưa lên cọc thiêu sống, huống chi trong những người này còn có một vị chấp sự địa vị hiển hách…Ha ha, để bọn họ tiến vào, không biết chừng lại hữu ích giúp chúng ta thủ thành.
Trong mắt Tôn Phi lóe ra tinh quang, không biết là nghĩ tới cái gì.
- Tuân mệnh!
Nghe Tôn Phi nói như vậy, trong lòng Shevchenko thoáng an tâm một chút, xoay người lớn tiếng nói:
- Đại nhân có lệnh, mau mau mở cửa thành ra!
Ca ca ca ca….. !
Trong tiếng chuyển động của các cơ quan, hơn hai mươi tiểu ma pháp trận phóng thích ra quang diễm nhàn nhạt, sau đó cửa thành chậm rãi mở ra.
Tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên, đoàn người giáo đình thúc ngựa vào thành.
- Đi, xuống xem một chút!
Tôn Phi mang theo Shevchenko hướng về phía dưới thành đi đến.
- Đóng cửa thành!
Thấy đoàn người giáo đình đã vào thành hết, quan quân trên tường thành hét lớn, hàng rào thong thả hạ xuống, cửa thành bắt đầu đóng kín.
Tôn Phi và Shevchenko đi xuống cửa thành, Tôn Phi đã nắm được ý đồ của những người này đến đây làm gì, mong có thể lợi dụng một chút để bọn họ trở thành trợ lực thủ thành, ai ngờ còn chưa tới dưới thành chợt ngje thấy một trận kêu thảm thiết từ xa truyền đến, còn kèm theo tiếng chửi bới căm giận và mấy tiếng tát ba ba ba…
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --