Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 601 - Chương 497: Oan Gia Ngõ Hẹp

Quoc vuong van tue Full
Chương 497: Oan Gia Ngõ Hẹp
 

Đây là loại triệt để tiêu thất chứ không phải đơn giản là ẩn hình.

Cả tòa thành trực tiếp biến mất ngay trước mặt Tôn Phi, không biết là đã ẩn tới tầng không gian loạn lưu nào, giống như là bị trục xuất vậy, không để lại chút dấu vết nào, mặc cho ngươi dùng thủ đoạn nghịch thiên như thế nào, nếu như không có tọa độ không gian thì cũng không có cách nào tìm được.

- Thế nhưng…Thật sự biến mất…Thế nhưng vì sao ta có cảm giác như ta biết được tọa độ thời gian và không gian của nó? Trong lúc này liên hệ giữa ta với tòa thành vẫn chưa tiêu thất một cách kỳ diệu. Không phải là ảo giác, ta có thể cảm thụ được rõ ràng, nếu như lợi dụng thạch tọa thần bí xuyên qua thời không mà nói…như vậy hẳn là ta có thể tìm được “Thiên Không Chi Thành”.

Tôn Phi khó khăn nuốt nước miếng một cái.

Sau một khắc, trái tim hắn bắt đầu điền cuồng nhảy bang bang bang, hắn vuốt vuốt thái dương của chính mình, nhịn được không mà một trận miệng đắng lưỡi khô, cả người kích động run rẩy.

Bởi vì hắn đột nhiên minh bạch sự biến mất của “Thiên Không Chi Thành” có ý nghĩa nào đối với chính mình.

Ý nghĩ từ nay về sau tòa thành này thật sự chỉ thuộc về một mình mình, chỉ cần có thạch tọa thần bí trong tay thì chính mình có thể tùy thời mà tìm được “Thiên Không Chi Thành”. Đương nhiên, tiền đề là thực lực của chính mình phải tăng cao thì mới có thể tùy ý thôi động thạch tọa thần bí xuyên qua không gian trong nháy mắt, bởi vì Tôn Phi đã mơ hồ phát hiện, muốn thôi động được thạch tọa thần bí cần tiêu hao lực lượng nhất định, trình độ lực lượng tiêu hao có quan hệ trực tiếp với khoách cách di động trong không gian.

Nghĩ tới đây, Tôn Phi nhịn không được mà vỗ đùi chính mình, chuyện tốt như vậy mà mình lại gặp được?

Ngay khi Quốc Vương Bệ Hạ kích động run rẩy, nhịn không được mà hét to một tiếng, đột nhiên mặt biến sắc, hướng về phía xa xa nhìn lại.

Xa xa từng đợt năng lượng sóng động cường đại truyền đến…

Có người đến.

Tôn Phi giật mình trong lòng, hắn mơ hồ cảm thụ được khí tức của người đang đến, đối với hắn có thể nói là phi thường quen thuộc, hắn đã biết là ai tới, muốn tránh cũng không kịp, tâm niệm vừa động liền đem thạch tọa thần bí nhập vào cơ thể, sợ bị người nhìn ra.

Hưu!

Tiếng xé gió bén nhọn truyền tới.

Một đạo lưu quang lóe lên, trước mặt thêm một người.

Chính là cự nhân cao ba thước hoàng đế Eindhoven Kromkamp.

- Ân? Tại sao lại là ngươi? Tiểu tử, nói mau, tại sao ngươi ở chỗ này, ngươi ở nơi này làm gì?

Kromkamp thật không ngờ người đầu tiên mình nhìn thấy dĩ nhiên lại là Hương Ba Vương, hắn một đường không tiếc hao tổn đấu khí bay nhanh đến đây, thậm chí ngay cả gã Quỷ vệ theo sau hắn cũng không theo kịp, hắn muốn mình là người thứ nhất tìm được ngọn nguồn tiểu thế giới rung động, tìm được “Thiên Không Chi Thành” trong truyền thuyết, nhưng thật không ngờ vội vội vàng vàng chạy tới lại bị người khác đoạt trước mặt mình, hơn nữa người này lại còn là kẻ mà chính mình muốn giết ngay lập tức.

Mang theo thần sắc hồ nghi, lực lượng của Kromkamp khuếch tán ra, tỉ mỉ cảm ứng mọi nơi một phen, làm hắn thất vọng chính là vẫn không có phát hiện “Thiên Không Chi Thành” trong truyền thuyết, hắn có thể xác định, rung động không gian kịch liệt chắc chắn là phát sinh từ chỗ này, thế nhưng hiện tại lại không lưu lại một chút dấu vết nào, điều này làm hắn có một cảm giác ức chế không được tốt lắm.

Nghe thấy Kromkamp quát hỏi, Tôn Phi vẫn duy trì cảnh giới, trên mặt cũng bất động thanh sắc, nhàn nhạt phản bác:

- Tại sao ta không thể ở chỗ này? Về phần ta đang làm gì, không liên quan đến ngươi!

Sắc mặt của Kromkamp lại biến đổi, trong lòng hắn không khỏi nghĩ ngợi: lẽ nào ta đến chậm? Hay là “Thiên Không Chi Thành” đã sớm xuất hiện, lại bị tiểu tử đáng chết này chiếm được chỗ tốt, vì vậy mới biến mất?

Nhãn thần hắn nhìn Tôn Phi chằm chằm, tỉ mỉ quan sát.

Biểu tình bình tĩnh trên mặt Hương Ba Vương làm cho người ta hồ nghi, Kromkamp càng khẳng định với suy đoán như vậy, hắn bước tới gần một bước, trên thân phóng ra khí tức thật lớn, đem Tôn Phi phong tỏa trong khí tràng của chính mình, lại yên lặng không một tiếng động thả dấu vết của mình lên Tôn Phi, đảm bảo đối phương không thể chạy trốn được, lúc này mới cười lạnh nói:

- Thành thành thật thật đem giới chỉ trữ vật của ngươi đưa ra, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái một chút!

Lúc này sắc trời còn chưa rõ lắm, xung quanh vắng vẻ không người, chính là thời cơ tốt để giết người đoạt vật, Kromkamp được gọi là một bạo quân, tự nhiên tâm ngoan thủ lạt, sát phạt quyết đoán đến cực điểm, lập tức đã quyết định giết Tôn Phi để cướp “Bảo vật” trong “Thiên Không Chi Thành” mà Tôn Phi lấy được.

Thà giết lầm, nhất định không buông tha.

Nhìn thấy Kromkamp bá đạo như vậy, trong lòng Tôn Phi chỉ cười nhạt, cũng không e ngại.

Kỳ thực hắn đã sớm đoán tên bạo quân này sẽ động thủ với mình, sau khi tiến vào tiểu thế giới này hắn vẫn luôn cẩn thận phòng bị, nghĩ không ra trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị như thế này lại gặp phải hắn, không có cơ hội tránh thoát.

Một thân lực lượng cấp 42 Barbarian độ khó ác mộng trong nháy mắt được đề tới đỉnh phong, Tôn Phi một bên âm thầm phòng bị Kromkamp đột nhiên ra tay, một bên không ngừng tính toán trong lòng, thực lực của hắn hiện tại vẫn không phải là đối thủ của Kromkamp, liều mạng là không khôn ngoan, vẫn là nên tạm thời rút lui, đợi thực lực đề thăng rồi sau lại trở lại tính toán.

Nếu đổi lại là trước đây, Tôn Phi muốn thoát khỏi dưới sự tập trung khí tức của Kromkamp chỉ sợ là vô cùng trắc trở, thế nhưng hiện tại hắn có bảo vật thạch tọa thần bí trong tay, tốc độ bay nhanh không có đối thủ, ngồi trên thạch tọa trong nháy mắt đã trốn xa tới ngàn dặm, muốn rời khỏi đây là điều vô cùng dễ dàng, hơn nữa, dấu vết mà Kromkamp đánh dấu lên người Tôn Phi cũng đã sớm bị Quốc Vương Bệ Hạ lặng yên không một tiếng động xóa đi, tinh thần lực của Quốc Vương Bệ Hạ vẫn luôn là cường hạng, tuy rằng thực lực đấu khí của Kromkamp cao hơn Tôn Phi thế nhưng ở phương diện tinh thần lực thì kém hơn không ít.

- Thế nào? Tiểu tử, cho tới bây giờ còn muốn chống lại? Đây là tự ngươi muốn chết!

Trên mặt Kromkamp nổi lên sát cơ, khuôn mặt càng lúc càng dữ tợn đáng sợ, từng bước từng bước tới gần, khí tức giống như núi nghiền ép qua, cười lạnh nói:

- Ba mươi năm qua, kẻ nào dám can đảm trừng mắt nhìn Bản Vương, không nghi ngờ gì tất cả đều phải chết, ngươi đúng là không biết sống chết, thế nhưng dám vọng ngôn muốn giết Bổn Hoàng, hắc hắc, trên “Nguyên tố tế đàn” ta không giết ngươi, đã cho ngươi thời gian sống quá dài rồi, hiện tại không ai giúp ngươi, ta muốn phế đi đấu khí của ngươi, bóp đứt gân cốt trên người ngươi, lại dằn vặt ngươi mười ngày mười đêm, cho ngươi ăn từng miếng thịt tươi trên người mình, để ngươi phải hối hận vì đã đi đến thế giới này!

- Phải không? Thật sự là đáng tiếc, chỉ sợ cuối cùng người phải hối hận vì đã đi tới thế giới này, chính là ngươi!

Tôn Phi mặt không đổi sắc, tính toán cước bộ của đối phương, đợi cơ hội tốt nhất triệu hoán ra thạch tọa thần bí ngay lập tức rời đi.

- Ha ha, không biết sống chết, chết đi!

Kromkamp nhe răng cười, đấu khí trên thân tăng vọt, chuẩn bị xuất thủ, đúng lúc này, tiếng xé gió bén nhọn truyền tới, xa xa đột nhiên có một đạo lưu quang bắn tới như bão tố, mang theo khí tức cường đại đến cực điểm, trong nháy mắt liền đi tới trước hai người Tôn Phi, người này thân mặc áo giáp đen, trên mặt mang mặt nạ hắc sắc hình Hello Kitty, chính là Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink.

Thấy Hasselbaink đến, trong lòng Tôn Phi thở dài một hơi.

Một thân thực lực của Hasselbaink đã trải qua khôi phục, đạt tới cảnh giới Mãn Nguyệt cấp đại viên mãn, tùy thời đều có hy vọng bước vào cảnh giới Tôn giả Đại Nhật cấp, so với Kromkamp tuyệt đối là cao hơn một bậc, có hắn đến, đủ để đối phó với tên bạo quân Kromkamp này rồi.

Nguy hiểm trước mắt tạm thời biến mất.

Trong lòng Tôn Phi khẽ động, tạm thời đình chỉ dự định sử dụng thạch tọa thần bí, trên mặt lóe ra một tia ngoan lệ, Quốc Vương Bệ Hạ đã dự tính kế hoạch liên thủ giữa hắn và Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink, dứt khoát đem tên cự hán đầu bóng lưỡng này diệt trừ, tránh đêm dài lắm mộng, sau này phát sinh những sự tình khó có thể dự liệu.

Mà lúc này Kromkamp cũng không khỏi biến sắc, bản năng của một cường giả tuyệt đỉnh khiến hắn cảm nhận được trong không khí như ẩn như hiện một tia nguy hiểm, đột nhiên khiến cho hắn có áp lực không nhỏ, trên thân đối phương phóng ra địch ý nhàn nhạt, giống như là cùng một phe với Hương Ba Vương.

Tình thế nghịch chuyển trong nháy mắt.

Tôn Phi hiện tại đã chiếm thế chủ động, hắn định nói gì, đột nhiên lại biến sắc, ngậm miệng không nói.

Bởi vì xa xa lại có từng đạo khí tức nối nhau đi tới, tốc độ cực nhanh hướng về phía này mà bay nhanh tới, trong lòng khẽ động, Tôn Phi hơi lắc đầu với Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbainj, tạm thời dừng ý nghĩ ban nãy của hai người lại.

Hưu hưu!

Hưu hưu hưu!

Vài đạo lưu quang ẩn chứa khí tức khủng bố rơi xuống bên cạnh ba người.

Quang diễm chợt lóe, thân ảnh lộ ra, là Ma Pháp sư thần bí áo bào trắng, trung niên tóc dài lam sắc và hai gã hộ vệ bên người, ba người hoàng giả Ajax, Murdoch và Jan Vertonghen.

Còn chưa kịp có người mở miệng nói thì nơi chân trời lại lóe ra vài đạo lưu quang nữa, chỉ là tốc độ của nhóm người này hơi chậm một chút, mọi người cùng nhìn sang, nửa phút sau thì vài đạo lưu quang rơi xuống gần đó, là người của Thần Thánh Giáo Đình và hoàng trữ Ghilaro của đế quốc Saint-Germain cùng với bốn thị thiếp của hắn.

Mấy người này cũng không có tiêu sái như những người đến trước, thực lực của bọn họ nếu so ra thì kém nhất ở đây, vài người còn thở hồng hộc, trên mặt ửng đỏ, có vẻ chật vật, hiển nhiên là bọn họ phải tiêu hao không ít đấu khí mới tới được đây.

- Ba người các ngươi, ai nói cho ta biết, khi nãy phiến không gian này xảy ra chấn động, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có đúng là xuất hiện “Thiên Không Chi Thành” ? Nói mau!

Ma Pháp Sư áo bào trắng biểu tình âm lãnh, bắt đầu khởi động quang mang nguy hiểm, tầm nhìn dừng ở ba người Tôn Phi, Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink và Kromkamp, ba người này xuất hiện ở đây trước, vì vậy hiềm nghi cũng là lớn nhất, chẳng qua là lúc nói chuyện hắn rất lên mặt, ngữ khí từ trên cao nhìn xuống, vênh mặt hất hàm sai khiến, căn bản không đem ba người để vào mắt.

Bình Luận (0)
Comment