Thành quản và Thánh Đấu Sĩ Hương Ba thành vây quanh Vương phi điện hạ Angela và tiểu công chúa Jimar đứng chung một chỗ, đương nhiên, còn còn ba đầu tiểu ma thú “Đả Thủ”, “Cô Nàng” và “Lạn Tử” cùng với đại hắc cẩu thân hình thật lớn như ngọn núi thịt.
Mà ở phía đối diện chính là hơn bốn mươi Thần Sư mặc giáo bào Thần Thánh Giáo Đình giáo khu Song Kỳ thành, bọn chúng cười lạnh nhìn mọi người của Hương Ba thành.
Người vừa nói chuyện chính là một vị Thần chức địa vị tối cao, trên thân mặc giáo bào hai màu đỏ đen, cho thấy người trung niên này có địa vị không thấp, trong giáo khu Song Kỳ thành ít nhất cũng là kẻ có địa vị cao.
Nghe ý tứ lời của hắn, dĩ nhiên là muốn mạnh đoạt ba đầu dị thú “Đả Thủ”, “Cô Nàng” và “Lạn Tử”.
- Các hạ Thần Sư, ta nghĩ các ngài nhớ sai rồi, chúng nó không thể là thần sủng mà các người đã mất được, những tiểu tử này là từ hóa thạch đản ấp ra, mấy ngày trước vừa mới sinh, trong quân doanh có rất nhiều người có thể làm chứng.
Angela mang trên mặt biểu tình vô cùng kinh ngạc, tựa hồ là không hiểu sao đối phương có thể nói như vậy, rất kiên nhẫn giải thích, đem lai lịch của ba tiểu gia hỏa kia nói lại một lần.
- Hừ! Im miệng! Tất cả đều là ngụy biện! Đừng có nói bậy! Ta nói đây là ba đầu dị thú của giáo đình, vậy chính là của giáo đình, lẽ nào ngươi dám nghi vấn ý chỉ chư thần sao?
Trong mắt trung niên lóe ra quang mang tham lam.
Lúc này, trong lòng hắn lại là hưng phấn đến run rẩy.
Nghĩ không ra, thật sự là nghĩ không ra, ấu tể cự long đã tuyệt chủng trong truyền thuyết cư nhiên lại gặp được trong thành Song Kỳ, từ lúc hắn trùng hợp nhìn thấy ba tiểu gia hỏa này đã bắt đầu tỉ mỉ quan sát, hắn đã từng xem qua một thư tịch cổ trong nội bộ giáo đình, trong đó có tranh vẽ và miêu tả cụ thể liên quan đến long tộc, lúc này hắn đã hoàn toàn xác định, ba gia hỏa thoạt nhìn dữ tợn này chính là ấu tể Hồng Long, Băng Sương Cự Long và Cương Thiết Thanh Long trong truyền thuyết, đây quả thực là lễ vật tốt cho mình dâng giáo hoàng.
Cự long a, đây chính là cự long a, trên đại lục đã bao lâu không xuất hiện long kỵ sĩ a? Giáo đình đã bao nhiêu năm không có xuất hiện tân long kỵ sĩ nữa?
Hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần mình đem ba đầu ấu tề cự long này dâng cho tổng bộ giáo đình, tất nhiên có thể có được niềm vui và tín nhiệm của giáo hoàng, đến lúc đó tự nhiên, bằng vào đại công có thể thăng tiến, coi như lúc có muốn nhảy lên chấp chưởng một giáo phái cũng không phải là không được.
Nghĩ tới đây, trung niên càng hưng phấn, liếc mắt nhìn mấy người Angela, cười quái dị nói:
- Trộm thần sủng Thần Thánh Giáo Đình tân tân khổ khổi dưỡng dục ra, còn dám chẳng kiêng nể mà dắt ra đây, ngày hôm nay các ngươi không cần đi rồi, đều lưu lại cho ta, nam sung quân, nữ cho đến giáo đường hát thơ ban cầu khẩn đi.
- Các ngươi cũng quá là không nói đạo lý, luôn miệng nói bọn “Đả Thủ” là do các ngươi đào tạo ra, ai có thể chứng minh? Vậy ngươi xem, chúng nó có nhận thức ngươi không?
Tóc vàng Jimar nhịn không được mở miệng châm chọc.
- Nói đạo lý? Hắc hắc, trong Song Kỳ thành, ta chính là đạo lý, bởi vì ta đại biểu cho ý chỉ của thần, ngươi hoài nghi ta chính là hoài nghi thần, kinh nhờn chư thần, thế nào? Lẽ nào các ngươi dám nghi vấn chư thần sao?
Trên mặt trung niên mang theo biểu tình từ trên cao nhìn xuống, căn bản không thèm để mọi người vào trong mắt, cũng sẽ không nói bất luận đạo lý nào.
Hoàn toàn là bộ dáng không thèm để ý.
Từ trước tới nay, dựa vào uy thế của giáo đình, hắn và đồng bọn đã sớm quen việc lấy danh nghĩa thần để làm càn, nhìn người khác giận mà không dám nói chính là thỏa mãn tâm lý biến thái của bọn hắn.
Lúc này, thấy có xung đột phát sinh, người vây xem xung quanh dần dần nhiều hơn.
Trên đường phố người đến người đi rất nhiều, rất nhanh đã có tới vài trăm người vây qua đây, thấy một màn như vậy liền chỉ trỏ, nghị luận sôi nổi.
- Là do giáo đình ác bá? Thấy không, cái tên đầu lĩnh kia tên là Bahrton, là phó mục thủ giáo khu Song Kỳ thành, kiêu căng tàn bạo, tâm ngoan thủ lạt, toàn thành ngoại trừ mục thủ ra không người nào là dám chọc hắn, không biết là ai không may thế nhưng lại gặp phải tên gia hỏa ma quỷ này vậy?
- Hư, nhỏ giọng một chút, ngươi muốn chết a, bị Bahrton nghe thấy nhất định cho ngươi cái tội danh khinh nhờn Thần Linh, đến lúc đó cả nhà người cũng bị thiêu sống trên cọc đấy!
- Di? Đợi đã, đám người đứng đối diện hình như là Vũ sĩ Hương Ba thành, là thuộc hạ của Alexander đại nhân …
- Không thể nào, lẽ nào Bahrton lại muốn gây phiền phức cho Alexander đại nhân?
- Cái tên ác ma này nên xuống địa ngục trăm lần, thật là một tên ác ôn, thế nhưng đi tìm Alexander đại nhân gây phiền phức, tiểu tử này thật sự có thể gây phiền toái cho đại nhân rồi, người của giáo đình và những quý tộc đế quốc không giống nhau, coi như là hoàng thất đế quốc đều không thể trêu vào Thần Thánh Giáo Đình…Chư thần phù hộ Alexander đại nhân bình an vô sự!
- Vậy cũng không nhất định, Alexander đại nhân là ai chứ? Hắn nhất định có biện pháp giải quyết khó khăn này, ngươi cứ xem đi…
Đám người không dám tiến tới quá gần, xa xa tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ chỉ trỏ, tiền căn hậu quả của chuyện này rất nhanh đã được đám người truyền ra.
Đối với tên ác ma của giáo đình này, cư dân trong thành đã sớm có ác cảm sâu sắc.
Ngày thường hắn thường mượn danh nghĩa Thần để bóc lột bình dân, hưởng thụ dâng cống của nhân dân toàn thành, thế nhưng lần này đang có chiến tranh với người Ajax, giáo đình lại cũng chẳng quan tâm, triệt để trung lập, đả thương không ít dân tâm, hiện tại chiến sự thoáng ngưng nghỉ, hắn lại nhảy ra gây sự, hơn nữa đối tượng gây sự lại là thuộc hạ của Alexander đại nhân người đã cứu vớt Song Kỳ thành, điều này sao có thể không khiến lòng dân phẫn nộ?
Phó mục thủ Bahrton hiển nhiên là cũng cảm nhận được ánh mắt căm thù và thần sắc hèn mọn của bình dân xung quanh, hắn hừ lạnh một tiếng, nhãn thần đảo qua, nhất thời không còn bất kỳ người nào dám đối diện với Thần Sư ác độc này, mọi người xung quanh đều cúi đầu không dám nhìn.
Lúc này Bahrton mới hài lòng cười nhạt, quay đầu nhìn mọi người của Hương Ba thành khiêu khích nói:
- Ta biết các ngươi là thuộc hạ của Alexander, cũng biết thực lực của các ngươi đều rất mạnh, ở trên chiến trường, các ngươi một người có thể địch trăm. Hắc hắc, thế nhưng thế thì sao chứ? Coi như Quốc Vương của các ngươi đến thì thế nào? Lẽ nào hắn còn dám đối kháng với giáo đình? Thế nào? Còn làm ra vẻ mặt phẫn nộ ư, có thể làm gì được ta? Có bản lĩnh thì qua đây đụng đến ta một chút, phi! Chỉ cần ngươi dám đụng đến một đầu ngón tay của ta, toàn bộ vương thất Hương Ba thành cũng sẽ chết, ha ha ha, đến nha, đến nha, đến đụng ta một chút thử xem, ha ha…
- Thật là một tên tạp toái muốn chết…
Lỗ mũi Drogba phun ra bạch khí, làm bộ sẽ lao tới cho tên tạp toái này một quyền.
Thế nhưng Robben bên cạnh nhẹ nhàng kéo hắn lại.
Đối mặt với Thần Thánh Giáo Đình, bất luận là hành động gì cũng đều phi thường mẫn cảm, cái tồn tại khổng lồ này đủ để bất luận một thế lực nào đều phải nhượng bộ lui binh, đây cũng là lý do mà bọn chúng có thể kiêu ngạo, Robben coi như vẫn còn lý trí, vội vàng kéo Drogba lại, rất sợ tráng hán lỗ mãng này gây cho Quốc Vương Bệ Hạ một cái phiền phức lớn.
- Ha ha, đến a, đến a, động thủ a, ngày hôm nay ta đứng ở chỗ này, xem ai dám đụng đến một đầu ngón tay của ta?
Phó mục thủ Bahrton thấy một màn như vậy càng thêm đắc ý, ngang nhiên khiêu khích.
- Nếu như Bản Vương dám động đến một đầu ngón tay của ngươi?
Đúng lúc này, một đạo âm thanh lạnh băng từ đằng xa truyền đến, tiếp theo là lưu quang bạch ngân lóe lên, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một đạo thân ảnh oai hùng cao ngất đã xuất hiện ở giữa sân.
Hương Ba Vương!
Một cỗ khí tràng vô hình hướng về bốn phía khuếch tán ra, không khí xung quanh nhất thời hơi bị cứng lại.
- Bệ hạ!
Đám người Drogba đại hỉ.
Trên mặt Angela và tiểu la lỵ Jimar cũng lộ ra vẻ tươi cười, có Alexander đến, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
- Là Alexander đại nhân!
- Alexander đại nhân tới, là hắn cứu vớt Song Kỳ thành…
- Bái kiến Alexander đại nhân, đại nhân vạn tuế!
Bình dân xung quanh phản ứng rất nhanh, có người nhận ra thân phận của Tôn Phi, nhất thời trong đám người truyền ra một mảnh kinh hô, không nghĩ tới có thể nhìn thấy phong thái Chiến Thần của Alexander đại nhân ở khoảng cách gần như vậy, từng người khó có thể kiềm chế được kích động trong lòng, có người thậm chí còn trực tiếp quỳ trên mặt đất hô to “Vạn tuế!, trong khoảng thời gian ngắn tình cảm quần chúng tăng vọt, bầu không khí nóng dần lên.
Có thể thấy được lúc này uy vọng của Tôn Phi ở Song Kỳ thành cao thế nào!
Thấy một màn như vậy, con ngươi của phó mục thủ Bahrton co rút lại, tuy rằng dựa vào thân phận bản thân nên hắn cũng không có bao nhiêu sợ hãi khi đối mặt với một tiểu Quốc Vương một nước phụ thuộc, thế nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy bất an, trên thân Quốc Vương trẻ tuổi trước mặt này phát ra khí tức nguy hiểm khiến hắn có chút lo lắng.
Hưu hưu hưu!
Lại là ba đạo lưu quang hóa thành bóng người rơi vào giữa sân.
Chính là hữu chấp sự Batistuta, Thần Sư trẻ tuổi Garcia và Thần Kỵ Sĩ Alan của “Hắc Y Thánh Điện”.
Trong đám người truyền đến tiếng thét kinh hãi, có vẻ bình dân nào đó cho rằng người của giáo đình đến trợ giúp cho Bahrton.
Mà thấy ba người đến, phó mục thủ Bahrton mới nhất thời buông lỏng, ba người này đều là cao thủ của giáo đình, nhất là Batistuta tu vi càng là thâm bất khả trắc, một tia sợ hãi ban nãy của hắn lúc này đã tan thành mây khói.
Đi lên phía trước vài bước, Bahrton lấy biểu tình khiêu khích từ trên cao nhìn xuống nhìn Tôn Phi, cố tình ở trước mặt mọi người hung hăng khiêu khích uy nghiêm của Tôn Phi, dương dương đắc ý cười nói:
- Hương Ba Vương? Ta biết ngươi, người thanh niên, dạo này có chút thành tích liền tâm cao khí ngạo, đây cũng không khó hiểu, thế nhưng phải xem đối với người nào, ta là phó mục thủ giáo khu Song Kỳ thành Thần Thánh Giáo Đình, ngươi dám động vào một ngón tay của ta, chính là…. A…
Ba!
Một tiếng giòn tan vang lên.
Kèm theo là tiếng xương vỡ kêu lên răng rắc.
Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn, chỉ thấy phó mục thủ Bahrton bị Hương Ba Vương hung hăng tát lên mặt, nhất thời máu tươi từ trong miệng phun ra như bão tố, răng bay loạn, nửa khuôn mặt da bong thịt tróc, cả người giống như là bao tải rách, hung hăng nện trên mặt đất….