- Ngươi….
Phó mục thủ Bahrton choáng váng, hàm răng bị đánh bay, trong lúc nói chuyện còn lộ cả lợi, mơ hồ không rõ:
- Dám…đánh…. ta?
Sau khi được thuộc hạ nâng lên, hắn vô thức đưa tay lên sờ mặt, chỉ thấy nửa khuôn mặt đã hoàn toàn bị đánh nát, trong khoảng thời gian ngắn tạm thời hắn còn không cảm thấy đâu, chỉ là toàn bộ đầu óc đều chết lặng, mặc hắn suy nghĩ nát óc cũng không thể tin được, Hương Ba Vương thế nhưng thực sự dám ra tay với mình, lẽ nào hắn không sợ chế tài của giáo đình? Xuất thủ với nhân viên thần chức, chính là đối kháng với Thần Linh, phải chịu chế tài của Thần Thánh Giáo Đình.
- Ta thế nào lại không dám đánh ngươi?
Dưới ánh mắt nghẹn họng trân trối nhìn của mọi người xung quanh, Tôn Phi từng bước bước tới gần đám người Bahrton, cười lạnh nói:
- Ngươi không phải nói ta không dám động đến một đầu ngón tay của ngươi sao? Hiện tại ta đã động đến cả năm ngón tay của ngươi, ngươi có thể làm gì ta?
Bahrton cơ hồ là giận điên lên, hắn đến bây giờ cũng chưa kịp phản ứng việc chính mình bị đánh, thẳng đến lúc nửa bên mặt truyền đến đau đớn mới ý thức được chuyện gì xảy ra, mặc dù như thế thì phản ứng đầu tiên của hắn không phải là e ngại mà là thẹn quá hóa giận, lớn tiếng quát:
- Ngươi chết chắc rồi!... Giết hắn, mau giết hắn cho ta!
Thế nhưng các nhân viên thần chức khác mới không có điên cuồng như vậy.
Trong mắt những người này, toàn bộ đều bị đòn xuất thủ vô tình tàn nhẫn của Tôn Phi làm cho kinh sợ, người ta ngay cả phó mục thủ cũng dám đánh, chính mình xông lên tuyệt đối là tìm chỗ chết, từng tên đùn đầy nhau, nhãn thần khó có thể che giấu vẻ sợ hãi, giống như là linh cẩu bị hù dọa vỡ lá gan, mang theo đuôi sợ hãi rụt rè không dám tiến lên.
- Ta chết chắc rồi?
Tôn Phi cười ha ha.
Hắn đưa tay nhất nhiếp hư không, một cỗ lực lượng khổng lồ tuôn ra, đem Bahrton từ đằng xa lăng không hút qua đây, lại thêm một cái tát nữa.
Ba!
Tiếng tát thanh thúy vang lên bên tai mọi người lần thứ hai một cách rõ ràng.
Tôn Phi cũng không dùng toàn lực, thế nhưng lực lượng cấp 43 Barbarian độ khó ác mộng cường đại thế nào chứ, coi như là khối thép tấm cũng bị in lên thủ ấn, Bahrton mới thoáng ổn định lại đã bị đánh không lưu tình chút nào, ba cái răng cuối cùng trong miệng cũng bị đánh bay.
Mọi người bốn phía vây xem cảm giác như trong mộng vậy.
Không người nào dám tin một màn này, Alexander đại nhân đúng thật là không sợ gì cả, thật sự dám xuất thủ với người của Thần Thánh Giáo Đình? Nghe tiếng tát hung hăng vang dội bên tai, mọi người đều vì Tôn Phi mà cảm thấy lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái, Tôn Phi đã làm chuyện mà bọn họ không dám làm, có vài người thậm chí không nhịn được mà thấp giọng gọi ủng hộ, lại bị đồng bạn bên cạnh nhanh chóng che miệng lại, sợ bị người của giáo đình ghi hận trong lòng…
- Bệ hạ…
Garcia vô thức muốn ngăn cản Tôn Phi.
- Đừng nhúc nhích, kệ hắn đi.
Batistuta đưa tay ngăn cản Thần Sư trẻ tuổi, lắc đầu:
- Xem ra ngươi còn không hiểu rõ tính cách ân nhân cứu mạng của ngươi lắm, sau này, nhất định ngươi không nên đứng ở đối lập hắn…
Nói rồi nhãn thần của hắn liếc nhìn Thần Sư trẻ tuổi đang choáng váng, mỉm cười nói:
- Những hỗn đản này hoành hành ngang ngược, gây họa cho giáo dân, làm bẩn vinh quang chư thần, cũng đã triệt để mục nát, để cho bọn hắn nếm mùi cũng là điều tốt.
Ba ba ba ba!
Trong lúc nói chuyện, Tôn Phi đã đi tới giữa đám Thần Sư phía sau, cũng không nói gì mà hung hăng đánh từng tên, từng tên mặc giáo bào bóng giống như gà mái bị người nắm cổ hất văng, thất kinh kêu thảm bay ra ngoài…
- Ngươi nhất định phải chết!
Bahrton còn không có ngất đi, hắn tru lên như lợn bị giết, chỉ vào Tôn Phi, điên cuồng mà uy hiếp:
- Ha ha ha, ngươi đánh người của giáo đình, ngươi xong đời rồi, trốn tới chỗ nào cũng không ai có thể cứu được ngươi, ha ha, có bản lãnh ngươi giết ta đi, ngươi giết ta a….
- Ta, không giết ngươi!
Tôn Phi đi tới một cước giẫm lên bàn tay Bahrton, cười lạnh dùng lực, răng rắc một tiếng đem cánh tay của Bahrton chấn thành cốt bọt, nói:
- Thế nhưng ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, Thần Thánh Giáo Đình phải không? Bất kể là ai, dám cướp đồ của người khác, sẽ bị chặt tay!
- Ngươi…. Ngươi….
Bahrton đau đớn muốn chết, thế nhưng vẫn còn mạnh miẹng nói:
- Giết…Có bản lĩnh ngươi giết ta đi, ngươi…. sẽ hối hận!
Tôn Phi nghe vậy, khóe miệng khẽ lộ nụ cười nhạt tàn nhẫn, dứt khoát đưa chân đạp gãy cánh tay còn lại, đột nhiên nghĩ tới Angela cách đó không xa, làm ra tràng diện quá máu tanh thì không tốt, liền quay ra vẫy tay với đám người Drogba, nói:
- Đem những tên gia hỏa không có mắt này toàn bộ giải tới quân doanh, mỗi người một trăm roi da, đừng giết chết, thả một tên còn sống về giáo đường báo tin, khiến mục thủ giáo khu Song Kỳ thành tự mình đến nhận người, ta thật muốn nghe hắn nói rõ, lẽ nào người của giáo đình có thể tùy tiện cướp sủng vật của Bản Vương?
- Tuân mệnh!
Đám người Drogba, Pires và Robben sớm đã lửa giận vạn trượng, nghe được mệnh lệnh của Tôn Phi nhất thời mở miệng cười gian.
Một đám gia hỏa cười hắc hắc như hổ đạp đàn dê, học tập bộ dáng của Quốc Vương Bệ Hạ tiến lên đánh ra một trận bùm bùm, làm hơn ba mươi nhân viên thần chức toàn bộ đều sợ chết khiép, sau đó dùng sợi gân bò trói chúng lại, như là kéo chó chết lôi đi, một mảnh tiếng cầu xin kêu cha gọi mẹ vang lên trên đường lôi vào quân doanh, rất nhanh đã thấy tiếng roi da bùm bùm vang lên.
Loại chuyện này quân đội làm với hiệu suất rất nhanh, sự tình này cũng làm vô cùng nhuần nhuyễn.
Hơn nữa bọn lính Hương Ba thành cũng nhìn ra được, Quốc Vương Bệ Hạ đối với bọn người này rất là khó chịu, vì vậy ra tay không chút lưu tình, bọn chúng kêu cha gọi mẹ, chảy nước mắt cầu xin tha thứ.
Mỗi một tiếng roi da và tiếng tru thê thảm vang lên đều khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh, thê thảm vô cùng.
Thế nhưng nghe vào tai mỗi người dân ở đây lại như thể được giải hận, không ai đồng tình bọn họ, ngược lại còn hận không thể tự tay cầm roi da hung hăng đánh bọn chúng giải hận.
Bahrton bị Tôn Phi tự mình xuất thủ đánh thành hôn mê giống như chó chết bị lôi vào quân doanh Hương Ba thành, còn đang nằm đó chờ mục thủ Bowyer tự mình đến nhận người.
Đối với hết thảy xảy ra này, Angela không có bất kỳ biểu thị gì, cũng không biểu hiện ra đồng tình gì.
Một là bởi vì hành vi lúc trước của đám người Bahrton xác thực không thể động đến tâm địa lương thiện của Vương phi điện hạ được, hai là so với để ý đến dáng vẻ thê thảm của đám người Bahrton thì thiếu nữ càng quan tâm đến Quốc Vương Bệ Hạ hơn, thấy biểu hiện nổi giận của Tôn Phi, Angela đến ôn nhu mềm giọng an ủi một phen, lúc này mới mang theo Jimar và bốn đầu dị thú về tới phủ đệ tạm thời.
Sự tình trong quân doanh, cho tới bây giờ Angela hầu như không có tham dự.
Nhưng thật ra hữu chấp sự Hắc Y Thánh Điện Batistuta tựa hồ như phát hiện cái gì, ánh mắt vẫn nhìn kỹ trên người Angela, thần sắc sáng quắc mang theo hứng thú, quang huy chớp động.
Vẫn nhìn theo đoàn người Angela đến khi biến mất ở khúc quanh, lúc này Batistuta mới thu hồi ánh mắt như có điều suy nghĩ.
- Batistuta đại nhân, ta nghĩ hiện tại chúng ta có thể nói chuyện lúc trước được rồi.
Tôn Phi nhíu nhíu mày, thời điểm nói ra những lời này cũng giơ tay mời ba người cùng mình tiến vào trong doanh địa Hương Ba thành.
- Không biết Bệ hạ suy nghĩ thế nào, có nguyện ý gia nhập Hắc Y Thánh Điện chúng ta?
Batistuta nghe Tôn Phi chủ động nhắc tới chuyện lúc trước, mừng rỡ trong lòng, đây có nghĩa là sự tình này có chút tiến triển.
- Thỉnh không cần lấy làm phiền lòng nếu ta thẳng thắn, hữu chấp sự đại nhân, đề nghị của ngươi, hầu như không có một chút mê lực nào, ai cũng biết tình cảnh hiện tại của Hắc Y Thánh Điện thế nào, nói khó nghe một chút, chính là một chậu than lớn, ai nhảy vào cũng sẽ bị đốt cháy, ta hoàn toàn có thể chọn một cái giáo phái cường thế khác, không cần vất vả, mạo hiểm nguy hiểm gia nhập Hắc Y Thánh Điện.
Trong quân doanh binh sĩ đã sớm bày ra một cái bàn, Tôn Phi ngồi xuống chủ bàn, một bên nhìn binh sĩ chấp hình, một bên mỉm cười nói.
Batistuta cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
- Bệ hạ thật đúng là thẳng thắn, ta phải thừa nhận, hết thảy những lời ngươi nói đều là sự thật, thế nhưng, Bệ hạ hẳn là nghe được một câu nói khác, đưa chậu than lửa cho nông phu trong tiết hàn lãnh, so với đưa một khối pho mát cho quý tộc trong tiệc rượu còn có giá trị hơn, ngài là trí giả có cao kiến, tự nhiên là minh bạch đạo lý trong đó.
- Nga, ý của ngươi là nói, gia nhập Hắc Y Thánh Điện, ta có thể thu được nhiều chỗ tốt hơn, đúng không?
Tôn Phi khoát khoát tay, ý bảo bọn lính tạm ngừng hành hình, nhân viên thần chức rên rỉ thê thảm, có một tên may mắn được cởi trói, thả ra để về báo lại với giáo đình.
- Không sai, ta nói chính là ý tứ này.
Batistuta nói đến đây, thần sắc trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói:
- Ta có thể đảm bảo với ngài, chỉ cần ngài gật đầu, từ hôm nay trở đi, ngài chính là người cao nhất Hắc Y Thánh Điện, mỗi một câu ngài nói đều là ý chỉ của Thần, ngài có thể tùy ý điều động tất cả tài nguyên và cao thủ của Hắc Y Thánh Điện, ta tin tưởng, Bệ hạ, chỉ cần ngài trở thành thống lĩnh của Hắc Y Thánh Điện, mang chúng ta có lại quang huy như trước, đồng dạng cũng có được nội tình mà người khác khó có thể tưởng tượng.
- Oa, đây coi như là lợi dụ sao? Nghe ngươi nói như vậy cũng có chút hấp dẫn, bất quá, trên đời này chuyện tốt cũng không thể để một người chiếm đi, chỉ nói như vậy, nếu như ta gia nhập, ta cần làm gì vì Thánh Điện?
Đối với mê hoặc như vậy, không ai là không động tâm, thế nhưng Tôn Phi hiểu trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, thành quả và nỗ lực của bản thân có quan hệ trực tiếp với nhau, đạt được càng nhiều thì nỗ lực cũng càng nhiều.
- Ngươi cần hoàn thành, chỉ có một việc, đó chính là leo lên bảo tọa Giáo hoàng chí tôn thgd, trở thành một trong những nam nhân quyền thế nhất trên đại lục này.
Ánh mắt Batistuta sáng quắc, nói:
- Tin tưởng ta, toàn bộ Hắc Y Thánh Điện sẽ không tiếc bất cứ giá nào, đem ngươi đẩy lên bảo tọa Giáo Hoàng.