Ôm ý nghĩ như vậy, Domenech cẩn thận từng li từng tí thu liễm hơi thở của mình, cũng không có tùy tiện ảnh hưởng đến cao thủ đang trùng kích Tôn giả Đại Nhật cấp, sau khi tận lực phóng xuất ra đủ thiện ý, lúc này mới cẩn thận tới gần.
Thế nhưng…
- Ân? Thế nào lại là hắn?
Tới gần ngọn núi trong vòng trăm thước, Domenech rốt cục thấy rõ thân ảnh ngồi ngay ngắn trên bình đài đỉnh núi…
Áo choàng hắc sắc, trên mặt mang theo mặt nạ hình con mèo nhỏ rất kỳ quái, xung quanh người bao phủ một tầng khí hắc sắc…Người này, chính là cao thủ thần bí có quan hệ phi thường gần gũi với Hương Ba Vương Alexander!
Ngay lập tức, ý nghĩ trong đầu Domenech thay đổi trong chớp mắt.
- Tên khốn Hương Ba Vương kia, làm hại ta nhận tội danh xuất thủ với “Thần Chi Tử” giáo đình, lại bị Yashin một đường truy sát như con kiến hôi, làm hại bản tọa chật vật như vậy, vận rủi của ta chính là bắt đầu từ hắn. Cao thủ hắc y thần bí này và Hương Ba Vương có quan hệ thân mật, nếu như hắn thành công tấn cấp Tôn giả Đại Nhật cấp, đừng nói là liên thủ giết Yashin, chỉ sợ người đầu tiên hắn coi là đối thủ, chính là bản tọa!
Nghĩ tới đây, ma pháp sư áo bào trắng này lóe lên vẻ thâm độc trong ánh mắt, tinh quang lóe ra, độc kế nổi lên.
- Người này, không thể giữ lại, không thể để cho hắn thành công tấn cấp Đại Nhật cấp, bằng không, ngày sau nhất định trở thành mối họa!
Trong quá trình trùng kích tấn cấp Đại Nhật cấp, phải tự thân đề thăng năng lượng bổn nguyên và kết cấu lột xác, quá trình này tuyệt đối không thể bị ngoại nhân quấy rối, bằng không đấu khí loạn nghịch, phản phệ lại, hẳn là chết không thể nghi ngờ, lúc này chỉ cần một kích toàn lực của Domenech, tâm thần đối thủ dao động, có thể đem đối thủ từ một kẻ sắp trở thành Tôn giả Đại Nhật cấp trở thành người chết.
- Hắc hắc, không nên oán ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn trách thì trách ngươi đi theo Hương Ba Vương đi, không biết lượng sức mà làm địch nhân của ta!
Trên mặt Domenech lộ ra dáng tươi cười thâm độc, ngưng tụ ma lực, huy động ma pháp trượng, trong hư không hiện ra sáu đạo hỏa diễm, hỏa tinh hướng về phía Hasselbaink đang trùng kích Đại Nhật cấp bắn đi.
- Chết đi! Hắc hắc hắc hắc…
Ma pháp sư áo bào trắng nhe răng cười tàn nhẫn.
Mắt thấy hỏa diễm sắp giảo sát tới Hasselbaink lúc này đang không thể phân tâm, đúng lúc này, dị biến tái sinh.
Màu bạch ngân từ trong hư không nhộn nhạo xuất hiện ra, một tòa vương tọa xuất hiện giữa đường đi của hỏa diễm, thân ảnh cao ngất trên vương tọa bỗng đứng dậy, bàn tay hướng về hư không nhẹ nhàng nắm chặt, nhất thời sáu đạo hỏa diễm như đâm vào trong băng tuyết, ngay cả một đạo hỏa tinh cũng không có để lại, triệt để tiêu thất.
- Là ngươi? Hương Ba Vương, ha ha ha, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt bản tọa?
Sau khi cả kinh, trong lòng Domenech mừng như điên, sát ra bắn ra.
Hắn cũng không biết khi trước Tôn Phi đã rời tiểu thế giới một lần, vì vậy sau khi nhìn thấy Tôn Phi cũng không lấy làm lạ.
- Ài, lão gia hỏa này, không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt, bất quá, trạng thái của ngươi bây giờ, tựa hồ cũng thật khéo a!
Trên mặt Tôn Phi mỉm cười, sừng sững trên “Loạn Thế Vương Tọa”, nhìn Domenech bắn ra sát cơ kinh người, thần thái bình tĩnh hỏi lại.
- Trạng thái của bản tọa đích thật là không tốt lắm, chỉ sợ tiếp theo trạng thái của ngươi cũng rất không tốt!
Domenech quả thật như gặp cừu nhân giết cha, từng bước một tiến tới gần, sát cơ bắn ra.
- Thế nào? Ngươi muốn giết người?
Tôn Phi cũng không lui lại, tự tiếu phi tiếu.
Một tầng quang diễm bạch quang bao phủ toàn thân Quốc Vương Bệ Hạ, kể cả Tiểu Hoán Hùng còn như đang say trên vai Tôn Phi cùng với “Loạn Thế Vương Tọa” lơ lửng dưới chân, toàn bộ bảo hộ trong đó, chống đỡ từng đạo sát cơ sắc bén vô hình trong hư không.
- Giết người? Ta chẳng qua là muốn bóp chết một con kiến mà thôi!
Khí cơ của ma pháp sư áo bào trắng vững vàng tập trung trên người Tôn Phi.
Trong không khí truyền đến một trận tiếng răng rắc giòn tan, phảng phất như dưới sát cơ kinh người của Domenech, hư không như thủy tinh bị nghiền nát.
Tôn Phi vung vung tay, cười nói:
- Phải không? Ta nhớ lần trước ngươi cũng nói lời tương tự, sau đó lại phải chạy trốn như chó hoang, chẳng lẽ không sợ sự tình tương tự lại phát sinh một lần nữa? Uy uy uy, nói thật, trước đây ta vốn phi thường tôn sùng Tôn giả Đại Nhật cấp trong truyền thuyết, nhưng sau khi nhìn biểu hiện của các hạ, ài ài, thực sự là so ngươi với các cường giả Đại Nhật cấp khác, cảm thấy bi ai a!
- Khiêu khích sự kiên nhẫn cảu ta, ngươi đây là không muốn một hồi chết thống khoái một chút sao?
Trong ánh mắt Domenech phụt ra sát cơ, rốt cục đạt tới đỉnh điểm.
Lúc này, xung quanh Tôn Phi không biết khi nào đã hiện đầy lưu quang xích sắc rất nhỏ, giống như là con nhện bện ra tơ lưới, đem con mồi bao phủ trong đó.
- Con kiến hôi đáng thương! Hãy cảm nhận lửa giận của bản tọa, cho ngươi biết cái giá đắt phải trả cho mồm miệng xảo quyệt nhà ngươi!
Thanh âm lạnh như băng của Domenech còn chưa hạ xuống, ma pháp trượng đã huy động, từng sợi tóc trên ma pháp trượng lóng lánh phất lên, không ngừng mà thu nạp co rút lại hướng về phía Tôn Phi, mỗi một đạo đều mang theo nhiệt lượng cực nóng cắt đứt hư không, có thể so với thần binh lợi khí, coi như là tinh cương bách luyện cũng sẽ lặng yên không một tiếng động bị tách thành khối vụn.
Oanh!
Tôn Phi giơ tay lên, đánh ra một quyền.
Dấu quyền màu bạch ngân xuyên qua quang võng xích sắc, giống như là gió thổi qua mắt võng, không chút nào làm lay động quang võng đang tới gần.
- Tiểu tử đáng thương a, lực giãy dụa của ngươi so với côn trùng còn yếu hơn, không cách nào kéo dài khoảng cách tử thần triệu hoán được nửa phần…
Domenech cũng không vội lập tức giết Tôn Phi.
Con ngươi lục sắc của hắn lóe ra quang mang cừu hận, chỉ có thưởng thức biểu tình sợ hãi giãy dụa tuyệt vọng của đối thủ mới có thể thoáng tiêu thất hận ý ngập trời của hắn đối với Tôn Phi.
Sắc mặt Tôn Phi không thay đổi, không nhanh không chậm đánh ra từng quyền như cũ.
Thế nhưng dấu quyền như giỏ tre múc nước, không tạo được chút tác dụng nào.
- Vô dụng, Hương Ba Vương, lực lượng của ngươi, căn bản không thể ngăn cản “Lưới lửa tử vong” co rút lại, qua một hai phút tiếp, thân thể của ngươi sẽ bị từng đạo quang ti xích sắc cắt đứt, đầu của ngươi, cổ của ngươi, tay chân của ngươi, thân thể của ngươi một tấc một tấc thong thả biến thành huyết nhục, cốt cách của ngươi, nội tạng của ngươi chậm rãi cảm thụ toàn bộ quá trình tử vong, chậm rãi biến thành một đống thịt nát…
Domenech tươi cười nói với giọng mỉa mai trêu tức.
Sắc mặt Tôn Phi rốt cục bắt đầu thay đổi, một tia bối rối xẹt qua đáy mắt.
Một màn này rơi vào mắt Domenech càng làm hắn thêm đắc ý, thần sắc trêu tức càng nồng hậu.
Hưu hưu hưu!
Từ trong giới chỉ Tôn Phi lấy ra trường cung, giương cung cài tên, mũi tên hướng về phía giao điểm đan vào nhau của quang võng xích sắc vọt tới.
Mũi tên chuẩn xác đánh trúng mục tiêu.
Đáng tiếc chính là, mũi tên lặng yên không một tiếng động bị quang võng cắt thành bốn phần, sau khi bay ra hơn ba trăm thước thì vỡ ra, không một tiếng động rơi xuống.
Dây lưu quang xích sắc quá mức sắc bén, mũi tên được chế tạo từ “Ác Ma di cốt” cũng không kham được một kích.
- Trên thế giới này, ngoại trừ Thần Đấu Binh và Á Thần Đấu Binh, không có bất kỳ binh khí nào có thể đánh nát sợ tơ hỏa diễm của ta, ngoan ngoãn chịu chết đi, ha ha, đợi sau khi ngươi chết, bản tọa rời khỏi đây, mang theo đầu của ngươi tàn sát cả Hương Ba thành, nam nữ già trẻ, một tên cũng không bỏ qua, ha ha, lúc đó toàn bộ Hương Ba thành đều bị diệt sạch!
Tôn Phi cau mày.
Hắn không có đi phản bác chế nhạo của đối thủ, từ trong giới chỉ lấy ra một thanh trảm đao thật lớn, vận đủ lực lượng, khí thế vô song, một đao chém ra.
Xuy xuy xuy xuy!
Tiếng xé không vang lên như trang giấy bị xé rách.
Trảm đao được tạo nên từ “Ác Ma di cốt” sau khi xẹt qua từng đạo lưu quanh xích sắc liền biến thành một đống khối vụn không đồng nhất, rơi xuống đất.
Tôn Phi kinh hãi trong lòng, thân hình khựng lại.
Bán Nguyệt cấp trung giai và Tôn giả Đại Nhật cấp, căn bản là cách nhau một trời một vực, coi như là Tôn Phi triệu hồi ra song kiếm sáo trang “Bul-Kathos” cũng không thể chặt đứt những sợi tơ hỏa diễm xích sắc này của Domenech, hai thanh đấu binh tự kiếm phi kiếm, tự đao phi đao mà Abramovich biếu tặng càng không có tác dụng.
Triệu hồi ra “Bul-Kathos’ Soul Cage” ?
Tôn Phi lắc đầu, vậy cũng không có tác dụng quá lớn.
Coi như là sợi tơ xích sắc khó có thể cắt đứt được sáo trang tối cao của bộ tộc Immortal King, thế nhưng bộ khôi giáp cũng không thể bảo vệ toàn thân Tôn Phi được.
Lúc này, Tôn Phi càng cảm nhận được sự cường đại của của thiên tài võ đạo một đời đại đế Yashin.
Có thể lấy thực lực Nguyệt cấp đánh bại Tôn giả Đại Nhật cấp, chỉ sợ chỉ có nhân vật như vậy mới có thể làm được, lúc này Tôn Phi cảm thấy cực kỳ gian nan, có vị đại đế vĩ đại đó ở đây, e rằng đã sớm giải quyết dễ dàng.
- Vô dụng, từ bỏ giãy dụa đi, chậm rãi chờ tử vong phủ xuống, kẻ đáng thương!
- Phải không?
Tôn Phi vẫn cau mày, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị:
- Lão gia hỏa này, quang võng của ngươi đích xác là rất lợi hại, đáng tiếc lão tử không phải kẻ ngốc, ngươi không giết được ta!