- Chi chi, chi chi chi chi!
Tiểu Hoán Hùng mê mê nhéo đầu tóc Tôn Phi đứng lên, hướng về phía ma pháp sư áo bào trắng vươn đầu lưỡi béo mập ra làm cái mặt quỷ.
Sau một khắc, sự tình kỳ dị xảy ra.
Trên thân Tôn Phi tạo nên từng tầng rung động trong suốt như vằn nước, cả người cùng với vương tọa dưới chân tiêu thất như huyễn ảnh ngay khi quang võng xích sắc giảo sát lại…
Dáng tươi cười của Domenech nhất thời đọng lại trên mặt.
- Đây là đấu khí kỹ gì? Thậm chí ngay cả ta cũng không cảm thụ được chút dấu hiệu nào?
Trong lòng Domench chấn động mạnh, quả thực không tin được vào một màn này.
Không có một chút dấu hiệu ba động, không có một chút ma lực ba động, cả người cứ như vậy biến mất như là bọt khí.
Lấy lực nhận biết của Tôn giả Đại Nhật cấp của hắn, thế nhưng cũng không thể bắt được Hương Ba Vương tiêu thất nơi nào.
- Điều đó là không có khả năng, một con kiến hôi như vậy sao có thể thoát được cảm giác của ta? Đây là chuyện gì?
Từng đạo ma lực ba động điên cuồng khuếch tán ra bốn phương tám hướng như là thủy triều, bất luận là vật gì sau khi đụng phải dạng ba đông này cũng bị dội vang trở về, bị hắn nhận biết.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Hai phút đồng hồ trôi qua.
Mười phút đồng hồ trôi qua…
Biểu tình trên mặt Domenech từ kinh ngạc đến bất khả tư nghị, lại từ bất khả tư nghị thành chấn động và nổi giận, mặc hắn nghĩ nát óc cũng không ra, một cái Vũ giả Bán Nguyệt cấp trung giai sao có thể đột nhiên biến mất khỏi “Lưới lửa tử vong” của chính mình, sau đó như là bọt nước dung nhập vào biển rộng, thế nhưng không chút nào tìm ra được tung tích.
- Coi như ngươi chạy nhanh, lần sau gặp mặt, nhất định bóp chết ngươi trước tiên!
Trong lòng Domenech nảy sinh ác độc, ánh mắt một lần nữa rơi vào trên thân Tử Linh Ma Pháp Sư đang đến thời khắc mấuc chốt tấn cấp vị trí Tôn giả Đại Nhật cấp.
Để che đậy khí tức vong linh khi tấn cấp từ người mình toát ra, Hasselbaink đem sáu miếng “Khi Thần Văn Chương” mà Tôn Phi cho hắn toàn bộ đều đeo trên người, lại bố trí hơn mười ma pháp trận thu liễm khí tức bên người, vì vậy mới không bị Domenech nhìn ra thân phận Tử Linh Ma Pháp Sư.
Nếu như Domenech nhận ra lực lượng vong linh, sợ rằng một lần nữa hắn phải suy nghĩ lại xem có nên là kẻ địch của Hasselbaink hay không.
Tử Linh Ma Pháp Sư cường đại và đáng sợ là đề tài cấm kỵ của cả đại lục.
Các pháp sư cùng giai trong lúc chiến đấu, kết quả cuối cùng đều là thắng lợi thuộc về Tử Linh Ma Pháp Sư, lực lượng ma pháp được xưng có thể uy hiếp sinh mệnh của chư thần, tuyệt đối không phải là lực lượng mà người thường có thể chống lại, từ xưa đến nay trong các truyền thuyết mà Thần Thánh Giáo Đình tuyên truyền ra, Tử Linh Ma Pháp Sư nắm giữ vô số kỹ năng tử vong làm người ta vĩnh sinh ác mộng, quỷ thần khó lường, thâm độc đến cực điểm, hơn nữa hầu như mỗi một Tử Linh Ma Pháp Sư đều được coi là tồn tại đáng sợ như ma quỷ, khiến cho rất nhiều ma pháp sư hệ nguyên tố khác thời điểm gặp phải Tử Linh Ma Pháp Sư chưa chiến đã khiếp sợ, tâm lý rơi vào hạ phong.
Trên đại lục Azeroth, ngoại trừ Thần Thánh Giáo Đình, hầu như không có bất kỳ Vũ sĩ hay Ma pháp sư nào dám chủ động chọn một Tử Linh Ma Pháp Sư làm kẻ địch cả.
Vì vậy lúc này, Domenech hoàn toàn cho cường giả mang mặt nạ trước mặt là một ma pháp sư phổ thông.
Hắn đang chuẩn bị khởi xướng lần công kích thứ hai, cản trở Hasselbaink thành công tấn chức đến Tôn giả Đại Nhật cấp, nhưng vừa lúc đó, một cỗ năng lượng sóng động quen thuộc đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, còn không đợi hắn kịp phản ứng, một bàn tay dán trên lưng hắn, sau đó một đạo năng lượng không ai có thể chống đối được xuyên thấu qua hàng phòng ngự ma lực của hắn, oanh nhập vào cơ thể.
- Ách…Phốc!
Ngửa đầu há mồm phun một ngụm tiên huyết, thân hình Domenech lóe ra một đạo thạch hỏa, thoát khỏi cỗ lực lượng cường hãn tập kích, một giây sau hắn đã xuất hiện ngoài trăm thước, quay đầu xoay người rống giận:
- Hương Ba Vương, ngươi đáng chết! Đáng chết, đáng chết, đáng chết! A a a, ngươi đê tiện đánh lén, ta thề, ta nhất định phải giết ngươi!
- Ai ai ai, thật đáng tiếc a, như vậy còn không giết chết được ngươi, nhìn không ra a, lão già ngươi cũng phản ứng thật nhanh a!
Trong tay Tôn Phi nắm một mảnh vải nắm được từ trên người Domenech, không che giấu chút nào vẻ trêu tức, tiện tay chấn động, đem khối vải chấn bay lên không trung.
- Ngươi dám xúc phạm ta, chết, chết cho ta!
Domenech gào lên điên cuồng như chó bị giẫm đuôi, trong lúc đó mũi tên hỏa diễm rậm rạp xung quanh, dường như phong quần hướng về phía Tôn Phi mà giảo sát tới, lực lượng ẩn chứa trong mỗi một mũi tên đều đủ để đem một gã cường giả Nguyệt cấp trung giai bắn trở thành huyết vụ.
- Ân? Đây là…Ma pháp dẫn đạo tiễn?
Mày kiếm của Tôn Phi cau lại, cảm nhận được sự đáng sợ của những mũi tên này.
Cái gọi là ma pháp dẫn đạo tiễn, chính là trước khi bắn trúng được mục tiêu nó vẫn sẽ tự động truy tung mục tiêu, không chết không thôi, mặc cho tốc độ thân pháp của ngươi thế nào, một khi đã trở thành mục tiêu thì vĩnh viễn bị truy sát.
Bảy đại chức nghiệp trong thế giới Diablo, am hiểu cung tiễn và trường mâu tiêu thương chính là hình thức “Chiến Sĩ Âmzon”.
Bởi vậy Tôn Phi rất quen thuộc với loại ma pháp tiễn kỹ đáng sợ này.
Hai tay Tôn Phi nắm chặt trong hư không, quang diễm xích sắc giống như tiên huyết lóe ra, đôi song kiếm sáo trang “Bul-Kathos’ Children” xuất hiện trong tay hắn, mũi kiếm giao nhau, thân thể Tôn Phi đứng trên “Loạn Thế Vương Tọa” xoay tròn, một đầu cự long ngân sắc do lực lượng huyễn kiếm cấu thành, trong tiếng gầm gừ gào thét, đầu cự long đâm vào trong ma pháp dẫn đạo tiễn rậm rạp bay tới như đàn châu chấu khát máu.
Kiếm kỹ Barbarian – Toàn Phong Trảm!
Rầm rầm oanh!
Cự long ngân sắc lao vào tiễn quần, giống như cự long vọt vào đàn kiến hôi, rung đùi đắc ý, trong nháy mắt đã đem ngàn hỏa diễm ma pháp dẫn đạo tiễn triệt để oanh bạo, trên bầu trời xanh thẳm nợ rộ đoàn hỏa diễm như pháo hoa, mỹ lệ như lễ hội pháo hoa, thế nhưng trong vẻ mỹ lệ ẩn chứa kinh khủng, đủ đê bất luận một cường giả Bán Nguyệt cấp nào cũng phải kinh hồn táng đảm.
Bất quá, số lượng ma pháp dẫn đạo tiễn thật sự là quá nhiều.
Kiến nhiều cắn chết voi.
Rất nhanh, dưới sự oanh kích liên tục, lưu quang của cự long bắt đầu lờ mờ tan vỡ, hóa thành từng đạo ngân sắc vụn rơi xuống bốn phương tám hướng.
Mà ma pháp dẫn đạo tiễn vẫn cự dày đặc trên bầu trời, vẫn vô tận như cũ, hướng về phía Tôn Phi giảo sát qua.
Hưu hưu hưu!
Tất cả tên đều hướng về một điểm, loại tràng diện này thật sự là kinh hãi thế tục, ngay cả không gian phiến tiểu thế giới này cũng bắt đầu kịch liệt chấn động.
Rầm rầm rầm rầm! !!
Rầm rầm rầm rầm! !!
Sau một cái chớp mắt, ngàn vạn mũi tên sau khi va chạm sinh ra năng lượng sóng động kịch liệt, liên hoàn nổ tung lên.
Một màn đáng sợ này khiến khắp bầu trời tràn ngập hỏa diễm cực nóng và khí tức tử vong, làm người ta hít thở không thông, năng lượng hỏa diễm cực lớn trong một khoảng không khiến không gian bắt đầu xuất hiện xu thế tan vỡ, bầu trời xuất hiện từng đạo hắc sắc, không gian tiểu thế giới sắp bị xé rách.
Năng lượng kinh khủng bạo liệt, che mất thân ảnh Tôn Phi.
Giống như cả người và “Loạn Thế Vương Tọa” đều bị nổ thành mảnh vỡ, không có một chút khí tức lưu lại.
Domenech đứng bất động trong hư không, lẳng lặng đợi sóng xung kinh khủng tiêu thất, cảm ứng một phen, nhìn khói lửa trước mắt, rốt cục hắn mới nhe răng cười nhưng vẫn lộ ra một tia chưa thỏa mãn:
- Đáng tiếc, để ngươi chết nhẹ nhàng như vậy, không thể hảo hảo dày vò một phen, cho ngươi sống không được chết cũng không xong, thật sự là tiếc nuối a!
- Xem ra ngươi thật sự là già rồi, tuy rằng tay chân vẫn còn nhanh nhẹn nhưng tai điếc mắt hoa rồi a!
Thanh âm quen thuộc truyền đến, một màn như lúc trước lại xuất hiện, một cỗ lực lượng bàng bạc trong nháy mắt tiếp cận tới lưng Domenech, hầu như muốn phá vỡ phòng ngự ma pháp trong cơ thể hắn, bởi vì âm thanh vang lên mà hắn mới phát hiện, Domenech vừa sợ vừa giận, thuấn di trốn đến ngoài trăm thước, gia trì cho vòng bảo hộ trên người mình.
- Ài, đều nói là người không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông, thế nhưng lão gia này cư nhiên bị ta đánh lén hai lần cùng một đòn…
Tôn Phi giơ giơ khối vải xé được trong tay, giọng mỉa mai:
- Ta đề nghị trước tiên ngươi vẫn là nên thay một bộ y phục khác rồi cùng ta đánh tiếp, nói thật, bộ dạng của ngươi bây giờ thật sự là không thích hợp, da của ngươi quá mỏng, nếp nhăn nhiều lắm, còn có …
Domenech sắp bị tức chết rồi.
Áo bào trên người hắn bị Tôn Phi liên tục kéo hai lần hơn phân nửa, y phục phía trong cũng bị lực lượng khổng lồ chấn thành bột phấn, lúc này gió lạnh thổi qua, phía sau lưng phát lạnh từng đợt, bị Tôn Phi chế nhạo ác độc như vậy một trận, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu đen, thân hình lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống từ bầu trời, vội vàng từ trong giới chỉ trữ vật lấy ra một kiện trường bào.
- Ngươi làm như thế nào? Lấy thực lực của ngươi, căn bản không có khả năng quay lại không gian vô hình vô tích như vậy, ngươi nhất định là dựa vào một kiện trọng bảo, nếu như ta đoán không sai, hẳn là cái thạch tọa kỳ quái này đi?
Domenech thong thả bình tĩnh trở lại, hỏa diễm trong mắt tắt đi, kiềm chế lửa giận trong nội tâm.
Có thể trong vòng trăm năm tấn cấp Tôn giả Đại Nhật cấp, Domenech tuyệt đối không phải là kẻ ngu xuẩn, vừa vặn tương phản, hắn coi như cũng là một thiên tài tuyệt thế, bất quá sau khi tiến nhập tiểu thế giới này thật sự là quá thê thảm, bị Yashin đại đế truy sát chạy trốn như chó hoang mười ngày mười đêm, lúc này mới nhất thời lửa giận công tâm, xem thường Tôn Phi, bị Tôn Phi liên tục đắc thủ đánh lén.
Lúc này rốt cục hắn cũng suy nghĩ cẩn thận tất cả, bắt đầu nhìn lại tên Quốc Vương trẻ tuổi trước mặt này.
Hắn thật sự coi Tôn Phi là một đối thủ đáng đánh một trận.
Trong nháy mắt, mày kiếm của Tôn Phi nhăn lại.
Sở dĩ lúc trước hắn liên tục ngả ngớn chính là vì kích thích làm cho Domenech tức giận, chỉ có dưới tình huống đối thủ tức giận đánh mất lý trí Quốc Vương Bệ Hạ mới có thể tận lực kéo dài thời gian với vị Tôn giả Đại Nhật cấp này, đợi Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbainl thuận lợi trùng kích tấn cáp Tôn giả Đại Nhật cấp.
Thế nhưng hiện tại, tựa hồ Domenech đã hiểu rõ, khí chất trên thân cũng thay đổi.
Vì vậy, tình cảnh của Quốc Vương Bệ Hạ đã có thể thực sự nguy hiểm.
- Lão gia này, trước tiên ngươi vẫn là lo lắng cho chính ngươi đi, người ở đây cũng đã tận mắt nhìn thấy ngươi đánh chết chấp sự Pellegrini giáo khu bắc vực Thần Thánh Giáo Đình, đợi tin tức được truyền đi, đợi ngươi chính là vô số cao thủ của Thần Thánh Giáo Đình truy sát, Tôn giả Đại Nhật cấp rất giỏi sao? Những năm gần đây, Tôn giả Đại Nhật cấp của giáo đình cũng không phải chỉ có một hai người, chỉ sợ toàn bộ đế quốc Lyon đều muốn bởi vì sự ngu xuẩn của ngươi mà phải chịu sự phẫn nộ của giáo đình, bị san thành bình địa.
Tôn Phi thay đổi trọng tâm câu chuỵen, vẫn là sách lược công tâm, cộng thêm kéo dài thời gian, tranh thủ đợi Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink tấn cấp Tôn giả Đại Nhật cấp thành công.
- Ha ha ha, buồn cười, một cái “Thần Chi Tử” lớn lên trong nhà kính, ngươi có thể biết cái gì, người của giáo đình, bản tọa những năm gần đây còn giết ít sao?
Domenech ngửa đầu cười ha hả, khóe miệng vẽ ra một độ cong mỉa mai:
- Ngươi căn bản cái gì cũng không biết!
Tôn Phi mày kiếm giơ lên, từ lời nói của Domenech, hắn nghe ra một ít sự tình tuyệt đối làm người ta khiếp sợ.
- Thoạt nhìn tựa hồ là ngươi rất lưu ý đến gia hỏa đang trùng kích Tôn giả Đại Nhật cấp kia, đáng tiếc, lấy trình độ hiện tại của hắn, ít nhất cần một canh giờ nữa mới có thể triệt để hoàn thành lột xác về thể chất và lực lượng, ta muốn giết hắn, chỉ cần một ngón tay mà thôi, Hương Ba Vương, ngươi cảm thấy có thể ngăn cản bản tọa một canh giờ sao?
Domenech tỉnh táo lại, cho thấy phong thái đệ nhất ma pháp trong vòng trăm vặn dặm ngày xưa, một lời nói đúng vào chỗ hiểm của Tôn Phi.
- Kéo được hay không, cũng phải thử một chút xem.
Tôn Phi đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười, trường kiếm trong tay chấn động, kiếm ngân vang, hoa phá trường không.
Trong nháy mắt này, khí thể của Quốc Vương Bệ Hạ đột nhiên biến đổi, từ phiêu dật không nắm được biến thành vừa dày vừa nặng như núi cao, ngăn trở Domenech lại.