Khóe mắt ma pháp sư áo bào trắng giương lên, cảm nhận được biến hóa khí thế trên thân Hương Ba Vương, thanh xướng chú ngữ.
Trong tiếng ngâm xướng chú ngữ tối nghĩa mà kỳ dị, nguyên tố hỏa hệ không ngừng ngưng tụ, nhiệt lượng dâng cao.
Trước người Domenech hiện ra mười tên ma pháp dài chừng một thước, sau đó mười mũi tên thong thả nhập vào làm một, cuối cùng thành một mũi tên to lớn như đuôi cự long, tuy là ngưng tụ từ nguyên tố ma lực nhưng dường như thực chất, kim loại sáng bóng, một tầng hỏa quang nhàn nhạt mơ hồ bao phủ.
Động tác hai tay Domenech ưu nhã đến cực điểm, nhẹ nhàng đẩy về trước.
Hưu!
Động tác nhẹ nhàng và tiếng xé gió cuồng bạo tạo thành cảm giác tương phản mãnh liệt giữa thị giác và thính giác, tên hỏa diễm thật lớn cắt hư không, ở trong hư không lưu lại một đạo huyễn ảnh xích sắc, hướng về phía Tôn Phi bắn tới như bão tố.
Một kích kia, không khí thiêu đốt, thiên địa chập chờn, kình phong nhấc lên khiến người ta kinh hãi.
Tôn Phi một đầu tóc đen, tay áo bay phấp phới, trước mắt hắn là mũi tên hỏa diễm sắp bắn qua, thế nhưng hắn vẫn giữ nguyên song kiếm trước ngực, nửa bước không rời.
Tuy rằng hắn chỉ cần thoáng chếch đi nửa bước là có thể dễ dàng né tránh một kích kinh khủng này.
Thế nhưng nếu như vậy, mũi tên sẽ chuẩn xác bắn trúng Domenech đang trùng kích Tôn giả Đại Nhật cấp phía sau Quốc Vương Bệ Hạ, người mà lúc này không thể phản kháng, phòng bị hay có năng lực né tránh.
Thương!
Tiếng ngân vang thanh thúy vang lên trong thiên địa.
Tôn Phi hét lớn, một tầng quang huy kỳ dị thoáng xuất hiện trên thân.
Trong nháy mắt tiếp theo, mũ giáp bát đẳng “Tôn Phi chi dũng khí chi phôi” và trọng giáp sáo trang thất đẳng “Bul-Kathos’ Soul Cage” xuất hiện trên thân, khôi giáp tràn đầy mỹ cảm bạo lực xa hoa như một tác phẩm nghệ thuật, một đạo đồ đằng hư ảnh Barbarin cao vài trăm thước dần dần xuất hiện sau Tôn Phi.
Trong nháy mắt, áo choàng của Quốc Vương Bệ Hạ tung bay giống như huyết ảnh, khí thế như núi, khiến người ta có một loại ảo giác không thể chiến thắng.
Oanh! !! !
Rầm rầm rầm rầm! !!
Song kiếm trong tay nổi lên lưu quang ngân sắc, một đôi huyễn ảnh song kiếm thật lớn chợt lóe, ở thời khắc nguy cấp, chặn mũi tên hỏa diễm lại, sau chớp mắt thiên địa yên tĩnh là một đợt năng lượng sóng động hủy thiên diệt địa, hướng về ba mặt trên, trái, phải, bảy hướng chấn động ra.
Không phải là bốn phương tám hướng.
Bởi vì Tôn Phi dùng thân thể mình chặn năng lượng cuồng ba lại không cho chấn ra sau.
Không có một tia năng lượng hỏa diễm sóng động nào vượt qua được thân thể Tôn Phi, hướng về phía Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink dật tán qua được.
Tôn Phi lấy thân thể chính mình tạo cho Hasselbaink một không gian yên tĩnh, tuyệt đối không để bất luận việc ngoài ý muốn nào phát sinh ở thời khắc then chốt này, hắn làm như vậy cũng không phải chỉ vì trong thời gian ngắn tới Hương Ba thành cần có một cao thủ tuyệt đối Tôn giả Đại Nhật cấp, mà là bởi vì, Hasselbaink là đồng bọn của mình, là bằng hữu của mình.
Cơn lốc bão táp trong thiên địa.
Tiểu Hoán Hùng trên đầu vai Tôn Phi xù lông lên, thiếu chút nữa bị kình phong thổi bay.
Tiểu tử kia chăm chú nắm tóc của Tôn Phi, giống như là lá cờ đón gió phấp phới, nhưng lại không phát ra bất luận một tiếng hét chói tai nào, tiểu tử thông minh này sống chết cắn chặt miệng, sợ mình phát ra tiếng động làm nhiễu loạn ý chí chiến đấu của Quốc Vương Bệ Hạ.
Một giọt máu tươi chảy xuống, rơi vào trên “Loạn Thế Vương Tọa” màu bạch ngân.
Ngạnh sinh tiếp một kích chính diện của cường giả tuyệt thế Tôn giả Đại Nhật cấp khiến thể chất cường hãn của Barbarian cũng không thể tránh khỏi thụ thương.
Mặc dù có trang bị ma pháp bảo hộ đến từ thế giới hắc ám, thế nhưng hai tay Tôn Phi vẫn bị đánh tả tơi, máu tươi thấm ra, từng giọt chảy xuống theo mũi kiếm.
- Được, tuy rằng bản tọa khi trước bị tiêu hao hơn phân nửa bổn nguyên Đại Nhật cấp, thực lực giảm lớn, thế nhưng có thể tiếp được một kích vừa rồi của bản tọa, Hương Ba Vương, đủ để ngươi tự ngạo!
Domenech quan sát trên dưới Tôn Phi, trong mắt cũng nhịn không được mà hiện lên vẻ kinh dị.
Tuy rằng trước khi xuất thủ hắn cũng lường trước được đối thủ sẽ sống tiếp được sau kích này, thế nhưng tuyệt đối không ngờ tới dưới tình huống hắn chỉ nỗ lực một chút như vậy mà tiếp được một kích mà ngay cả cao thủ Mãn Nguyệt cấp trung giai cũng sẽ bị chấn nát.
- Phải không? Ta vẫn luôn rất tự ngạo, nhưng lại không phải bởi vì tiếp được một kích của ngươi, còn có thủ đoạn gì nữa, thỏa thích thi triển ra đi, ngươi đường đường là một Tôn giả Đại Nhật cấp, có thể đem Bản Vương bức lui được nửa bước hay không?
Tôn Phi giơ song kiếm ngang trời, tư thế oai hùng vĩ ngạn, áo choàng bay phấp phới, con ngươi lóe ra quang huy, chiến ý bùng cháy mạnh mẽ, cả người từ tinh thần, ý chí, sinh lực, khí tức đến lực lượng đều đem điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.
Trời sinh Barbarian gặp mạnh càng mạnh, trong nháy mắt phát huy triệt để.
Đồ đằng hư ảo Barbarian phía sau hắn không biết khi nào, tựa hồ đã lặng lẽ sáng rõ sống động thêm vài phần.
- Hảo, nói thật, ta cũng bắt đầu thưởng thức ngươi, biểu hiện của ngươi thậm chí muốn vượt qua Yashin lúc còn trẻ…Ta cũng rất muốn biết, ngươi còn có thể tiếp được mấy chiêu của bản tọa!
Cảm nhận được chiến ý của Tôn Phi dâng trào như thủy chiều, tâm Domenech càng phát ra bình tĩnh.
Một đầu cự long bị một con kiến hôi khiêu khích, hắn sẽ cảm thấy khinh miệt hèn mọn, nhưng nếu như khiêu khích hắn là một đồng loại, cự long sẽ không sinh ra cảm giác bị vũ nhục mà sẽ nhìn kỹ đồng thời tôn trọng đối thủ, toàn lực ứng phó.
Biến hóa trước sau bất đồng của Domenech chính là từ nguyên nhân này.
Hiện tại, rốt cục hắn không coi Tôn Phi là một con kiến hôi mà cho là một đồng loại có khả năng uy hiếp với mình.
- …đến từ chính lực lượng phẫn nộ của chư thần, đủ để hòa tan tất cả sức nóng, nguyên tố hỏa diễm trong thiên địa, nghe theo triệu hoán của ta, khiến hai tay ta cảm ứng được lực lượng của ngươi, khiến ta phẫn nộ, trảm toái tất cả ngăn trở tà ác trước mắt…
Tựa hồ như lời thì thào đến từ chư thần viễn cổ, lời ngâm xướng của Domenech vang vọng thiên địa, trong tiết tấu kỳ dị, một cỗ nguyên tố hỏa diễm bằng tốc độ kinh người, lấy hắn làm trung tâm, không ngừng hội tụ.
Dần dần, thân thể Domenech được bao phủ trong một cột sáng cam sắc.
Tôn Phi uống một lọ “dược tề khôi phục toàn diện”, lại cấp cho Tiểu Hoán Hùng trên đầu vai một lọ, tổ hợp một người một thú thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, thời khắc này sắc mặt đều ngưng trọng, đồng thời cảm nhận được công kích đáng sợ đang đến gần.
- Đến từ chính phán xét Thần Quốc, phủ xuống đi! “Hỏa Diễm Phán Xét Chi Kiếm” !
Một tiếng uy nghiêm như thần chi truyền ra từ trong cột sáng cam sắc, theo tiếng hét hiện ra chính là một hỏa diễm chi kiếm cam sắc cao tới ngàn thước, một tầng hỏa diễm lượn lờ thân kiếm, cướp đi tất cả màu sắc trong thiên địa, nguyên bản trời trong xanh, lúc này dưới kiếm thế cực nóng, thế nhưng chợt trở nên đen kịt như vực sâu hắc ám.
Lực lượng ma pháp diễn sinh tới cực hạn, về phương diện lực công kích, mượn lực thiên địa, nếu so với Vũ giả thì cường hãn hơn nhiều.
Sau một cái chớp mắt, cự kiếm hỏa diễm đón đầu chém xuống.
Quang diễm cam sắc mang theo khí tức giống như diệt thế, xé nát bầu trời.
Thân kiếm chỉ thoáng nghiênng một cái, Tôn Phi cảm giác như thân thể mình bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, không khí trở nên sền sệt, giống như rơi vào đầm lầy, hành động trở nên khó khăn, không gian xung quanh đều bị tập trung, mặc kệ ngươi hướng về phương hướng nào cũng không tránh được kiếm phong chém xuống.
Nguy hiểm kịch liệt kích thích khiến lỗ chân lông cả người Tôn Phi mở rộng…
- Đây là kinh khủng của Tôn giả Đại Nhật cấp sao?
Một thân thực lực lúc này của Tôn Phi, bất luận là ý chí hay lực lượng đều điều chỉnh tới độ đỉnh phong, đối mặt với lực lượng cường hãn hầu như không thể kháng cự, hắn không lùi mà tiến, tâm niệm vừa động, khu động “Loạn Thế Vương Tọa” hướng về phía cự kiếm chủ động nghênh tiếp.
Hắn muốn tách ra khỏi kiếm phong, công kích Domenech đang thao túng cự kiếm hỏa diễm.
Đây tựa hồ là lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh này.
Đối với ứng sách này của Tôn Phi, tựa hồ Domenech cũng nhìn ra phân nửa, thế nhưng cũng không có phản ứng nào, chỉ là toàn lực khu động khống chế quang kiếm, thân kiếm từng chút từng chút thong thả chém xuống.
Càng tới gần, khí tức dâng trào trên thân kiếm lại càng kinh khủng.
Còn cách quang kiếm hơn trăm thước Tôn Phi đã có thể cảm thụ được sát cơ đáng sợ và lực hỏa diễm xuyên qua “Bul-Kathos’ Soul Cage” kích thích mỗi tấc da thịt chính mình, da thịt cơ thể của Barbarian cứng cỏi đến cực điểm, lúc này bị nghiền nát nứt nẻ như lòng sông khô hạn trăm năm.
Lực lượng như vậy, căn bản không phải thực lực Bán Nguyệt cấp trung giai như Tôn Phi hiện nay mà có khả năng chống lại được.
Yashin đại đế có thể lấy cảnh giới Nguyệt cấp đối kháng với Tôn giả Đại Nhật cấp, đó là kỳ tích, cũng không phải là người thường có thể làm được.
Thời gian lưu động trở nên trì hoãn, tất cả đều giống như động tác chậm.
Nhãn thần Tôn Phi kiên nghị, song kiếm đưa ngang ngực, khó khăn đẩy ra quang tráo ngân sắc, khu động “Loạn Thế Vương Tọa” từng chút từng chút tới gần Domenech.
Một màn này, thoạt nhìn quả thực giống như thiêu thân ngoan cố, không biết sống chết lao đầu vào ngọn lửa hừng hực.
Đợi Tôn Phi, chỉ có tràng diện lửa cháy đốt thành tro tàn.
- Đáng tiếc, Hương Ba Vương, ngươi là một thiên tài, thế nhưng so với Yashin, còn kém nhiều lắm, vì vậy, ngày hôm nay ngươi nhất định ngã xuống chỗ này!
Cả người Domenech hỏa diễm lượn lờ, ngũ quan đều phụt ra quang diễm cam sắc, giờ phút này hắn quả thật không giống nhân loại, giọng nói trở nên như thần chi không chút cảm xúc nhân loại, băng lãnh rõ ràng:
- Bóp chết thiên tài, thật sự là sự tình bất đắc dĩ lại cũng để cho ta phải phấn chấn a, hỏa diễm phán xét chi kiếm, trảm! !!