Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 648 - Chương 544: Rung Động Cuối Cùng

Quoc vuong van tue Full
Chương 544: Rung Động Cuối Cùng
 

Tiếng “Trảm” cuối cùng hạ xuống, cự kiếm hỏa diễm từ chậm rãi trở nên cực nhanh.

Mũi kiếm lượn lờ hỏa diễm, mở ra hư không, từng đạo kiếm khí sắc bén tản ra bốn phía, khí lãng đủ để hòa tan kim thiết, cuồn cuộn hướng ra hai bên.

Lúc này, khoảng cách giữa Tôn Phi và Domenech trong thân kiếm chỉ còn chưa đến hai mươi thước.

Mà phía sau Tôn Phi, Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink trùng kích Tôn giả Đại Nhật cấp cuối cùng cũng mở mắt, khí tức cả người bắt đầu chuyển biến, thân thể và lực lượng hoàn thành một tia lột xác cuối cùng.

Đáng tiếc, hết thảy vẫn kém chút thời gian.

Một chút thời gian này lại như lạch trời không thể vượt qua.

Bởi vì lúc này Tôn Phi đã không còn khả năng rút lại, chỉ có thể tiếp tục tiến lên.

Lực lượng như núi đã đến trước mặt, Tôn Phi biết lúc này muốn đến gần Domenech chút nữa là không có khả năng, lập tức đem song kiếm giao nhau quá đỉnh đầu, nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên bản hẳn là nên oanh lực trên thân Domenech, trong nháy mắt lại oanh ra ngoài.

Không có nổ vang kịch liệt kinh thiên.

Hỏa diễm cự kiếm như cây cột chống trời thong thả ngã xuống, Tôn Phi cùng với “Loạn Thế Vương Tọa” ở trước mặt nó nhỏ bé như con kiến.

Song kiếm giao nhau, Tôn Phi ngạnh sinh đứng đón cự kiếm hỏa diễm, rất nhanh thanh song kiếm sáo trang, vũ khí của đệ nhất vương giả bộ tộc Barbarian – vũ khí mà Chiến Thần Bul-Kathos sử dụng, bắt đầu trở nên cực nóng.

Từng đạo đồ văn trên thân song kiếm dần nhuộm tiên huyết, quang thải thần dị lưu chuyển, ký hiệu huyết sắc bắt đầu bắn ra, điên cuồng mà lưu chuyển phật động, đối kháng với cự kiếm mà Tôn giả Đại Nhật cấp Domenech thi triển ra – “Hỏa diễm phán xét chi kiếm”.

Nhiệt độ kinh khủng đến từ cự kiếm hỏa diễm rất nhanh xuyên thấu qua ký hiệu huyết sắc, đem song kiếm đốt thành đỏ bừng, tùy thời có thể biến thành nước thép mềm chảy.

Tôn Phi có thể rõ ràng cảm nhận được, độ bền của đôi song kiếm này đang ngầm hạ xuống, trong nháy mắt đã yếu đi.

- Còn có thể chống đỡ khoảng chừng ba mươi giây…

Hai tay Tôn Phi đã bị nhiệt lượng cực nóng trên thân kiếm làm cho cháy đen, bao tay ma pháp cũng bắt đầu trở nên đỏ bừng, nó phát ra tiếng két két rồi hóa thành tro tàn.

Hai tay Tôn Phi lúc này cơ bản đã bị nướng chín.

Đau đớn kịch liệt khó có thể hình dung, giống như là thủy chiều vô tận điên cuồng mà tập kích đến.

Thế nhưng dù vậy, hai mắt Tôn Phi vẫn sáng bừng.

Hai tay hắn cầm lấy song kiếm, không có chút nào rung động, khí thế trên người cũng không có rơi xuống chút nào.

- Chi chi chi chi! !!

Tiểu Hoán Hùng đứng trên đầu vai Tôn Phi, đôi mắt đen lúng liếng lộ ra thần sắc nôn nóng phẫn nộ, trong miệng phát ra tiếng kêu chói tai, tiểu tử kia hiển nhiên không có khả năng chiến đấu, thế nhưng sau khi do dự không đến ba giây, nó liền nhảy lên đỉnh đầu Tôn Phi, vươn ra chi trước của mình, dùng bàn tay của mình chống đỡ lên.

- Cẩn thận, đừng đụng, cự kiếm cấu thành từ hỏa diễm thuần túy, ngươi sẽ chết…

Thấy một màn như vậy, Tôn Phi bị giật mình.

Thế nhưng, một màn kỳ dị xuất hiện…

Tiểu Hoán Hùng lẽ ra trong chớp mắt đã bị nhiệt lượng của cự kiếm hỏa diễm đốt thành tro bụi, thế nhưng cảnh tượng như tưởng tượng lại không có xảy ra, tiểu móng vuốt cầm ở mép cự kiếm hỏa diễm mà thậm chí một sợi lông của tiểu tử kia cũng không bị thiêu hủy.

- Chi chi chi chi! !

Tiểu Hoán Hùng sức lực yếu ớt, cơ thể cố chống đỡ hai tay, mắt to lúng liếng trừng lên, muốn đem cự kiếm hỏa diễm đẩy ra.

Đáng tiếc tuy rằng nhiệt lượng của cự kiếm hỏa diễm vô pháp ảnh hưởng đến nó, thế nhưng lực lượng của cự kiếm quá kinh khủng, cũng không phải là một đầu tiểu thú là có thể chống đỡ, mặc dù nó cố hết sức vẫn không thể tăng thêm được bao nhiêu trợ giúp cho Tôn Phi.

Thấy một màn như vậy, Tôn Phi vừa cảm động lại vừa lo lắng, sốt ruột.

Cái ma thú phế vật sợ chết trong miệng đại gia Kane bỉ ổi lại biểu hiện ra làm người ta phi thường cảm động, cũng không phụ khi trước Tôn Phi giữ nó lại.

Thời gian thong thả trôi qua, Tôn Phi đứng ở trên “Loạn Thế Vương Tọa”, toàn lực đánh ra, thế nhưng lực lượng khổng lồ của cự kiếm vẫn không ngừng kéo đến như trước.

Nhiệt lượng kinh khủng của cự kiếm hỏa diễm đã tràn đến cánh tay Tôn Phi.

Bộ vị dưới khửu tay, mặc dù có áo giáp ma pháp và bao tay bảo hộ cũng sắp bị đốt thành tro đen.

- Ha ha, Hương Ba Vương, ngươi còn có thể chống đỡ được bao nhiêu thời gian? Bây giờ tách ra còn có một cơ hội giữ mạng!

Ngũ quan Domenech phun ra quang diễm cam sắc, cả người thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, há mồm nói chuyện, âm thanh phát ra không chút cảm xúc, phảng phất như thần chi.

- Ta cũng muốn biết, rốt cục ta chống đỡ được bao nhiêu thời gian!

Trong mắt Tôn Phi lóe ra quang thải kỳ dị.

- Vì một thuộc hạ mà chôn vùi tính mạng mình, ta nên cho là ngươi ngu xuẩn hay là vĩ đại? Đáng tiếc, cho dù cuối cùng ngươi tử chiến cũng không thể cứu được hắn, không bằng bây giờ ngươi tuyên thệ thuần phục bản tọa, ngày hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng, sau này trong quân đoàn ma pháp đế quốc Lyon, trừ bản tọa, ngươi chính là đệ nhất, thiên tài như ngươi, nhất định sẽ được đế quốc trọng dụng!

Đến lúc này, Domenech bắt đầu dùng tiền tài để thu phục hậy bối nhỏ hơn mình rất nhiều, đưa ra lời mời chào.

Dưới cục diện đặc biệt như này, mỗi một chữ hắn nói ra đều tràn đầy mị hoặc, đủ để lung lay bất luận một người nào.

- Ha ha ha, buồn cười! Ngay cả tiểu ma thú trên đầu ta đều biết chống lại, lẽ nào ta là vua một quốc gia lại muốn chạy trốn? Thân là thủ tịch hoàng gia Ma Pháp Sư một siêu cường quốc như đế quốc Lyon mà nói ra những lời này, thật là làm cho người ta xem thường ngươi, Domenech, loại mánh khóe nhỏ này không có khả năng làm dao động tâm chí Bản Vương đâu, ngươi vẫn là đừng nên tự cho mình là thông minh!

Tôn Phi thế nào lại không biết đối thủ thực sự muốn chính là nhiễu loạn tâm chí của mình.

Hắn ở trong thế giới Diabo, trải qua cận kề cái chết vô số lần, hành tẩu trong biển máu, đã sớm tạo nên tinh thần cứng rắn hơn cương thiết, coi như là đối mặt với tử chiến đẫm máu cũng sẽ không có chút do dự và dao động nào.

- Hay! Nghĩ không ra đế quốc Zenit của kẻ cuồng trộm Yashin này thế nhưng lại xuất hiện một cường giả chân chính như vậy! Ngươi đã không sẵn sàng góp sức, vậy bản tọa cũng chỉ đành bóp chết một thiên tài…Chết đi! !!

Cự kiếm hỏa diễm cao ngàn thước chấn động kịch liệt, hỏa diễm cam sắc đại tác, khí tức kinh khủng như cơn giận của thần chi nở rộ.

Răng rắc! Răng rắc!

Độ bền của song kiếm trong tay Tôn Phi trong nháy mắt đã giảm xuống tới tận cùng.

Ký hiệu huyết sắc viễn cổ thần bí trên thân song kiếm tiêu thất, thân kiếm vừa dày vừa nặng vang lên tiếng răng rắc nhỏ, xuất hiện vết nứt rạn dày đặc, vũ khí của “Immortal King” sử dụng trong truyền thuyết trong lúc này cũng không chịu nổi sức nóng từ đối thủ, gãy thành từng khối vụn.

Vũ khí bị hủy.

Khí tức tử vong từ cự kiếm hỏa diễm ập tới trong nháy mắt.

- Chi chi chi chi! !

Tiểu Hoán Hùng xù lông song chưởng bị chấn nát trong nháy mắt, yếu ớt ngã xuống, ngất đi, rụng rơi vào trên “Loạn Thế Vương Tọa”.

Giờ khắc này, Tôn Phi vẫn có cơ hội thoát đi như cũ.

Chỉ cần hắn nguyện ý, dựa vào “Loạn Thế Vương Tọa” với năng lực di động thần bí, có thể thoát đi trong nháy mắt.

Thế nhưng, Tôn Phi chọn dùng chính hai tay mình để đối trọi với cự kiếm, từ trong giới chỉ trữ vật lấy ra một đôi đấu binh kỳ dị, tự đao phi đao, tự kiếm phi kiếm mà Abramovich biếu tặng, tiếp tục chống lại.

Nhưng mà, chỉ va chạm trong nháy mắt, đấu binh đã bị hủy.

Tôn Phi mặt không biến sắc, tiếp tục đổi binh khí.

Một đôi trảm kiếm chế tạo từ “Ác Ma di cốt” mang ra nghênh đón.

Răng rắc!

Trảm kiếm bị hủy!

Chiến phủ chế tạo từ “Ác Ma di cốt” mang ra nghênh chiến.

Chiến phủ bị hủy!

Trảm đao…

Răng rắc!

Trường thương…

Răng rắc!

Cự thuẫn…

Răng rắc!

Trong mấy giây ngắn ngủi, binh khí mà Tôn Phi sở hữu trong giới chỉ, toàn bộ bị phá hủy.

Dù sao cũng là phàm khí, đối mặt với cự kiếm ngưng tụ từ lực lượng của Tôn giả Đại Nhật cấp, chỉ một thoáng đụng chạm liền giống như đồ sứ gặp thiết đao, trong nháy mắt bị nghiền nát.

Toàn bộ quá trình Tôn Phi vẫn duy trì lãnh tĩnh làm người ta khó có thể hình dung, quang thải kỳ dị trong con ngươi càng lóe sáng ra.

Vì càng ở tuyệt cảnh, càng cần lãnh tĩnh.

Sinh cơ, chỉ thoáng qua trong nháy mắt.

Nhưng mà, lúc này đây, Quốc Vương Bệ Hạ không còn thời gian để suy tư nữa.

Trong nháy mắt tiếp theo, hỏa diễm hừng hực ngưng tụ tại mũi kiếm, sắp chạm đến chán của Tôn Phi.

Bóng ma tử vong đã bao phủ xuống.

Lúc này đây, Tôn Phi đã không còn lực lượng đánh trả.

Trong nháy mắt này, trong đầu hắn nghĩ tới khuôn mặt Angela, Elena, đám người Drogba, Torres, trưởng công chúa, Paris, từng khuôn mặt lướt qua đầu hắn như một hồi mộng ảo. Ngay khi Tôn Phi thở dài một tiếng, thời điểm đã chuẩn bị tiếp nhận cái chết, đột nhiên, cự trụ trong cơ thể vẫn không có chút phản ứng nào chợt nhẹ nhàng mà rung động một hồi.

Bình Luận (0)
Comment