Dị biến trong hư không nhất thời làm mọi người cảnh giác.
Một đoàn rung động như vằn nước trong suốt mỹ lệ đẩy ra, một màn này khiến mọi người đang giương cung bạt kiếm giật mình, đều tạm thời dừng lại bước tiến.
Chỉ thấy một tòa tạo hình kỳ dị trang nghiêm, vương tọa thật lớn màu bạch ngân như từ trong nước hiện lên, người trên vương tọa mang theo khí tức thần ma, một thiêu niên tuấn mỹ cao ngất ngồi trên vương tọa, tuy rằng trên thân thiếu niên không mang theo một chút đấu khí hay ma pháp ba động nhưng lại khiến người ta có một loại cảm giác cường đại không thể chống đối.
Một đầu tầm bảo thú tuy rằng hiếm thấy nhưng lại không có giai vị, không có lực sát thương nào đứng trên đầu vai thiếu niên, mắt đen lúng liếng nhìn mọi người, thần thái có chút hả hê, không biết sống chết nhe răng nhếch mép với đám người bên dưới.
Một màn này khiến bầu không khí tăng thêm vài phần quỷ dị.
- Ngươi…là ai?
Trước hết cường giả Bán Nguyệt cấp thượng giai kia chăm chú đánh giá một phen, cũng không có từ trên thân thiếu niên tuấn mỹ này cảm thụ được uy hiếp thực chất nào, bất quá vẫn cẩn thận đặt câu hỏi.
- A, là Hương Ba Vương! Alexander Bệ hạ!
Tôn Phi vẫn không trả lời, vài cường giả phía sau nhận ra thân phận của Tôn Phi, không khỏi kinh hỉ, như là gặp cứu tinh.
Vương tọa vẫn phiêu phù trên hư không, Tôn Phi quay đầu gật đầu với mấy lão cường giả.
Mấy lão nhân này nhân phẩm cũng không tệ, thời điểm ở phiến tiểu thế giới, sau khi phát hiện trọng bảo cũng khắc chế được lòng tham của mình, lấy lễ nhượng Tôn Phi, khiến Quốc Vương Bệ Hạ có ấn tượng rất tốt với mấy người họ, tạo thiện duyên với cường giả như vậy cũng là một lựa chọn tốt.
- Dược thảo và thu hoạch trên thân các ngươi, mỗi người lấy ra một phần ba lưu lại cho bọn hán, có thể đi rồi!
Tôn Phi cười nói với bảy lão cường giả, hắn cũng không có triệt để lấy đi hy vọng của các cường giả bên dưới tế đàn, vì vậy áp dụng một phương án trung lập.
- Vâng, dạ dạ dạ, chúng ta toàn bộ đều nghe ngài!
Bảy người mừng rỡ đáp ứng, có thể bảo tồn hai phần ba thu hoạch trong tiểu thế giới đã là đại vận khí rồi, mấy người làm sao có thể không đáp ứng.
Thế nhưng…
- Hắc hắc, ngươi là cái thá gì, thế nhưng dám quản chuyện này? Ta nói không được, toàn bộ đều lưu lại cho ta!
- Ha ha ha, chỉ là tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngồi trên một cái thạch tọa thì cho là cao thủ sao, còn không mau cút đi!
- Đợi đã, đem hắn cũng lưu lại, ta xem cái thạch tọa này cũng là một kiện bảo vật, hắc hắc, nói không chừng trên người hắn còn có bảo vật khác! !
- Hừ, thật nực cười, ngu xuẩn! Ở trước mặt chúng ta giả làm cao thủ? Tiểu tử thối, muốn chết, ngày hôm nay cũng đừng mong chạy!
Bị tham làm làm cho mờ mắt, những cường giả dưới tế đàn đều không có ý định buống tha cho bảy lão nhân, thậm chí có một ít gia hỏa tâm tư độc ác còn đem chủ ý đánh tới trên thân Tôn Phi.
- Chết đi cho ta!
Tên dẫn đầu có thực lực mạnh nhất, nanh cười một tiếng, đưa tay hướng về phía Tôn Phi, một đạo hàn khí lam sắc phun ra, nơi nó đi qua hàn băng bao trùm, vừa lên đã là sát chiêu, muốn đem Tôn Phi trực tiếp giết chết.
- Ài! Vì sao chỉ có tiên huyết và tử vong mới có thể làm cho ngươi sáng suốt vậy?
Mày kiếm giơ lên, trong nháy mắt bị hàn khí bao phủ, đột nhiên Tôn Phi tiêu thất tại chỗ, phảng phất như không tồn tại.
- Đây…Không tốt!
Tên cường giả này thất kinh.
Nhưng mà, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng nghiền áp qua, cột sống truyền tới một trận tiếng gãy răng rắc, trước mắt tối đen, cả người như quả khí cầu thổi phồng quá độ, oanh một tiếng, trực tiếp nổ tung lên, tinh phong huyết vũ rơi đầy đất.
Miểu sát!
Tôn Phi thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng mà xuy những giọt máu rơi xuống tay đi.
Lúc trước sau khi biến mất trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện phía sau tên cường giả, một quyền đánh ra, thực lực kinh người của Barbarian bộc phát, trực tiếp oanh bạo đối thủ, thủ đoạn tàn nhẫn, không một chút khoan dung.
Quốc Vương Bệ Hạ đã từng sử dụng thủ đoạn này, ngay cả Tôn giả Đại Nhật cấp như Domenech đều liên tục bị thua thiệt, huống chi là Vũ giả cảnh giới Nguyệt cấp?
- Tê tê! !
Rất nhiều cường giả phía dươi hút vào ngụm lãnh khí, trên mặt đều mang thần sắc kinh hãi.
Một chiêu miểu sát cường giả Bán Nguyệt cấp thượng giai, thủ đoạn như vậy, mỗi người ở đây đều không có bất cứ người nào làm được.
Lúc này bọn họ mới hiểu được, thì ra thiếu niên tuấn mỹ không có một chút đấu khí hay ma pháp ba động trên thân này dĩ nhiên là một cao thủ giả trư ăn thịt hổ, càng là một sát thần giết người không chớp mắt.
Có kẻ khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, bắt đầu lặng lẽ lui về sau.
Bọn họ bị một kích lôi đình của Tôn Phi làm cho chấn động triệt để rồi.
- Lên, mọi người cùng nhau tiến lên, hắn chỉ có một người, còn có thể giết hết chúng ta sao?
Có kẻ lẩn trong đám người ồn ào.
- Đúng vậy, ta cũng không tin một mình hắn có thể ngăn trở chúng ta, tiến lên, giết chết bảy lão già này, đoạt hết dược thảo và bảo vật, chúng ta sẽ phát tài…
Càng ngày càng nhiều người bắt đầu ồn ào.
Cục diện nguyên bản đã ổn định, thế nhưng bắt đầu trở nên bạo loạn lần thứ hai.
Dù sao, trên thế giới này vẫn còn những kẻ cờ bạc không sợ chết.
- Ngu xuẩn! Muốn chết? Ngươi cho là Bản Vương không dám giết các ngươi?
Nhãn thần Tôn Phi phát lạnh.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh Tôn Phi và “Loạn Thế Vương Tọa” đều tiêu thất, sau đó chỉ thấy từng đạo huyễn ảnh xuyên qua đám người, nhanh như điện quang, mọi người ở đây đều là cường giả một phương, thế nhưng lại khó có thể bắt được quỹ tích và lộ tuyến của đạo huyễn ảnh.
Bang bang bang phanh!
Trong lúc mọi người đều đang kinh hãi, mấy tiếng vang truyền tới, huyết vụ bể ra, tiếng kêu thảm một mảnh.
Chỉ thấy mấy người lúc trước ồn ào, giờ khắc này đều không có ngoại lệ, trong khoảnh khắc bị Tôn Phi oanh thành thịt vụn, hài cốt không còn, dưới thủ đoạn của Tôn Phi, căn bản ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Đáng sợ!
Chấn động!
Vô địch!
Trong nháy mắt, hơi lạnh thấu xương, ai nấy đều run sợ kinh hoàng.
Sưu sưu sưu!
Sau khi thoáng ngưng trệ, bóng người lóe lên.
Rốt cục có người kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, giống như là chim non bị sợ hãi, tất cả đều lui rút xuống như thủy triều, nhãn thần nhìn Tôn Phi mang theo thần tình kinh hãi, hai chân nhịn không được mà sợ run.
- A a a a, Ma Vương, Tử Thần…. Hắn là Tử Thần, cứu mạng a!
Chỉ trầm mặc trong chốc lát, trong không khí tĩnh mịch có một thanh niên sắc mặc trắng bệch, đột nhiên không nhịn được phát ra tiếng hét chói tai, bị một màn máu tanh vừa rồi làm cho sợ đến tinh thần tan vỡ, xoay người chật vật chạy trốn, không dám tiếp tục ở lại chỗ này thêm một khắc nào nữa.
Xoát xoát xoát!
Lại có mấy người sắc mặt hoảng hốt, ngay cả nhìn cũng không dám, xoay người chạy trốn không nói được lời nào.
- Được rồi, trong các ngươi, hiện tại còn ai không đồng ý biện pháp của ta?
Sau khi giết mấy kẻ gây khó dễ, Tôn Phi lẳng lặng ngồi trên “Loạn Thế Vương Tọa” đặt câu hỏi.
Lúc này, Quốc Vương Bệ Hạ đã hoàn toàn kiểm soát tràng diện.
Câu hỏi nhàn nhạt truyền khắp quảng trường, không người nào dám sinh bất luận phản đối, mọi người đều khúm núm, không còn diện mục hung thần ác sát như trước, từ con sói miệng to như chậu máu trở thành con cừu non ngoan ngoãn, ai nấy đều gật đầu tỏ ý làm theo phương pháp của Tôn Phi.
Cứ như vậy, chí ít bọn họ còn có cơ hội đạt được một phần thảo dược, so với liều mạng chịu chết còn tốt hơn nhiều.
Trên Nguyên tố tế đàn, mấy lão nhân tóc bạc đều kích động đến cả người run rẩy, từ trong giới chỉ trữ vật lấy ra một phần ba thu hoạch, đặt ở bãi đất trước mặt.
Nhất thời, không khí ngập tràn múi thảo dược.
Một gốc dược thảo cực kỳ hiếm thấy tỏa ra u quang mơ hồ, hương thơm dược thảo tràn ra bốn phía hòa tan mùi máu tanh gay mũi.
Sáu, bảy chục cường giả bên dưới tế đàn thiếu chút nữa là rớt tròng mắt, từng người chảy nước miếng ừng ực.
Những dược thảp trân quý này, có cái có tác dụng kéo dài tuổi thọ, có cái là dược tề Thần cấp, có cái có tác dụng tăng cường ma lực hoặc đấu khí, có cái có thể chữa một số bệnh khó chữa, còn có một ít khoáng thạch màu sắc khác nhau có thể là nguyên liệu rèn đấu binh cao cấp, thậm chí ngay cả Á Thần Đấu Binh đều có thể rèn ra, đặt ở bên ngoài, tuyệt đối là vạn kim khó cầu!
Ánh mắt mọi người đều trở nên nóng rực.
Đoàn người trở nên rục rịch.
Bất quá có Ma Thần Tôn Phi ở đây, không kẻ nào dám xằng bậy.
Tôn Phi tà tà dựa vào “Loạn Thế Vương Tọa”, ánh mắt quét qua đám người, dựa theo đấu khí hoặc ma pháp mà mỗi người tu luyện mà phân phối nhóm dược thảo…
Mỗi một gốc cây và khoáng thạch, trong lúc Tôn Phi giơ tay đều chuẩn xác bay đến tay từng người.
Không người nào dám làm loạn.
- Bệ hạ, Bệ hạ, thọ mệnh của sư tôn ta sắp hết, lần này ta tới đây là muốn tìm một gốc “Tử cỏ hoang” kéo dài tính mạng, không biết có thể dùng gốc thảo dược mà Bệ hạ vừa phân cho ta để đổi lấy hay không?
Trong đám người, có một hán tử khoảng chừng trên dưới bốn mươi, quần áo vải thô, thực lực ước chừng Bán Nguyệt cấp sơ giai, vẻ mặt chân chất, do dự mãi, cuối cùng nhịn không được lên tiếng khẩn cầu Tôn Phi.
- Có thể!
Tôn Phi vung tay lên, một gốc “Tử cỏ hoang” bay đến tay tráng hán.
- Cảm tạ, cảm tạ Bệ hạ, cảm tạ Bệ hạ! Chư Thần nhất định phù hộ ngài!
Nhìn thấy một màn này, một ít cường giả vì sợ khí thế của Tôn Phi mà không dám lên tiếng, lúc này mới do dự mở miệng, muốn dùng thiên tài địa bảo trong tay mình để đổi lấy một ít đồ mà mình muốn.
Trước sau Tôn Phi biểu hiện ra đều rất kiên trì, nhất nhất giúp bọn họ tiến hành đổi.
Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink lẳng lặng ở bên cạnh quan sát, ngay từ đầu hắn có ý tứ ra tay trợ giúp Quốc Vương Bệ Hạ, sau lại thấy tràng diện Tôn Phi trấn áp tất cả, hắn liền dập tắt ý định ra tay giúp đỡ, tổng thể cảm thấy Quốc Vương trẻ tuổi này làm việc ngoài dự đoán của mọi người, thế nhưng lại đạt được hiệu quả tốt nhất.