Một giờ sau, chư vị cường giả ở đây, qua sự phân chia của Tôn Phi trên cơ bản đều chiếm được thứ thỏa mãn.
Mà toàn bộ áp bất mãn và oán niệm trong lòng bởi vì thủ đoạn cường thế của Tôn Phi mà không thể không đè nén xuống, lúc này bởi vì thu hoạch trong tay mà hóa thành hư ảo hết, từng người cảm tạ, hoan hoan hỉ hỉ rời khỏi “Thần Ma Cung Điện”.
Đương nhiên, sau khi rời khỏi Thần Ma Cung Điện có ngấm ngầm thi triển thủ đoạn cướp giật bảo vật hay không, đó chính là một chuyện khác.
Duy nhất một việc có thể xác định, chính là từ trận đánh này, uy danh Hương Ba Vương Alexander rốt cục càng ngày càng lan rộng ra cả ngoài đế quốc Zenit.
Không bao lâu sau, ngay cả người thường cũng đều sẽ từ từ bắt đầu biết đến, có một Quốc Vương trẻ tuổi anh tuấn đến cực điểm, thế nhưng thủ đoạn cường thế vô địch, bắt đầu quật khởi từ phía bắc đại lục, không gì có thể ngăn chặn được.
Rất nhanh, trên Nguyên tố tế đàn chỉ còn lại Tôn Phi, Tử Linh Ma Pháp Sư và bảy vị lão cường giả.
- Mấy người các vị đi cùng Bản Vương đi, tiểu thế giới đã đóng lại, còn lại ba mươi tư khu vực cấp độ khó, cũng sắp tới thời gian hạn mức rồi, là lúc nên rời đi, ân, dọc con đường rời Thần Ma Cung Điện cũng không an toàn lắm, Bản Vương tiện đường, cho các ngươi đi cùng thêm một đoạn.
Tôn Phi phất tay một cái, “Loạn Thế Vương Tọa” phiêu phù ở độ cao cách mặt đất một thước, hướng về phía ngoại vi đi tới.
- A, vậy thì thật là…Đa tạ bệ hạ1
Bảy lão nhân vốn là lo lắng có những kẻ lòng tham không đáy, đón ở bên ngoài giết bọn hắn, nghe thấy Tôn Phi nói vậy, không khỏi đại hỉ.
Bảy người theo sát phía sau Tôn Phi mà đi.
Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink ở phía sau, cũng không nói gì cứ vậy đi ra bên ngoài.
Dọc theo đường đi, quả nhiên có một số kẻ tham lam, mai phục hai bên đường “Thần Ma Cung Điện”, tùy thời mà động.
Hơn mười đạo khí tức cũng không phải là kém lúc ẩn lúc hiện, sát cơ tràn ngập.
Bất quá những kẻ này sau khi thấy được thân ảnh Tôn Phi bên cạnh bảy lão nhân, vô cùng thất vọng, tự biết không địch lại, lúc trước đã được lãnh hội thủ đoạn thiết huyết vô tình của Quốc Vương Bệ Hạ, lúc này không có kẻ nào ngu xuẩn dám bước ra ngăn cản cả.
Đoàn người hữu kinh vô hiểm, rất nhanh đã đi qua “Thần Ma Chi Môn”, tiến vào mảnh thủy vực vô biên, không đến mười phút đã đi qua khu vực giếng nước Song Kỳ thành, đi tới trên mặt đất.
Mặt trời trên cao, vẫn kiều diễm như vậy.
Gió lạnh mùa đông, cũng trở nên khả ái hơn.
- Hô! Rốt cục cũng sống trở ra!
Bảy lão nhân thật sự là cảm khái trong lòng vạn phần.
Hành trình “Thần Ma Cung Điện” lần này, nếu không phải là gặp được quý nhân như Tôn Phi tương trợ, chỉ sợ ngay cả cơ hội tiến vào hạch tâm tiểu thế giới cũng không có.
Mấy người bọn họ ai cũng là kẻ sắp hết thọ mệnh, huyết khí suy nhược, lần này tha hương chỉ mong một tia may mắn cuối cùng mà vạn dặm xa xôi mạo hiểm đến “Thần Ma Cung Điện” này, chính là lòng thiện tâm nhất thời của Tôn Phi đã thay đổi vận mạng của bọn họ, cho bọn họ cơ hội lần thứ hai.
- Để báo đáp ân đức của bệ hạ, thỉnh cho phép bảy người chúng ta đem một phần hai thiên tài địa bảo trên người lấy ra hiến dâng cho bệ hạ!
Một vị lão nhân lớn tuổi nhất trong bảy người cung kính đứng ra, cảm kích nói với Tôn Phi.
- Đúng vậy, mong Bệ hạ nhất định phải nhận lấy, đây là phương thức duy nhất chúng ta có thể nghĩ ra để biểu đạt cảm tạ với ngài!
- Không sai, mấy người chúng ta đều biết, luận thực lực hay tiềm lực đều kém Bệ hạ ngàn vạn lần, gia tộc lại ở cách đây trăm vạn dặm, coi như là thoáng có một chút thế lực, sau này nếu bệ hạ có cần đến, cả gia tộc ta coi như là khuynh gia cũng nhất định không dám chối từ!
Mấy lão nhân đều lấy phân nửa thu hoạch của mình trong phiến tiểu thế giới cùng với huy chương gia tộc ra làm tín vật, muốn lưu lại cho Tôn Phi.
Tôn Phi cũng không có làm bộ làm tịch, sau khi thoáng suy nghĩ chỉ lấy mọt ít dược thảo tượng trưng, dù sao Quốc Vương Bệ Hạ cũng có “Loạn Thế Vương Tọa” trong tay, có thể tự do xuất nhập trung tâm tiểu thế giới, tùy ý thu nhập dược thảo và khoáng vật trong đó, sau lại đem huy chương gia tộc của bảy người thu tới.
Sau một phen thương nghị, bảy lão nhân quyết định tạm thời ở lại Song Kỳ thành.
Sau khi dàn xếp tốt, bảy người đều tự phát người đem tin tức về, chờ thế lực của gia tộc đến Song Kỳ thành đón.
Dù sao trên người họ mang lượng lớn thiên tài địa bảo, trên đường trở về tuyệt đối không an toàn, có thể gặp phải một ít họa sát thân, Tôn Phi cũng không thể đưa bọn họ nhất nhất hộ tống về gia tộc được.
Tống biệt bảy vị lão cường giả, Tôn Phi và Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink cũng không có lập tức trở về phủ đệ mới mà là theo con đường nhỏ cạnh giếng nước, thong thả hành tẩu.
Thưc lực của hai người đã đạt đến trình độ nhất định, sơ bộ nắm giữ một ít lực pháp tắc, hành tẩu trong đám người cũng không ai chú ý đến sự hiện hữu của bọn hắn, cũng sẽ không nghe được bất luận bọn họ nói gì.
- Bệ hạ hình như có chuyện gì muốn nói với ta?
Trong đám người hối hả qua lại, Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink rốt cục cũng mở miệng.
Kỳ thực hắn sớm đã nhìn ra đầu mối.
Tôn Phi gật đầu.
- Đích thực là có một việc muốn thương nghị với ngươi…
Tôn Phi đem chuyện mấy ngày trước ở Song Kỳ thành gặp người của “Hắc Y Thánh Điện” tỉ mỉ kể lại một lần, cuối cùng nói:
- Hữu chấp sự Batistuta của “Hắc Y Thánh Điện” mời Bản Vương gia nhập Thánh Điện, lúc này hắn còn đang ở trong thành đợi đáp án của Bản Vương, trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, ta nghĩ trước hết phải nghe cách nhìn của ngươi.
- Kỳ thực trong lòng Bệ hạ đã sớm đưa ra quyết định đi?
Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink như có sở giác, ý vị thâm trầm cười cười.
Tôn Phi cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói:
- Đúng vậy, trong lòng Bản Vương đại khái đã có một phương hướng, bất quá ý kiến của ngươi và Arthur cũng rất quan trọng đối với ta, dù sao thì chúng ta cũng nhận thức trước, bất cứ chuyện gì cũng đều có thứ tự trước sau…
- Ta đã nói, bất luận Bệ hạ đưa ra quyết định gì, ta cùng với Arthur cũng sẽ phục tùng vô điều kiện.
Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, kiên định nói:
- Hơn nữa, coi như về phương diện cá nhân, ta cũng không phải là không tán thành bệ hạ gia nhập “Hắc Y Thánh Điện”, bời vì bất luận là đối với sự phát triển sau này của Hương Ba thành, hay là khốn cảnh của Angela bên người bệ hạ, làm như vậy đều là lựa chọn tốt nhất…Đương nhiên, nếu như bệ hạ thật sự hứng thú với bức tranh mà bệ hạ vẽ ra lúc ở “Cổ Thành Tử Vong”, theo ta, bắt đầu từ nội bộ giáo đình cũng là một cách làm không sai.
- Nói như vậy, ngươi thế nhưng tán thành ta gia nhập “Hắc Y Thánh Điện” ?
Tôn Phi đối với câu trả lời dứt khoát của Tử Linh Ma Pháp Sư như vậy có chút ngoài ý muốn:
- Được rồi, nói thật, lúc trước ta còn tưởng rằng cừu hận đối với Thần Thánh Giáo Đình sẽ làm ngươi mẫn cảm với sự tình này.
- Ha ha, ta đã là một lão già hơn bốn trăm tuổi, sắp mục nát rồi, nhìn qua quá nhiều chuyện, nghĩ tới rất nhiều chuyện, coi như là cũng minh bạch rất nhiều chuyện rồi, vì vậy sẽ không quá để ý nhiều thứ nữa…
Nói đến đây, Tử Linh Ma Pháp Sư dừng một chút, liếc mắt nhìn Tôn Phi, tiếp tục nói:
- Thành thật mà nói, ta càng kỳ quái chính là một ít lời nói và cách làm của bệ hạ, nếu như không phải hiện tại ta đã biết rõ thân phận và tuổi của ngài, quả thật nhất định ta sẽ cho rằng, ngài kỳ thực là một lão nhân sống nhiều năm hơn lão già này, bởi vì rất nhiều ý nghĩ và cách làm của ngài, chỉ có những người hiểu thấu tang thương chân chính mới có thể làm ra được.
Tôn Phi mỉm cười, không nói gì.
Trực giác của Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink đích thực phi thường nhạy cảm.
Tôn Phi là người sống qua hai kiếp, kiếp trước đã tiếp nhận rất nhiều tin tức khác nhau, thời điểm xuyên qua đã tạo thành thế giới quan của mình, nói hắn sống nhiều hơn cũng coi như là đúng.
Có được tán thành của Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink, tâm bệnh nhiều ngày của Quốc Vương Bệ Hạ coi như được gỡ bỏ, Tôn Phi chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Đi được nửa đường thì hai người tách nhau ra.
Tử Linh Ma Pháp Sư muốn an tĩnh đi trong thành một chút, cảm thụ sinh hoạt của người thường, thuận tiện tìm luôn Vong Linh Cốt Long Arthur không biết đang say bí tỉ nơi nào.
Mà Tôn Phi trực tiếp đi tới đại điện địch lâu cửa tây.
…
…
- Ân? Người Ajax rút quân nữa?
Tôn Phi vừa trở lại đại điện, còn chưa có ngồi vững thì Franck Ribery đã đến hồi báo quân tình.
- Là thế này, từ ba ngày trước, chúng ta chú ý thấy động tĩnh khác thường của quân doanh Ajax ở ngoài năm dặm, chúng ta vẫn luôn giám thị chặt chẽ, cho đến thời điểm tảng sáng hôm nay mới phát hiện, thì ra đêm hôm qua bọn họ đã lặng lẽ rút quân.
Ribery nói, đưa lên văn điệp quân tình tỉ mỉ.
Đối với việc quân địch rút lui, thật ra hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
Bởi vì tin chiến thắng từ chiến khu phía nam và tây nam còn chưa có truyền tới đây.
- Ân, xem ra trận chiến này, rốt cục muốn đến lúc kết thúc.
Tôn Phi như có điều suy nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Theo quang mang nở rộ của quân thần Arshavin, nhất cử hủy diệt một cái đế quốc Spartak, lại đem đế quốc Eindhoven đánh cho chỉ còn lại một cái đô thành, trận chiến tranh giữa tứ đại đế quốc cấp một Zenit, Ajax, Spartak và Eindhoven đã phân thắng bại, ở chiến khu phía nam và tây nam, đế quốc Zenit toàn thắng, triệt để nắm giữ quyền chủ động trong chiến tranh.
Phỏng chừng người Ajax sau khi nhận được chiến báo từ các chiến khu khác, sau một phen so sánh, chỉ có thể chọn lựa rút lui.
Mà hiển nhiên, Yashin đại đế trọng thương sắp chết trong lời đồn đại của mọi người ngoài dự đoán cường thế trở về, cùng với thắng lợi áp đảo ở các chiến khu, chỉ sợ sau chiến tranh lần này, thực lực đế quốc Zenit sẽ nhảy lên từ đế quốc cấp một lên cấp hai, thậm chí là đế quốc cấp ba cũng không phải là chuyện không thể.
Chỉ là, biểu hiện thắng thế như vậy còn có thể duy trì bao lâu?
Tạm thời thắng lợi, có phải là bắt đầu cho một cuộc chiến khốc liệt hơn không?
Đế quốc Lyon bá chủ trong vòng phương viên trăm vạn dặm, lẽ nào có thể thản nhiên chờ một đế quốc có thể khiên chiến cùng mình từ từ lớn lên sao?
Suy nghĩ một chút, Tôn Phi đột nhiên lắc đầu cười khẽ.
- Nghĩ xa rồi, việc này, vẫn là lưu lại cho hoàng thất đế quốc và Yashin đại đế quan tâm đi, hiện tại việc ta cần làm nhất, chính là nhanh chóng trở lại Hương Ba thành…Chiến tranh kết thúc, các tướng sĩ dưới trướng cũng nên trở lại cố hương xa cách đã lâu rồi, trở lại nhìn một Hương Ba thành được trùng kiến.