- Các ngươi là người của giáo đình? Vì sao nửa đường chặn giết Hương Ba Vương?
Hai chân Garica tiếp đất, thảm cỏ dưới chân vỡ vụn ra như vải nát, cả người cũng xoay tròn, nương theo hóa giải lực lượng khổng lồ từ bàn tay đối phương đánh ra, tức giận hò lên.
Bóng đen cao lớn tuy rằng đã tận lực ẩn dấu thuộc tính lực lượng của chính mình, nhưng Garcia là Thần Sư có thánh lực thuần nhất, đối với thánh lực giáo đình vô cùng mẫn cảm, tự nhiên là liếc mắt liền nhận ra.
- Ha ha, nếu đã nhận ra, vậy thì không thể giữ ngươi lại được!
Thân ảnh cao lớn ha ha cuồng tiếu, đưa tay xé đi áo choàng hắc sắc trên thân, hiện ra chiến giáp lóng lánh ngân quang phía dưới, chính là khôi giáp giáo đình chế thức, mặt trên của khôi giáp là chữ thập huyết sắc.
Đó là một Thần Kỵ Sĩ thoạt nhìn khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, thế nhưng ánh mắt thâm thúy tang thương, nói rõ hắn tuyệt đối không phải như tuổi thoạt nhìn qua này, khung xương rộng trời sinh, mặt chữ điền, râu quai nón, lông mày rậm mắt to, miệng rộng mũi to, cả người khiến người ta có cảm giác chính khí lẫm liệt, chỉ là nơi sâu trong ánh mắt có vẻ âm hàn lại nói cho Tôn Phi biết, cái Thần Kỵ Sĩ này tuyệt đối không phải là hạng người chính khí gì.
- Đáng tiếc, ngươi tuổi còn trẻ đã có tu vi bán Nguyệt cấp thượng gia, lĩnh ngộ “Thần Ân Chi Dực”, cũng coi như là thiên tài hiếm thấy, nhưng lại tham dự vào chuyện không nên tham dự, vốn muốn buông tha cho ngươi, hiện tại xem ra không được.
Hai mắt Thần Kỵ sĩ sáng quắc, nhìn chằm chằm Garcia, hơi có vẻ tiếc nuối mà hỏi:
- Thanh niên, nói đi, ngươi tới từ giáo phái nào, chờ sau khi ngươi chết, bản tọa sẽ đem tro cốt của ngươi đem về Thánh Điện của ngươi, sau khi ngươi chết khiến cho người nhà của ngươi có thể hưởng thụ phù hộ của giáo đình như trước!
Ngữ khí nói chuyện của hắn chắc chắn đến cực điểm, giống như là nhìn một người chết.
- “Hắc Y Thánh Điện”, Garcia!
Thánh lực của Thần Sư trẻ tuổi càng trào dâng mãnh liệt, soi sáng chu vi vài dặm xung quanh như ban ngày, một đôi cánh bạch ngân nhẹ nhàng giãn ra, chiến ý dâng trào, không sợ chút nào.
- Ân? Ngươi nói cái gì? “Hắc Y Thánh Điện” ?
Thần kỵ sĩ cao lớn ngẩn người một chút, chợt cười ha ha.
- “Hắc Y Thánh Điện” rốt cục coi như cũng có một thiên tài sao? Ha ha, tốt, rất tốt, nguyên bản còn một chút tiếc hận thiên phú của ngươi, hiện tại bản tọa giết ngươi cũng là an tâm, chi nhánh giáo phái như “Hắc Y Thánh Điện”, đã sớm nên phủ bụi rồi, ha ha, đợi bản tọa giết ngươi rồi đem đầu cho lão quỷ Batistuta kia…hắc hắc, ta chính là muốn nhìn một chút, biểu tình của hắn khi nhìn thấy thiên tài cuối cùng của “Hắc Y Thánh Điện” ngã xuống sẽ như thế nào, ha ha ha!
Trong tiếng cười điên dại, từng sợ quang văn bạch ngân tràn ra như tranh vẽ trên mặt đất, từ dưới chân hắn bắt đầu lan ra.
Không chỉ một mình hắn, ba người khác đứng ba hướng còn lại trong nháy mắt cũng xé đi áo choàng hắc sắc để lộ ra hành tích chân chính, đầu là thần kỵ sĩ thân mặc khôi giáp, áo khoác chữ thập huyết sắc, từng đạo dấu vết bạch ngân như nước chảy vô thanh vô tức tràn ra…
Bạch văn, như là độc xà bạch sắc lan tràn, xuyên qua bụi cỏ.
Lại như tạo thành một chi hoa bút vô hình, trên mặt đất khắc thành một đạo đồ án quỷ dị đáng sợ.
Cục diện, vô cùng quỷ dị.
- Đây là “Thánh Đường Chiến Ấn” !! ! Nhanh ly khai chỗ này, đợi khi thánh văn bạch ngân hội hợp hình thành “Thánh Đường Chiến Ấn”, chúng ta sẽ hoàn toàn bị nhốt trong đó…
Nhìn thấy một màn này, Garcia vừa sợ vừa giận, cao giọng hét lớn, hắn phi thường minh bạch, bốn gã ở đây đều là thực lực Nguyệt cấp hợp lực thi triển ra “Thánh Đường Chiến Ấn”, rốt cục kinh khủng bậc nào.
Sau đó Tôn Phi lại như không nghe thấy, cũng không nhục nhích, phảng phất như suy nghĩ chuyện gì cực kỳ trọng yếu.
Tôn Phi bất động, đám người Torros và Angela tự nhiên cũng không hề động.
Thoáng qua chớp mắt, quang mang ngân sắc bốn phía đột nhiên đại tán, một vòng bảo họ lặng yên xuất hiện, úp ngược xuống, đem đám người Tôn Phi tất cả đều bao phủ lại trong đó, vòng bảo hộ lưu chuyển vô số thánh văn bất định, kiên cố vô cùng, lộ ra khí tức đáng sợ.
- Ha ha, đã muộn, “Thánh Đường Chiến Ấn” nhất thành, chỉ có Tôn giả Đại Nhật cấp mới có thể phá giải!
Thần kỵ sĩ cao lớn từng bước tới gần, đột nhiên nhãn thần phát lạnh:
- Nghĩ không ra là “Hắc Y Thánh Điện”, thế nhưng lại đi cùng Hương Ba Vương, lẽ nào Hương Ba Vương nắm giữ thánh lực trong truyền thuyết dĩ nhiên là “Thần Chi Tử” của giáo phái xuống dốc này? Ẩn giấu thật là kỹ, đáng tiếc, lại bị chúng ta phát hiện, tiểu tử “Hắc Y Thánh Điện” thì bản tọa tự mình xuất thủ, trước tiên giết hắn trước đã!
Hưu!
Lời còn chưa dứt, thần kỵ sĩ cao lớn đột nhiên xuất thủ, thân thể bắn nhanh như một quang tên, điện quang hỏa thạch hướng về phía Garcia.
Thực lực của hắn cường hãn tới cực điểm, chỉ dựa vào thân thể tự thân, trên không trung đã vang lên tiếng xé gió không ngừng.
Rầm!
Hai cánh Garcia chấn động, khí tức tăng vọt, phiêu phù trên không trung, chủ động nghênh đón với thần kỵ sĩ thực lực đáng sợ kia.
Cách mặt đất mười thước, hai lực lượng gặp nhau.
Bóng người không ngừng giao thoa, kình khí bốn phía, ngân quang dật tán!
Vận động với tốc độ cực đại, hai thân ảnh như muốn hóa thành lưu quang, mắt thường căn bản khó có thể bắt được, nhất là ba chiến sĩ Louis, Pato và Brand, chỉ cảm thấy trong tầm mắt liên tiếp lóe ra tàn ảnh, căn bản không bắt được chân thân của song phương, mỗi lần thấy có người bị đối phương đánh nát thân thể, còn chưa kịp sợ hãi kêu lên thành tiếng lại bừng tỉnh phát hiện, bị đánh nát chỉ là huyễn ảnh mà thôi.
Ba gia hỏa chưa bao giờ nhìn thấy cao thủ chân chính chiến đấu bao giờ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy kinh hoàng, khẩn trương không ngớt.
Rầm rầm rầm oanh! !!
Tiếng nổ tung kịch liệt vang lên liên tiếp, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn.
Hai bóng người không ngừng giao thoa trong nháy mắt liền tách ra.
Quang huy thánh lực không ngừng dật tán, đôi cánh “Thần Ân Chi Dực” phía sau Garcia hầu như tan vỡ, khóe miệng hắn tràn ra tiên huyết đỏ sẫm, trước ngực có một chưởng ấn rõ ràng, áo choàng Thần Sư đã sớm bị nghiền nát, lộ ra bì giáp bạch sắc, ngã xuống từ giữa không trung.
Garcia, bại trận!
Thực lực Bán Nguyệt cấp thượng giai, thế nhưng chỉ chống đỡ được không đến một phút đồng hồ đã triệt để bại trận.
Thực lực của thần kỵ sĩ cao lớn này ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn Mãn Nguyệt cấp thượng giai, có lẽ thiếu chút nữa là đến Nguyệt cấp đại viên mãn.
- Tiểu tử kia, dừng ở đây thôi, chết đi!
Một kích đắc thủ, trong đôi mắt của thần kỵ sĩ cao lớn hiện ra sát cơ, như là chim ưng từ trên cao đáp xuống, thân hình như điện, đuổi theo xuất thủ một chưởng nhanh như chớp, hướng về phía phúc ấn của Garcia oanh xuống, sát cơ âm trầm.
Thần Sư trẻ tuổi đang bị trọng thương đã vô lực đối kháng.
Tử thần, đang nhe răng cười!
Thế nhưng, đúng lúc này…
Tôn Phi vẫn luôn bình tĩnh như tự hỏi, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận cái gì, đột nhiên khoát tay, một dấu quyền bạch ngân hoa phá trường không, bão tố bắn ra.
Oanh! !!
Dấu quyền chạm tới thân hình của thần kỵ sĩ cao lớn, cản trở chưởng ấn của đối phương, đem Garcia từ móng vuốt của tử thần cứu về.
Thần kỵ sĩ Alan nhanh chóng đến đỡ lấy Garcia.
Thân hình của thần kỵ sĩ cao lớn bắn ra ngoài hai mươi thước, hơi ngoài ý muốn nhìn Tôn Phi, cười nói:
- Hay cho một cái Hương Ba Vương, thì ra thực lực của ngươi so với khi trước lại tăng trưởng lên một ít, đáng tiếc, thực lực như vậy, ngày hôm nay căn bản không có khả năng dành được mạng sống từ tay bản tọa rồi!
Ai biết Tôn Phi căn bản như không nhìn thấy vị cường giả thực lực tuyệt thế kinh người này, phảng phất coi hắn như không khí vậy, ánh mắt lướt qua người hắn nhìn về thân hình còng xuống phía xa xa, chậm rãi mở miệng:
- Ta nghĩ, ta biết ngươi là ai, thật sự nghĩ không ra…. Thế nào, còn muốn che dấu diện mục sao?
Trầm mặc ngắn ngủi.
Một người duy nhất không đi vào “Thánh Đường Chiến Ấn” rốt cục xoát một tiếng, xé rách áo choàng bên ngoài, lộ ra diện mục chân chính.
Đầu tóc hoa dâm thưa thớt, thần bào sạch sẽ, mỗi một đường may đều vô cùng nhẫn nhụi, khuôn mặt so với trước kia già đi không ít, tựa hồ năm tháng trên người hắn gia tốc lưu động, thời gian chưa tới nửa năm mà già đi hơn mười tuổi, mặt đầy nếp nhăn, nguyên bản con ngươi khi trước luon bình tĩnh mang theo cơ trí, lúc này có vẻ táo bạo thâm độc hơn nhiều, ngực trái của hắn có một vết lõm xuống nhìn thấy mà giật mình, như là đã từng bị người ta bị một quyển xuyên thủng, cực kỳ đáng sợ.
Một kẻ đáng ra là đã chết, lại xuất hiện trước mặt Tôn Phi.
Thần Sư Baresi, cao thủ bị Tôn Phi lợi dụng hình thức tử linh pháp sư xuyên thủng trái tim, lại vẫn chưa chết?
- Khặc khặc, Hương Ba Vương, có phải là ngươi không ngờ tới phải không, lúc trước rõ ràng ta đã bị ác ma tà ác ngươi xuyên thủng trái tim, vì sao vẫn còn sống?
Trong đôi mắt Baresi tràn đầy oán độc khó có thể hóa giải, đi tới đứng bên cạnh thần kỵ sĩ cao lớn, cười quái dị nói:
- Không nghĩ tới sao?
Tôn Phi nở nụ cười.
Cười rất khinh bỉ.
- Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu?
Hắn nghiêm trang trả lời.
Ta sẽ thừa nhận loại chuyện lão tử nửa đường đi giết ngươi mà bại lộ lão tử kỳ thực cũng là Tử Linh Ma Pháp Sư sao? Kỳ thực trong lòng Tôn Phi đang tự nói với mình như thế. Mặc dù trong lòng khiếp sợ vạn phần, một người bị xuyên thủng trái tim tại sao không chết, thế nhưng, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện chính mình giết Baresi như vậy.