- Ngươi…
Baresi hơi kém chút nữa là nhổ ra một ngụm nước bọt.
Hắn vốn cho là chỉ cần mình hiện ra diện mục chân chính, Hương Ba Vương nhất định sẽ quá sợ hãi, do đó lộ ra kẽ hở liên quan đến lần đánh lén kia, nhưng lại vạn vạn không nghĩ tới, đối thủ thật không ngờ lại cười nói vui vẻ, thề thốt phủ nhận, khiến tất cả sự tình hắn làm lúc trước như một đòn phiêu phiêu đánh vào không khí, nghẹn đến nỗi muốn nội thương.
- Sách sách sách, đây là chuyện gì a? Nghĩ không ra mới cách nửa năm mà Thần Sư Baresi ngươi thế nhưng biến thành đức hạnh như vậy, lập tức già tới ba bốn mươi tuổi, tóc đã nhanh muốn rụng hết? Trên người ngươi ta mơ hồ cảm nhận được một tia khí tức vong linh ma pháp, lẽ nào Thần Sư Baresi ngươi thế nhưng vứt bỏ ân sủng của chư thần, đổi nghề tu luyện Tử Linh Ma Pháp sao?
Mồm miệng của Tôn Phi thật sự là độc ác cực kỳ.
Biết rõ đối thủ bị chính mình biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này, lại còn châm chọc khiêu khích.
- Ngươi…
Baresi thiếu chút nữa phun ra một búng máu, giận dữ hét:
- Alexander, ngươi không cần ngụy trang, hừ, đừng tưởng rằng ta không biết, ngày ấy người đánh lén ta chính là ngươi, khặc khặc, ta không có nhìn lầm, ngươi trời sinh chính là đồ tà ác, thế nhưng tu luyện cái loại vong linh thuật tà ác, công nhiên đánh lén “Thần Chi Tử” Tạp Tạp đại nhân, thật sự là ngươi nên bị đưa lên giàn hỏa thiêu thiêu sống, bất quá, khặc khặc, ngày hôm nay, tử kỳ của ngươi tới rồi, ngươi bây giờ ngụy biện cũng không được nữa, khặc khặc khặc!
Trạng thái của Baresi như ác ma.
Từ lần trước bị thương nặng, có lẽ trải qua thời gian dài bị vong linh tử khí của Tôn Phi dằn vặt trong cơ thể, chịu thống khổ thật lớn, khiến cho Thần Sư nhã nhặn ngày nào hiện tại trở nên giống như ma quỷ, tiếng cười chói tai quỷ dị, ngay cả lòng dạ thâm sâu cũng không còn, tình tình trở nên táo bạo đến cực điểm, hỉ nộ hiện ra sắc, có chút xu thế tẩu hỏa nhập ma.
Tôn Phi âm thầm quan sát tỉ mỉ, xem ra hẳn là có cao thủ thánh lực kinh khủng ra tay trợ giúp hắn trị liệu một phần thương thế, đáng tiếc Vong Linh Tử Khí thuần chất nhất, thánh lực bình thường tuyệt đối không có khả năng khu trục, chỉ có giáo hoàng nắm giữ thánh lực mới có thể làm được, thế nhưng giáo hoàng tôn quý cao cao tại thượng, như thế nào sẽ vì một cái Thần Sư thực lực Nguyệt cấp nho nhỏ mà lãng phí lực lượng?
Vì vậy lúc này Baresi mới biến thành bộ dạng nửa người nửa quỷ như vậy.
Hắn phải chịu dằn vặt đáng sợ của hai loại lực lượng tương khắc quang minh và tử vong xung đột trong cơ thể.
Tôn Phi cười hài lòng.
- Ngươi đang nói cái gì, ta thật sự không hiểu a, ta là “Thần Chi Tử” chư thần sủng ái, nắm giữ thần lực, thế nào lại là Tử Linh Ma Pháp Sư được, Thần Sư Baresi, ngươi nói như vậy, không phải là ta có thể lý giải rằng ngươi nghi vấn quyền uy chư thần sao?
Tôn Phi cố ý kích thích đối thủ, muốn biết rốt cục Baresi nắm giữ được bao nhiêu tin tức.
- Bỏ đi, Baresi, loại chuyện này nói nhiều cũng vô ích, Hương Ba Vương, từ bỏ giãy dụa đi, coi như ngươi là “Thần Chi Tử” thì hôm nay cũng phải chết không thể nghi ngờ!
Thần kỵ sĩ cao lớn nhìn thấu tâm tư của Tôn Phi, cười lạnh mở miệng đánh gãy.
- Khặc khặc khặc, vừa đúng lúc hôm nay gặp được nữ nhân Angela này, ta đã sớm nói, nàng có linh hồn thuần khiết nhất như thủy tinh, khặc khặc, đến lúc đó dùng bí pháp tẩy đi trí nhớ của nàng, dùng để câu thông với chư thần, không thể thích hợp hơn, ha ha ha!
Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Baresi lộ ra nụ cười tàn nhẫn, trong đôi mắt đục ngầu nưh độc xà tràn đầy cừu hận, dữ tợn như Ác Ma.
- Đêm dài lắm mộng, chúng ta đồng loạt ra tay, giết hắn!
- Ha ha ha, coi như là Tôn giả Đại Nhật cấp bị phong ấn trong “Thánh Đường Chiến Ấn” cũng phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói, Hương Ba Vương, ngươi chẳng qua là một nhân vật nhỏ mà thôi, chính mình tự sát đi, có thể không phải chịu thống khổ da thịt!
- Hắc hắc, nói nhiều như vậy làm gì, ngoại trừ nữ nhân kia, toàn bộ giết sạch!
- Một cái tiểu Quốc Vương vận cứt chó mà thôi, cũng dám cãi lời quyết định của giáo đình, hừ!
Thần kỵ sĩ bốn phía một thân thực lực cường đại, cả người nở rộ quang diễm bạch ngân, từng đạo thánh văn trên mặt đất không ngừng chạy lên đỉnh vòng bảo hộ, đem tất cả bên ngoài cắt đứt ra, dưới tác dụng của “Thánh Đường Chiến Ấn”, thân ảnh thần kỵ sĩ càng phát ra cao lớn không thể chiến thắng, làm người ta nảy sinh cảm giác tuyệt vọng.
- Chết dưới mười là “Thánh Đường Chiến Ấn” của tứ đại cao thủ thực chiến, tiểu tử, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!
- Hắc, nếu không phải đề phòng ngươi chạy trốn, đâu phải dùng tới nhiều công phu như vậy…
- Tiểu tử, một ngón tay ta đều có thể giết chết ngươi!
Ba người không ngừng tới gần, tư thái cuồng vọng đến cực điểm, không ngừng mà nói các loại khiêu khích và châm chọc, ánh mắt nhìn Tôn Phi như nhìn một con kiến sắp chết, hưởng thụ vui vẻ nhìn đối thủ tuyệt vọng giãy dụa.
Tôn Phi cười nhạt.
- Ba người các ngươi có cảm thấy như ta không, bọn họ ầm ĩ rất phiền?
Tôn Phi không để ý tới đối thủ mà đột nhiên xoay người mỉm cười hỏi ba tiểu Chiến sĩ đến từ đại học Văn Vũ Hương Ba thành Louis, Pato và Brand.
- A?... Ân, phiền chết rồi!
Tiểu cô nương miễn cưỡng cười cười, gật đầu.
Hai người Pato và Brand ngẩn ngơ, cũng khẩn trương gật đầu.
- Vậy các ngươi có sợ không?
Tôn Phi hỏi.
- Không sợ!
Lần này, cả ba đều không chút do dự, đồng thanh trả lời.
Kỳ thực trong lòng ba Chiến sĩ vẫn còn thoáng chút lo lắng, thứ nhất là vì danh khí của Thần Thánh Giáo Đình quá lớn, thêm nữa vài ngày nay liên tiếp xuất hiện cao thủ, thực lực của Garcia như vậy, ở trong mắt bọn họ tuyệt đối là cường giả, nhưng chỉ chống đỡ được chốc lát mà thôi, nhân số của đối phương lại chiếm ưu thế, tuy rằng trong mắt bọn họ thực lực của Quốc Vương Bệ Hạ cường đại đến cực điểm, thế nhưng có thể hay không đồng thời ngăn trở nhiều cao thủ giáo đình như vậy?
Quốc Vương Bệ Hạ tựa hồ là nhìn thấu biểu tình lo lắng của ba chiến sĩ, sờ sờ đầu bọn họ, mỉm cười nói:
- Các ngươi nhìn kỹ, ngày hôm nay liền cho các ngươi minh bạch, Quốc Vương của các ngươi rốt cục có bao nhiêu cường đại, cũng cho các ngươi minh bạch, Hương Ba thành vĩnh viễn là tồn tại không kẻ nào thắng được!
Lời còn chưa dứt, trên thân Tôn Phi lóe ra một tầng quang diễm kỳ dị.
“Bul-Kathos' Soul Cage • Sacred Armor” xuất hiện trên người hắn, áo giáp như thần chi bao phủ tất cả bộ vị trọng yếu trên người Quốc Vương Bệ Hạ, khôi giáp lưu chuyển một loại khí tức thần thánh dã man.
- "Immortal King's Stone Crusher”, xuất hiện cho ta!
Thân thể Tôn Phi hóa thành một đạo thiểm điện, cũng không để ý tới gần ba người đang tiến tới gần, mà là chủ động xuất kích, tuyển chọn đối thủ, trực tiếp hướng phía thần kỵ sĩ thân hình cao lớn thực lực cao nhất vọt tới, thời điểm sắp vọt tới trước người đối thủ, lăng không nhảy lên, hai tay ở trong hư không một trảo, một thanh chùy thật lớn tuyệt luân dường như khủng thú viễn cổ xuất hiện ở trong tay hắn.
" “Khiêu Dược Trảm” ! ! ! !"
Hai tay nắm chuôi chùy, lấy cự chùy thi triển kiếm chiêu, lăng không một kích tuyệt thế.
- Cái gì? !... Không tốt!
Thần kỵ sĩ cao lớn nguyên bản vẫn bình tĩnh mang theo vẻ mỉa mai, vừa nhìn đến cự chùy trong tay Tôn Phi, nháy mắt sắc mặt liền đại biến.
Từ cự chùy to lớn khoa trương kia hắn cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm mãnh liệt khiến tóc gáy hắn dựng lên, muốn né tránh đã không kịp, cự chùy nện xuống giống như cả bầu trời sụp đổ xuống, toàn thân hắn bị bao phủ trong đó, chỉ có thể liều mạng ra quyền!
Rầm rầm oanh! !! !!
Răng rắc!
- Ách…Phốc!
Thân hình thần kỵ sĩ bạo lui, há mồm phun ra một ngụm tiên huyết, đôi cánh tay trong nháy mắt trực tiếp nổ tung hóa thành huyết bọt.
Uy năng kinh khủng của "Immortal King's Stone Crusher” thời khắc này bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, thực lực của Thần Kỵ sĩ cao lớn đã tiếp cận Nguyệt cấp đại viên mãn, có thể nói là kinh khủng, thế nhưng dưới cự chùy, gần như là vừa tiếp xúc liền bị trọng thương.
Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến mấy ngày nay Tôn Phi liên tục đánh quái thăng cấp đề thăng thực lực.
Một kích kia khiến mọi người chỉ nhìn dường như hóa đá.
Ba gia hỏa Louis, Pato và Brand kích động đến cả người run lên, quả thực là muốn khóc, đây chính là Quốc Vương của bọn họ a, đây chính là thần tượng của bọn họ, là vô địch, không thể chiến thắng, ba gia hỏa không thể kiềm chế được tình cảm mãnh liệt trong lòng mình, hưng phấn trực tiếp kêu rống lên:
- Vạn tuế, Quốc Vương vạn tuế!
Mà ba gã thần kỵ sĩ khác như bị dội cho một chậu nước lạnh, cả người thẫn thờ.