Một kích đánh bại cường giả Mãn Nguyệt cấp thượng giai!
Đây là cái dạng sức chiến đấu gì?
Ba vị thần kỵ sĩ chỉ cần suy nghĩ một chút đều cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Đối với thực lực đáng sợ của thần kỵ sĩ thân hình cao lớn, bọn họ có lý giải hết sức sâu sắc, nhưng lại thật không ngờ, nam nhân được xưng là đệ nhất nhân đại giáo phái “Thập Hiệt Giáo Phái”, tối tiếp cận cảnh giới Tôn giả Đại Nhật cấp lại bị một đối thủ cảnh giới không bằng mình, một chiêu phế bỏ hai tay!
- Nhanh! Thôi động “Thánh Đường Chiến Ấn”, mau, thôi động chiến ấn đề đối phó hắn…Dùng “Thánh Đường Chiến Ấn” giết chết hắn! !
Hai tay bị nổ thành huyết bọt, thần kỵ sĩ thân hình cao lớn đau nhức kinh khủng, lập tức biết tính toán thực lực đối thủ của mình xuất hiện sai lầm trí mạng, hắn miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, nhanh chóng đưa ra phản ứng…
Thế cục biến đổi như vậy, chỉ có thôi động “Thánh Đường Chiến Ấn” mới có thể đối kháng với lực lượng của Hương Ba Vương, bằng kp, ba thần kỵ sĩ còn lại tuy rằng đều là cao thủ thế nhưng phỏng chừng còn không chịu được ba búa của Hương Ba Vương.
Ba thần kỵ sĩ còn lại cũng sớm toàn lực thôi động “Thánh Đường Chiến Ấn”.
Thời gian dài tương hỗ với nhau khiến tất cả động tác của bọn họ như một loại bản năng ăn sâu vào tận xương tủy, cơ hồ trong nháy mắt khi thần kỵ sĩ thân hình cao lớn vừa dứt lời thì ba người họ đã triệt để thôi động “Thánh Đường Chiến Ấn”, rốt cuộc từng đạo thánh văn bạch ngân càng thêm lóng lánh, dường như có sinh mạng, từ trong bụi cỏ tràn lan ra, hướng về phía Tôn Phi qua.
Trong hư không, đột nhiên vang lên từng đợt tiếng ngâm xướng trang nghiêm thánh khiết.
Từng đạo sóng âm như là chư thần nói nhỏ, hoặc như thiên sứ đang hát.
Trong đạo âm thanh này ẩn chứa lực lượng kỳ dị đủ để kéo linh hồn đối thủ, trong lúc bất tri bất giác có thể tan rã chiến ý trong lòng bàn tay, dường như bài hát ru con, khiến đối thủ buông lỏng đề phòng, thậm chí buông tha chống lại, để xâm lược tùy ý.
Sóng âm dường như có sinh mệnh, bỏ qua những người khác, toàn bộ đều hướng về phía hai tai Tôn Phi đi vào.
Trong âm thanh ngâm xướng, Tôn Phi đứng tại chỗ, dần dần nhắm hai mắt lại, như là lâm vào trạng thái say mê.
Cự chùy “Immortal King's Stone Crusher” cũng nhẹ nhàng mà rơi trên mặt đất.
Từng đạo quang diễm bạch ngân tham lam lan tràn trên mặt đất, từng đạo xiềng xích thánh văn không thể phá vỡ, ẩn chứa lực lượng pháp tắc thiên địa, đem Tôn Phi vây ở trong đó, đến cuối cùng, toàn thân Tôn Phi bị vây trong đó, giống như là con mồi bị mạng nhện quấn lấy, vô lực giãy dụa.
- Ha ha ha, ha ha ha, ta muốn dằn vặt ngươi đến chết…Ha ha, Hương Ba Vương, ngươi xong rồi, từ khi vừa mới bắt đầu bị nhốt vào trong “Thánh Đường Chiến Ấn” liền trực tiếp ký tên vào án tử, tuy rằng thực lực của ngươi vượt ra khỏi suy đoán của ta, thế nhưng kết quả vẫn như nhau!
Song chưởng của thần kỵ sĩ thân hình cao lớn bắt đầu lờ mờ, Baresi ở một bên ngâm xướng chú ngữ, dùng thánh lực giúp hắn khôi phục thương thế.
- Bệ hạ, Bệ hạ hắn….
Ba gia hỏa Louis nhịn không được lại bắt đầu lo lắng cho Tôn Phi.
Tình huống biến đổi bất ngờ khiến tâm ba gia hỏa muốn treo lên tới cổ họng, khẩn trương quên cả hô hấp.
Cục diện bắt đầu từng chút từng chút nghiêng về phía bọn thần kỵ sĩ.
- Khặc khặc khặc khặc…Ngươi nhất định phải chết!
Baresi cười lên quái dị, chói tai đến cực điểm, ánh mắt oán độc âm hàn nhìn Tôn Phi.
- Bắt lấy hắn, ta muốn đem cánh tay của hắn từng chút từng chút dùng đao chặt xuống, khiến hắn sống không bằng chết!
Song chưởng cơ hồ đã bị phế bỏ, đau nhức không tưởng khiến thần kỵ sĩ cao lớn nguyên bản có khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị chính khí lúc này trở nên vô cùng dữ tợn.
Trong hư không, tiếng ngâm xướng càng thêm rõ ràng phá hủy chiến ý của bất kỳ kẻ nào.
Thánh văn đáng sợ như độc xà từng chút lan tràn vào thân thể Tôn Phi.
Trên mặt bọn thần kỵ sĩ rốt cục lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, nhãn thần nôn nóng khẩn trương một lần nữa trở nên ác độc, đã bắt đầu huyễn tưởng sau khi triệt để nắm giữ đ Hương Ba Vương thì sẽ hành hạ hắn thế nào.
Nhưng mà…
- Thật sự làm người ta quá thất vọng rồi, đây gọi là “Thánh Đường Chiến Ấn” sao?
Đột nhiên, Tôn Phi mở to hai mắt, con ngươi bình tĩnh vô ba, trong suốt đến cực điểm, căn bản không giống như mê hoặc, thần trí sáng suốt vô cùng.
- Cái gì?
Bọn thần kỵ sĩ lộ ra thần sắc hoảng sợ, ý thức được tình hình không ổn.
- Ân, cái gọi là “Thánh Đường Chiến Ấn” bất quá cũng chỉ như thế, thật sự là làm cho người ta thất vọng rồi, thủ đoạn như vậy cũng muốn vây khốn Bản Vương?
Theo tiếng hét lớn của Quốc Vương Bệ Hạ, chỉ thấy từng tầng thánh văn quấn trên người hắn giống như là bị vật gì ô nhiễm, hồng ban lấm tấm xuất hiện trên thánh văn, nhanh chóng lan tràn ra, rất nhanh sau hầu như tràn ra toàn bộ thánh văn đang quấn lấy Tôn Phi, toàn bộ biến thành đỏ như máu.
- Đây là…. Sát lục chi khí! Sát lục chi khí thật đáng sợ, chỉ có sát thần tàn sát hơn trăm ngàn vạn sinh linh mới có thể có loại sát khí đáng sợ như vậy…
Thần kỵ sĩ cao lớn và Baresi hoàn toàn bị chấn kinh:
- Đây…Làm sao có thể? Hương Ba Vương chẳng qua là một thiếu niên mười tám tuổi mà thôi, hắn…làm sao có thể tàn sát qua nhiều sinh linh như vậy?
Oanh! !!
Quang diễm đỏ như máu từ trên thân Tôn Phi như quang trụ dựng lên bão táp, xông thẳng lên trời, hung hăng đụng vào vòng quang tráo “Thánh Đường Chiến Ấn”, ba động kinh khủng khiến khối đại địa kịch liệt lay động.
Răng rắc răng rắc! !!
Thánh văn quanh Tôn Phi thay đổi màu sắc, vỡ nát như cành cây bị héo rũ, hóa thành bụi, dưới sóng xung kích ập xuống, hóa thánh hư vô.
- Ngươi…Thì ra ngươi cố ý không tránh, chính là để lấy thân nếm thử uy lực của “Thánh Đường Chiến Ấn” ? Ngươi quá…quá điên cuồng…
Trong lòng Baresi sớm đã bị Tôn Phi để lại ác mộng, vốn cho là trăm phần trăm nắm giữ được thế cục, lúc này sợ hãi không thôi.
- Hiện tại đã biết rõ, đã quá muộn rồi, làm trễ nải thời gian lâu như vậy, tất cả nên kết thúc rồi!
Thanh âm lãnh khốc, nhãn thần phụt ra sát cơ dường như sát thần, triệt để đánh nát bấy ý chí của kẻ muốn chống lại, thân ảnh Tôn Phi run lên tại chỗ, trong mắt mọi người hoa đi, chỉ cảm thấy như Hương Ba Vương sử dụng thuật phân thân, một hóa thành ba, dường như ba đạo lưỡi hái tử thần hướng về ba phía bay đi như tia chớp.
- Không! !!
- Cứu mạng! !!
- Ngươi không thể giết ta, ta là người của giáo đình…. A! !!
Ba đạo âm thanh từ ba hướng hầu như vang lên cùng lúc, thế nhưng ba đạo thân ảnh lãnh khốc vô tình lại không có chút nào dừng lại, răng rắc răng rắc ba đạo âm thanh giòn hưởng, giống như là ba quả trứng gà bị đập vỡ, ba tên thần kỵ sĩ ở đây đều ở cảnh giới Nguyệt cấp trung giai lại không có một chút nào chống lại được, hoàn toàn bị đập thành huyết vụ, tàn chi nội tạng bay loạn…
Ở trong nháy mắt, ba đạo thân ảnh của Hương Ba Vương triệt để tiêu thất không còn một chút như là huyễn ảnh.
Thân ảnh chân chính của Tôn Phi vẫn đứng ở địa phương cũ như trước, tựa hồ từ đầu đến cuối căn bản không có di động.
Phân thân thuật?
Không!
Đây chẳng qua là tốc độ lưu chuyển quá nhanh lưu lại huyễn ảnh, Tôn Phi cơ hồ là trong nháy mắt liên tục xẹt qua ba hướng, đồng thời miểu sát ma tên thần kỵ sĩ, bởi vì tốc độ thật sự là quá nhanh, đã triệt để vượt qua cực hạn thị giác của Vũ giả thông thường, vì vậy ở trong mắt mọi người quả thực giống như là Hương Ba Vương sử dụng thuật phân thân nghịch thiên đáng sợ.
Đạo thánh văn bạch ngân bắt đầu không ngừng biến mất.
Vòng bảo hộ úp ngược trong hư không cũng từng chút từng chút tan rã.
Ba đại thần kỵ sĩ đồng thời chết đi, không có lực lượng chống đỡ cho “Thánh Đường Chiến Ấn”, một trong thập đại chiến ấn của Thần Thánh Giáo Đình cùng lúc bị phá giải.