Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 700 - Chương 596: Kết Giao Bằng Hữu, Không Sợ Phiền Phức

Quoc vuong van tue Full
Chương 596: Kết Giao Bằng Hữu, Không Sợ Phiền Phức
 

- Là Hương Ba Vương Alexander? Sao hắn lại tới nơi này?

Trong tầng hầm ngầm, bốn người đang ngồi lẳng lặng tu luyện, người mở mắt đầu tiên lộ vẻ hoang mang, khủng hoảng khó có thể che giấu:

- Lẽ nào hắn phát hiện chúng ta? Điều này là không có khả năng, vách tường mật thất là do đại nhân tự mình gia trì ma pháp trận, làm sao thế được?

Cùng lúc, ba người còn lại cũng đều phát hiện ra cỗ khí tức cường đại trên mặt đất.

- Làm sao bây giờ?

Thương thế trên vai Denisov rốt cục cũng khôi phục bình thường, dấu quyền nhìn thấy mà giật mình kia đã khép lại, chỉ còn lại một dấu vết hồng nhạt trên da, trong đôi mắt hắn lóe ra quang mang điên cuồng:

- Chúng ta xông ra, đánh cho hắn trở tay không kịp, cùng lắm thì chạy thoát, hừ, chí ít cũng có thể hủy diệt Hương Ba thành, phá căn cơ của hắn!

- Không được!

Rakitic một đầu tóc bạch sắc vội vàng ngăn cản đồng bọn, nói:

- Đừng nói chúng ta không phải là đối thủ của hắn, một khi đi ra sẽ làm hỏng kế hoạch của đại nhân, coi như cuối cùng chúng ta chạy thoát cũng khó tránh khỏi trừng phạt, tất nhiên là sống không bằng chết!

- Vậy làm sao bây giờ? Trốn không được, đánh cũng không được, lẽ nào chúng ta ở chỗ này chờ chết sao?

Denisov vừa vội vừa giận.

Những người trong mật thất, bọn họ đều là cường giả một phương, có địa vị và kiêu ngạo của chính mình.

Thế nhưng giờ khắc này, vài chữ “Hương Ba Vương Alexander” này phảng phất như có một loại ma lực khiếp người, khiến những cường giả ngày thường bao quát tứ phương này đều cảm thấy từng đợt run sợ.

Hương Ba Vương để cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, không phải chỉ là thực lực mà còn là xuất thủ vô tình, không hề cố kỵ, tính cách lãnh huyết quả quyết, bọn họ tin chắc, chỉ cần mình lộ ra thân phận thật sự, tất nhiên không lo, thế nhưng những kẻ cả gan làm loạn chết trong tay Quốc Vương trẻ tuổi này có thể xếp thành đội.

Đúng lúc này…

- Ân? Chờ một chút, hình như hắn không có phát hiện ra chúng ta, mà là đang tìm người khác…

Vị cường giả mở miệng lúc trước đột nhiên như phát hiện cái gì, thần sắc buông lỏng.

- Quả nhiên, hắn không có hướng về nơi này…

- Tựa hồ là đang tìm người khác…

Mấy người đồng thời thở ra một hơi, cảm giác run sợ rút lui, ai nấy nhìn nhau, đều thấy được mồ hôi lạnh đổ trên trán đối phương.

Tôn Phi đi tới hậu hoa viên giáo đường Hương Ba thành.

Đầu tiết xuân, hoa cỏ trong hoa viên đã xanh biếc, từ đất nhô ra cành lá hai mảnh xanh đậm, giống như là tiểu Tinh Linh đang đánh giá thế giới xa lạ này. Đối diện vườn hoa, trên cách tường xanh đã bò đầy dây leo, hồ điệp ba dập dờn, thoải mái nhàn nhã.

Tôn Phi nhíu mày.

Hắn phát hiện trong hoa viên này khí tức sinh mệnh hoa cỏ cường đại gấp mấy lần ở ngoài, thoải mái lưu chuyển, nguyên tố mộc hệ sống động hơn những địa phương khác gấp mấy lần, không khí cũng ôn nhuận, tựa hồ tiết xuân đến với hoa viên này sớm hơn so với bên ngoài.

Đúng lúc này, một bóng người gầy gò từ thạch ốc đối diện, dưới sự nâng đỡ của hai thị nữ, chậm rãi đi ra.

Đây là một mỹ thiếu niên tóc ngắn kim sắc, khuôn mặt tinh xảo đến cực điểm, mỗi một bộ vị đều đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật được chư thần tỉ mỉ sáng tạo ra, hoàn mỹ không tỳ vết, con mắt to sáng sủa, trong suốt như làn nước mùa thu, bất luận kẻ nào chỉ cần liếc qua hắn cũng không nhịn được nảy sinh một loại cảm giác thân cận, chỉ là da của hắn hơi có vẻ trắng quá, hầu như không có một chút huyết sắc, mang theo mỹ cảm mệt mỏi của người bị bệnh.

Thiếu niên tóc vàng này không thể nghi ngờ, chính là nam tử anh tuấn nhất trong tất cả những người mà Tôn Phi đã từng gặp, ngay cả Hoàng Trữ Ghilaro có đôi mắt hoa đào hay đệ nhất mỹ nam đế quốc Zenit nhị hoàng tử Domingos, hai người này trước mặt thiếu niên kia cũng phải thua kém một bậc.

Hai thiếu nữ đang đỡ hắn đều tầm mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo tú lệ, xinh đẹp đến cực điểm, tư thái lả lướt, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài tản ra sức sống đẹp đẽ, hai người đều mặc trang phục lục sắc bó sát người, bên hông là chiến cung thật lớn, tiễn hồ phía sau cắm đầy mũi tên bạch sắc dài, thân cung lục sắc nhàn nhạt.

- Ngươi đã đến rồi!

Thiếu niên tóc vàng mang trên mặt nụ cười mỉm, giống như là đang chào hỏi lão bằng hữu nhiều năm không gặp.

- Ngươi biết ta muốn đến?

Thân hình Tôn Phi lóe ra một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện ở vườn hoa đối diện.

Động tác này khiến hai thiếu nữ xinh đẹp nhất thời như lâm đại địch, chẳng biết khi nào trong tay đã cầm trường cung, cung khai như trăng tròn, mũi tên sắc bén lóe ra một chút ánh sáng lục sắc, dường như huỳnh hỏa lượn lờ bên ba người, một cỗ khí tức cực kỳ sắc bén tản ra.

Hai thiếu nữ này thoạt nhìn yếu đuối, cung tiễn thuật thật không ngờ lại mạnh như vậy, Tôn Phi đoán chừng, luận về tiễn thuật, trong Hương Ba thành, ngoài Nữ Vũ Thần Elena ra, chỉ sợ hai người này cũng không thua gì “Phong chi tử” Torres.

Tôn Phi chỉ là khẽ cười cười.

Mỹ thiếu niên tóc vàng dùng một loại ngôn ngữ mà Tôn Phi chưa từng nghe quan, như gió thổi xào xạc nói với hai thiếu nữ bên cạnh gì đó, lúc này hai người họ mới thu hồi cung tiễn, yên lặng liếc mắt đánh giá Tôn Phi rồi xoay người đi vào thạch thất, thế nhưng Tôn Phi có thể cảm nhận được, con ngươi của hai thiếu nữ mỹ lệ này, từ trong thạch thất, xuyên thấu qua bức tường băng lương mà chăm chú nhìn vào mình.

- Kỳ thực ngươi sớm nên tới, không phải sao? Ta ở chỗ này đã sinh sống tròn một năm, một năm trước ngươi đã phát hiện ra ta, nhưng lại chờ đến bây giờ mới tới, lại nói tiếp, ta còn muốn cảm tạ ngươi đã chứa chấp.

Mỹ thiếu niên thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt, tựa hồ một trận gió thổi qua cũng có thể làm hắn ngã quỵ, thế nhưng thần thái thong dong đến cực điểm, lẳng lặng đứng ở nơi đó, có một loại vị đạo ung dung hoa quý khó nói nên lời, phảng phất trời sinh là thượng vị vượng giả, cho dù là nhất thời thất ý cũng không mất đi phong phạm vương giả.

Ánh mắt Tôn Phi dừng ở trên tai thiếu niên tóc vàng trong chớp mắt, sâu trong đôi mắt hiện lên thần sắc khiếp sợ, nhàn nhạt hỏi:

- Một năm trước, người ban đêm xông vào sau núi Hương Ba thành, giao thủ với Bản Vương, là ngươi?

- Là ta.

- Mười một tháng trước, cao thủ đế quốc xâm chiếm Hương Ba thành, thời khắc mấu chốt, thần long vừa hiện, trảm rụng một vị kỵ sĩ tam Tinh cấp, trợ giúp Hương Ba thành thoát khỏi một kiếp nạn, cũng là ngươi?

- Cũng là ta.

- Nói như vậy, chúng ta có thể coi là bằng hữu chưa?

Tôn Phi mang vẻ mỉm cười trên mặt.

Không biết vì sao, sau thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Tôn Phi nhịn không được mà muốn đem thiếu niên trước mặt nhận làm bằng hữu, giác quan của Barbarian nhạy cảm siêu cường, Tôn Phi không có cảm thụ được địch ý trên người đối phương, trái lại còn có một cảm giác thân cận nhàn nhạt.

- Có thể trở thành bằng hữu của Hương Ba Vương, tự nhiên là chuyện không còn gì tốt hơn.

Mỹ thiếu niên mỉm cười gật đầu, giống như là thanh tuyền chảy xuôi bên tai, khiến người ta có cảm giác cực kỳ thư thích.

- Nếu là bằng hữu, vậy có phải trước tiên nên tự giới thiệu một chút?

Trong mắt Tôn Phi lóe ra quang thải giảo hoạt.

Mỹ thiếu niên tóc vàng ngẩn ngơ, chợt khóe miệng giơ lên một nụ cười khổ, nói:

- Nghĩ không ra Hương Ba Vương được người dân Hương Ba thành tôn thờ lại giảo hoạt như vậy, kỳ thực ngươi đã sớm nhìn ra lai lịch của ta, hà tất phải nghe chính ta tự mình thừa nhận?

Tôn Phi nghiêm túc nói:

- Coi như là chín mươi chín phần trăm xác định, thế nhưng, so với tự mình suy đoán, ta càng muốn tin tưởng lời nói của bằng hữu mình hơn.

Mỹ thiếu niên lại ngẩn người, trong đôi mắt hiện lên một tia kỳ dị, đồng dạng chăm chú nhìn Tôn Phi, cuối cùng hắn cũng kiên định gật đầu, giống như là đưa ra một quyết định phi thường gian nan, mỉm cười nói:

- Hương Ba Vương đúng thật là Hương Ba Vương, tuy rằng đây là lần đầu tiên ta đối mặt nói chuyện với bệ hạ, nhưng trực giác nói cho ta biết, ngươi là một bằng hữu chân chính đáng tin tưởng, bất quá, ta muốn nói rõ ràng, lai lịch của ta có khả năng mang đến phiền phức cho ngươi, ngươi vẫn kiên trì muốn biết sao?

- Kết giao bằng hữu, không sợ phiền phức!

- Ha ha ha, tốt lắm, bệ hạ đoán không lầm, ta chính là…

Bình Luận (0)
Comment