- Trong truyền thuyết, năm đó Ma tộc chiến bại, các nước phụ thuộc như chủng tộc Ải Nhâ, Tinh Linh, Địa Tinh và Cự Nhân đều đối mặt với đại tàn sát từ Thần tộc và Nhân tộc, vì kéo dài chủng tộc, bị ép tiến nhập vào rừng rộng vô tận, rút lui ra khỏi mảnh đại lục này, theo những tư liệu ta tra được, hầu như có thể khẳng định, tràng đại di chuyển năm đó phải là hát sinh ở vị trí phụ cận Hương Ba thành, vì vậy ta mới tới xem tổ tiên năm đó có lưu lại vật gì ở chỗ này không, nếu như có thể tìm được “Huyết lệ cổ lộ” trong truyền thuyết, nói không chừng ta có thể có được may mắn tìm được các chủng tộc còn tồn tại trong cánh rừng bao la vô tận.
Akinfeev thong thả giải thích.
“Huyết lệ cổ lộ” chính là thời điểm tứ đại chủng tộc di chuyển vào trong rừng đã dùng vô số máu và nước mắt của các sinh linh, ở cánh rừng vô tận bao la với ngàn vạn nguy hiểm này tạo ra một con đường sinh tồn, nghe nói là con đường duy nhất để an toàn vượt qua cánh rừng vô tận, nhưng tất cả chỉ là nghe đồn, đến cùng sự thật có phải có con đường như vậy hay không, rất nhiều sử gia và người ngâm thơ rong trên đại lục đều giữ thái độ hoài nghi.
Bất quá, lời nói của mỹ thiếu niên tóc vàng lại khiến cho Tôn Phi hơi giật mình trong lòng.
Đây là lần đầu tiên Quốc Vương Bệ Hạ nghe nói đến, thời đại Thần Ma tan biến kia bị vô số người ngâm thơ rong kể nhiều giả thuyết, thế nhưng điểm xuất phát của tứ đại tộc lại ở phụ cận Hương Ba thành, tuy rằng huyết thư của hoàng giả tộc Ải Nhân cho hắn biết chân tướng sự thực bị lịch sử chôn vùi, thế nhưng cũng có chứng cứ cho thấy, lần đại di chuyển tựa hồ cũng không phải là bịa đặt không có căn cứ, hai loại “chân tướng” trong lúc đó nghe có vẻ mâu thuẫn, có đúng là có điểm chung gì không?
Mà cổ thành Hương Ba thành, rốt cuộc là ở thời đại chiến hỏa ngàn năm trước sắm vai gì?
- Đáng tiếc chính là, một năm nay, ta không có bất kỳ phát hiện nào, nội ngoại Hương Ba thành đích thật là có lưu lại một chút di tích của bộ tộc Ải Nhân thời đại Thần Ma, thế nhưng cũng không để lại bất kỳ đầu mối hữu dụng nào, ha ha, hơn nữa, bởi vì bệ hạ đem phía sau núi thành vùng cấm quân sự, phòng vệ sâm nghiêm, thực lực của ta đã không còn cách nào tiến nhập, có mấy lần đành phải mạo hiểm thâm nhập vào rừng rộng bao la, đáng tiếc chính là, giống như kỵ sĩ không đầu mù quáng đập loạn, đều không có bất kỳ phát hiện, có một lần thiếu chút nữa bỏ mạng dưới lợi trảo của ma thú siêu giai, hoặc là “huyết lệ cổ lộ” trong truyền thuyết chỉ là do suy đoán mà ra, …Trên thế giới này, căn bản không tồn tại một con đường như vậy.
Akinfeev nói đến đây, thần sắc không che giấu được sự cô đơn.
Tôn Phi hơi buồn bã, có thể lý giải tâm tình của hắn.
Giống như kiếp trước Tôn Phi xem qua bộ phim “Ta là truyền kỳ” của diễn viên Smith, cả nhân loại đều bị dịch bệnh tang thi mà diệt sạch, chỉ còn lại một mình hắn cô linh sống trên thế giới, tang thi đã tiến hóa thành chủ nhân mới của địa cầu, mà ngươi lại trở thành ngoại tộc bị cả thế giới bài xích, loại cảm giác này, thật sự là tuyệt vọng đến cực độ.
Thế nhưng, Tôn Phi tạm thời không thể đem phát hiện của chính mình về huyết thư của hoàng giả tộc Ải Nhân cùng với hang đá ngầm Hương Ba thành nói cho Akinfeev được.
Quốc Vương Bệ Hạ nhìn vườn hoa tươi tốt xung quanh, cảm thụ được nguyên tố mộc hệ ba động tràn đầy trong không khí, suy nghĩ một chút, liền dời đến đề tài này, nói:
- Ngươi đã ẩn tàng thân phận của mình, vì sao phải ở chỗ này chế tạo ra một không gian tràn đầy nguyên tố mộc hệ ba động như vậy, hết thảy đây đều mang rõ đặc thù của tộc Tinh Linh, chẳng phải là dễ bị phát hiện hơn sao?
- Ha ha, ở đây cũng như không có người đến, hơn nữa, bệ hạ ngài cũng biết, chủ nhân của tọa giáo đường này là Marzora, chỉ là một hỗn đản tham lam vô năng mà thôi, chỉ cần mỗi tháng đúng hạn giao cho hắn số lượng ma pháp thạch nhất định, hơn nữa, thời điểm đến ta mang thân phận giả tới đây, vì vậy hắn cũng không quản việc này.
Akinfeev vẫn luôn trả lời tất cả vấn đề của Tôn Phi, vị hậu duệ huyết mạch Vương tộc Tinh Linh tộc này tựa hồ là thời gian rất lâu không có người nói chuyện phiếm cùng, một chút cũng không nhịn được ý tứ trên mặt, luôn mang theo nụ cười nhu hòa trong suốt:
- Lại nói, bởi vì huyết mạch Tinh Linh tộc trong cơ thể ta càng ngày càng rõ ràng, ta đã không áp chế nổi sự xuất hiện biến dị trên thân thể mình, chỉ cần ở bất luận địa phương nào thời gian ngắn cũng sẽ khiến chỗ đó kỳ dị hẳn lên, hơn nữa, nếu mất đi những cây cỏ tràn đầy nguyên tố mộc hệ này, ta giống như cá rời khỏi nước, không giữ được mệnh!
Bộ tộc Tinh Linh sinh hoạt trong rừng rậm, sinh mệnh đối với cỏ cây thiên nhiên quyến luyến và ỷ lại, nghe đâu nếu như cư trú ở một địa phương không có năng lượng mộc hệ sẽ như đó hoa khô héo rũ mà chết.
Huyết mạch Vương tộc Tinh Linh tộc trong cơ thể Akinfeev càng ngày càng nồng nặc, đây là một sự lại giống hiếm thấy, trước mười tuổi, Akinfeev biểu hiện hoàn toàn là một nhân loại, hiện tại hắn đã là nhân loại bán Tinh Linh, theo hiện tượng này càng ngày càng tăng lên, đến một ngày hắn sẽ triệt để trở thành một Tinh Linh, có thiên phú ma pháp mộc hệ không gì sánh bằng, thậm chí giác tỉnh truyền thừa trong huyết mạch, nắm giữ một ít thần thông viễn cổ Tinh Linh tộc.
Thế nhưng đồng thời, dị biến như vậy cũng sẽ trả giá thật nhiều.
Có một ngày, thân thể Akinfeev sẽ trở nên ỷ lại khó có thể phân cách với cỏ cây tràn đầy nguyên tố mộc hệ, giống như là hắn nói, như cá với nước không thể ly khai, nếu như triệt để ly khai nguyên tố cỏ cây, hắn sẽ như đóa hoa trong sa mạc, triệt để héo rũ mà chết.
Tôn Phi bừng tỉnh, trách không được trên mặt Akinfeev đã xuất hiện bệnh trạng.
Xem ra thân thể hóa Tinh Linh đã dần bắt đầu không thích ứng được với hoàn cảnh ngoại giới, nếu như không thể nhanh chóng tìm được nơi có nguyên tố mộc hệ tràn đầy mà cư trú, theo thời gian trôi qua, Akinfeev chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Bộ tộc Tinh Linh, giống như một tác phẩm nghệ thuật, đã cường đại, lại cũng yếu đuối.
Tôn Phi suy nghĩ một chút, phát hiện mình tựa hồ có biện pháp hóa giải khốn cảnh cho Akinfeev, bất quá, chuyện này có quan hệ trọng đại, nhất là vị mỹ thiếu niên huyết mạch Tinh Linh tộc này lại có một vị phụ thân thế lực lớn phía sau, cũng không biết là gặp phải dạng tranh chấp gì không, trước khi điều tra rõ, Tôn Phi không muốn mạo hiểm quá mức.
Từ trong giới chỉ trữ vật lấy ra một lọ “dược tề khôi phục toàn diện”, xem như là làm tốt vai trò của bằng hữu, Quốc Vương Bệ Hạ đưa tới cho Akinfeev:
- Loại dược tề này có tác dụng ức chế tất cả những gì không tốt cho cơ thể đồng thời khôi phục sinh mệnh lực, ngươi có thể thử một lần, có lẽ sẽ có hiệu quả nhất định đối với trạng thạng thân thể ngươi.
- Như vậy thì đa tạ bệ hạ.
Akinfeev cũng không khách khí, đem “dược tề khôi phục toàn diện” thu xuống.
- Nga, được rồi, còn có một việc, ta biết tên một vị kỵ sĩ đế quốc Zenit, giống tên của ngươi như đúc, các ngươi…
- Ân, người này ta biết, bất quá, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, hẳn là trùng hợp đi.
Tôn Phi gật đầu, tất cả nghi vấn trong lòng trải qua một phen đối thoại, toàn bộ đều tìm được đáp án rồi, mục đích của lần tới đây này đã đạt được, nguyên bản kế hoạch lúc trước là muốn khu trục nhân tố bất an không xác định, thế nhưng hiện tại Quốc Vương Bệ Hạ đã thay đổi ý nghĩ của chính mình, ngoại trừ việc Quốc Vương Bệ Hạ cảm thấy hợp ý với Akinfeev, hắn mơ hồ cảm giác được, tràng diện chiến tranh Thần Ma vô số năm tháng trước, tựa hồ một lần nữa phủ lên đại lục này, vận mệnh luôn kỳ diệu như vậy, sự xuất hiện của Akinfeev có lẽ là một loại ám chỉ vô hình nào đó, chính là chìa khóa mở ra một số câu đố.
- Ha ha, ngày hôm nay thỏa thích nói chuyện, phi thường hợp ý, từ nay về sau, chúng ta coi như là bằng hữu, mười ba ngày sau, Bản Vương đại hôn, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể lấy thân phận bằng hữu, xuất hiện ở tiệc cưới của Bản Vương.
Vừa nói Tôn Phi vừa giơ tay, lưu quang xích sắc lưu chuyển, đưa ra một tấm thiệp mời dự hôn lễ.
- Vinh hạnh cho ta, đến lúc đó nhất định sẽ tới!
Akinfeev tiếp được thiệp mời, trên mặt lộ ra mỉm cười vui vẻ:
- Có vẻ ta chiếm được giấy phép được tiếp tục ở lại Hương Ba thành rồi phải không?
- Đó là dĩ nhiên, cửa lớn Hương Ba thành vĩnh viễn đều mở rộng đón bằng hữu chân chính!
Tôn Phi cười ha ha, một giây sau, thân hình hắn nhoáng lên tại chỗ, triệt để tiêu thất.
Tiếng cười to hào sảng của hắn vẫn quanh quẩn thật lâu trên bầu trời đêm Hương Ba thành, mãi chưa dứt.
- Hương Ba Vương, vương giả chân chính!
Trong tay Akinfeev cầm thiệp mời ma pháp, tâm tình tốt trước nay chưa từng có, hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên hắn phát ra tươi cười chân tính từ nội tâm.
Ngày hôm nay yêu cầu của Hương Ba Vương tuy nhiều, thế nhưng tất cả vấn đề đều liên quan đến an nguy của Hương Ba thành, đây là vị vương giả đang che chở cho những thần dân của hắn, mà vấn đề liên quan tới chính mình, Hương Ba Vương lại có đủ tự trọng, một câu cũng không đề cập đến, tránh cho mình khỏi khó xử.
Có thế kết giao với một người bạn như vậy, Akinfeev cảm thấy mình phi thường may mắn.