Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 711 - Chương 607: Hạn Trong Vòng Mười Tức

Quoc vuong van tue Full
Chương 607: Hạn Trong Vòng Mười Tức
 

Lần này vây khốn trú quân Song Kỳ thành, dùng các loại thủ đoạn bức bách trú quân, nguyên bản chính là đã sớm chuẩn bị hành động từ trước.

Vị tướng lĩnh này tên là Williams, là một trong các tướng lĩnh tinh nhuệ “Thiết Huyết Doanh” của đại hoàng tử Arshavin, mấy ngày nay hắn chỉ chờ trú quân có dị động, lập tức chụp mũ phản quốc xuống.

Lúc này nghe được động tĩnh của nội doanh, không những không hoảng hốt, trái lại còn hưng phấn dị thường, phân phó thân binh đi mời cao thủ Kỵ Sĩ điện trú đóng ở cách đó không xa tới, còn chính mình thì suất lĩnh mấy trăm danh thân binh, hướng phía đại doanh trú quân đi đến.

Mà lúc này, cửa đại doanh đã là tràng cảnh đao thương giằng co, bầu không khí như lửa.

Quân đoàn chủ chiến đế quốc “Lôi Thần Chi Tiên” thân mặc khôi giáp đen đã tập kết thành ba phương trận, biểu tình lãnh khốc, trường thương như rừng, dưới ánh trăng lóe ra hàn quang, hậu phương là khoảng chừng hơn năm trăm danh cung thủ, mũi tên nhọn đã hướng lên, dây cung đã kéo thành hình trăng tròn, chỉ đợi quan chỉ huy lệnh một tiếng, đám tiễn vô tình sẽ như mây đen kéo đến, gặm nát da thịt địch nhân.

“Lôi Thần Chi Tiên” là một trong thập đại quân đoàn chủ chiến đế quốc, cũng do tứ đại thân tín của đại hoàng tử Arshavin khống chế, có lịch sử vinh quang, tác chiến dũng mãnh, huấn luyện nghiêm chỉng, vừa từ tiền tuyến đế quốc Spartak đến, kinh nghiệm chiến đấu cũng phi thường phong phú.

Các Chiến Sĩ mà quân đoàn “Lôi Thần Chi Tiên” sở hữu đều mặc hắc thiết, mỗi một phương trận có một trăm người, trong đó có một vị Ma Pháp Sư tọa trấn, bất luận là trang bị trên thân hay đãi ngộ, so với trú quân Song Kỳ thành cũng tốt hơn vô số lần, sau khi có mệnh lệnh, trong thời gian ngắn nhất bọn họ tập kết ở cửa đại doanh, ngăn không cho các binh sĩ trú quân lấy lại thi thể của các đồng bạn.

Những binh lính này, động tác đều nhịp, con ngươi thanh lãnh vô tình, lãnh khốc như cỗ máy giết người.

Còn đối diện…

Các binh sĩ trú quân Song Kỳ thành trên thân vẫn mặc áo giáp rách nát loang lổ trong chiến đấu với quân Ajax, binh khí trong tay cũng hỏng hóc, tấm thương chắn đầy vết đao, thủng lỗ chỗ, trên mặt họ khó có thể ức chế được bi phẫn và phẫn nộ, không ngừng dũnh mãnh tiến ra cửa đại doanh.

Bọn họ là những anh hùng thủ thành, vậy mà sau khi hết chiến tranh, thậm chí ngay cả canh tân trang bị cũng không được.

Đối mặt với binh sĩ tinh nhuệ “Lôi Thần Chi Tiên”, đối mặt với hàn quang trường thương và cung tiễn, không ai né tránh, không ai sợ hãi, mỗi người đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hướng về phía mười mộc trụ treo thi thể của đồng bạn mình.

Ở đỉnh mộc trụ chính là thi thể của chiến hữu bọn họ, đong đưa qua lại trong gió rét, chịu đựng gió đêm lạnh tập kích, mỗi một thi thể đều mở to hai mắt…

Anh hùng chân chính, cứ như vậy, chết không nhắm mắt!

- Binh sĩ trú quân Song Kỳ thành nghe lệnh, lập tức bỏ vũ khí, dỡ khôi giáp xuống, hay tay ôm đầu ngồi xổm tại chỗ, hành vi của các ngươi đã cùng cấp với tội phản quốc, còn dám tới gần, giết chết không cần luận tội! Lần bất ngờ làm phản này, chỉ truy cứu trách nhiệm quan quân, binh lính bình thường một mực không truy xét!

Tiếng rống to từ trong trận doanh của “Lôi Thần Chi Tiên” truyền ra.

Trong tiếng vó ngựa oanh lôi, binh sĩ hắc giáp đứng sang hai bên, lộ ra một lối đi, tướng lĩnh Williams một thân khôi giáp cao cấp cùng với hai trăm thân binh, giục ngựa chạy như bay tới, bầu không khí chợt khẩn trương lên.

Đấu khí xích sắc lóng lánh trên thân, Williams đã đạt đến tiêu chuẩn ngũ Tinh cấp, dường như hỏa diễm kinh khủng lượn lờ trong đêm tối.

Thân hình cao lớn của Williams như cự ma ám dạ, hai mắt như điện, sát khí lăng nhiên, khóe môi nhếch lên nụ cười hưng phấn và tàn nhẫn, quan sát xung quanh một phen rồi cười ha ha nói:

- Hừ! Một đám binh lính đáng chết dám từ bỏ vinh quang, rốt cục nhịn không được muốn phản bội đế quốc sao? Đại hoàng tử điện hạ đã sớm ngờ tới, đám giòi bọ vô năng các ngươi chỉ biết lãng phí quân lương, thật đúng là bị điện hạ đoán trúng rồi, thế nào? Còn không bỏ vũ khí xuống, lẽ nào các ngươi thật sự ngây thơ cho rằng, các ngươi thật sự có thể đối kháng lại với đại hoàng tử sao?

Keng keng keng keng! !!

Phối hợp với Williams đang gầm lên, bọn lính “Lôi Thần Chi Tiên” lấy đao kiếm gõ lên tấm chắn của mình và khôi giáp trên thân, mỗi cỗ khí thế bàng bạc tản ra, vô hình không tiếng động nhưng nhất thời giống như núi lớn, đè ép binh sĩ trú quân phía đối diện!

Trên mặt Williams lộ vẻ mỉa mai.

Một đám tạp binh không chính chuyên mà thôi, cũng dám đối kháng với một trong thập đại quân đoàn chủ chiến của đế quốc? Đừng nói là giao thủ, chỉ cỗ khí thế này thôi, e rằng cũng lập tức sợ hãi mà sụp đổ đi?

Thế nhưng, nụ cười của hắn, rất nhanh đã đọng lại trên mặt.

Williams bất khả tư nghị nhìn thấy, đám tạp binh trước mặt, đối mặt với tâm lý áp bách như vậy, chẳng những không tan vỡ, trái lại còn bộc phát ra khí thế cường đại phản kích, bọn họ không gõ khôi giáp trên thân, không có gõ vào tấm chắn, thậm chí không phát ra bất luận âm hưởng gì, thế nhưng một đôi nhãn thần phẫn nộ, từng đạo thân thể đĩnh trực bộc phát ra khí thế kinh người khiến cho các binh lính tinh nhuệ đế quốc, thậm chí là tướng lĩnh cao cấp “Thiết Huyết Doanh” cũng phải cảm thấy trái tim băng giá.

- Quân đoàn không chính chuyên biên cảnh đế quốc, tuyệt đối không có khả năng biểu hiện được như vậy, thế nhưng vì sao…Chẳng lẽ là…

Williams nghĩ tới một khả năng, đó chính là kẻ mà đại hoàng tử điện hạ vô cùng kiêng kỵ mang quân đội của hắn đến, tuy chỉ có ngắn ngủi mấy tháng thế nhưng cũng đủ cải biến diện mạo của cả một chi quân đội.

Lẽ nào tên Quốc Vương nước phụ thuộc nho nhỏ kia lại thật sự đáng sợ như vậy?

Hưu! !! !!

Ý thức được bầu không khí không đúng, Williams không chần chờ nữa, thương một tiếng rút lợi kiếm bên hông ra, vung tay lên.

Đấu khí hỏa diễm dường như độc xà bắn ra như bão tố, đánh tới nền đất trống giữa hai quân, tiếp theo là vết kiếm thật lớn, mang theo hỏa diễm hừng hực, thiêu đốt cả bầu trời đêm, chiêu thức ấy kiếm kỹ cao minh dị thường, đủ để chương hiển thực lực của sĩ quan cao cấp “Thiết Huyết Doanh”.

Trong trú quân, bất luận là binh sĩ hay quan quân, tuyệt đối không có người nào có thể chống lại thực lực như vậy.

- Các binh sĩ trú quân nghe đây, còn dám tiến lên phía trước một bước, lướt qua giới hạn hỏa diễm này, loạn tiễn sẽ phát, các ngươi dù có chết cũng đem theo tội phản quốc, thân nhân của các ngươi, toàn bộ bị liên lụy, không còn một mống! Mười tử thi trên mộc trụ kia chính là tấm gương!

Williams cao giọng gầm lên, chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên.

Hắn đã làm tốt dự định, chỉ cần có người đi lên phía trước một bước, hắn lập tức hạ lệnh phát loạn tiễn, tiễn mà cung thủ được trang bị đều có thể xuyên thủng thân thể của Vũ Giả, trước hết giết một nhóm người lập uy rồi nói tiếp.

Thế nhưng, vừa lúc đó…

- Vị đại nhân này, quan uy thật lớn a, nơi này là đại doanh trú quân Song Kỳ thành, lại không phải là thời gian chiến tranh, vì sao binh sĩ không thể ra khỏi doanh?

Chợt nghe một đạo âm thanh vang lên bên tai, ngay sau đó là một đạo thân ảnh oai hùng cao ngất, phong thái như ngọc, không biết khi nào đã vượt qua giới hạn hỏa diễm kia, chậm rãi đi tới.

- Bắn cung! !!

Tâm thần Williams rung mạnh, vô ý thức giơ trường kiếm trong tay lên.

Nhất thời, âm thanh hàng ngàn mũi tên hoa phá hư không đồng thời vang lên, giống như tử thần đang nhe răng cười, lại như tiếng Ác Ma hoan hô, ở trong bầu trời vẽ ra những bóng ma, lướt qua đỉnh đầu phương trận “Lôi Thần Chi Tiên”, hướng về phía trận doanh binh sĩ trú quân, lãnh khốc vô tình bắn tới như bão tố!

Tử thần, đang ở trước mặt!

Binh sĩ trú quân có người vô ý thức giơ cao tấm chắn lên, đem chiến hữu bên người mình bảo hộ dưới tấm chắn, bản năng chiến đấu khiến bọn họ vô thức giảm nhỏ diện tích thân thể, tận lực né tránh tên bắn, làm tốt chuẩn bị.

Nhưng mà, một màn phát sinh kế tiếp khiến tất cả mọi người nghẹn họng trân trối, quả thực như nhìn thấy ma giữa ban ngày.

Chỉ thấy giáp tiễn đủ để xuyên thủng màn đấu khí hộ thể của Vũ Giả nhất Tinh cấp, sau khi trải qua độ cung bắt đầu gia tăng tốc độ rơi xuống, đột nhiên giống như là ốc sên lâm vào đầm lầy, thế nhưng bắt đầu chuyển chậm, toàn bộ ngưng lại ở hư không cách mặt đấy mười thước.

Đây là một tràng cảnh không thể tưởng tượng nổi.

Đám tiễn lóe ra hàng quang bạch sắc không ngừng rung động muốn giãy dụa đi ra, thế nhưng tất cả chỉ đọng lại như nụ cười của tử thần, không thể mảy may đi tới được nữa.

Coi như là các quan quân và binh sĩ tinh nhuệ “Lôi Thần Chi Tiên”, ở thời khắc này cũng không khỏi há hốc miệng, hai mắt thất thần, thiếu chút nữa là vứt bỏ binh khí trong tay.

Một dòng nước lạnh xẹt qua lòng Williams, rốt cục hắn cũng thấy rõ diện mạo của thân ảnh trước mắt, toàn thân hắn như bị một đạo thiểm điện đánh trúng, trong nháy mắt hắn lập tức nghĩ tới một cái tên, không khỏi kinh hô lên tiếng:

- Hương Ba Vương? Ngươi là Hương Ba Vương Alexander! ?? Ngươi…Tại sao lại ở chỗ này?

- Bản Vương không muốn xuất thủ với binh sĩ đế quốc mình, đối với vị hoàng tử điện hạ kia cũng vậy, làm chuyện cừu giả ngu xuẩn, hạn trong vòng mười tức, lập tức rút khỏi ngàn mét ngoài đại doanh trú quân, giao ra thi thể của các binh sĩ trú quân đã bị giết!

Lời còn chưa dứt, âm thanh leng keng leng keng vang lên một mảnh.

Vũ tiễn đọng lại trong hư không, đột nhiên toàn bộ đều rơi xuống mặt đất, chồng chất thành một mảnh.

Tôn Phi đứng sừng sững ở cửa đại doanh, dưới ánh trăng sáng, sương trắng khoác trên thân, nhãn thần như điện, tóc đen dài lay động trong gió, áo bào mang kim quang, mang theo một loại khí thế và tự tin chấn động tâm hồn, nhìn thẳng Williams đang ngồi trên lưng ngựa!

Bình Luận (0)
Comment