Nguyên bản Williams còn muốn cười to vài tiếng, nói một mấy câu đại loại như “Một cái Quốc Vương nước phụ thuộc nho nhỏ tính là cái thá gì?” nữa, chống đỡ tràng diện, phấn chấn sĩ khí.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy thân ảnh phong tư như ngọc của Hương Ba Vương Alexander dưới ánh trăng, đặc biệt là đôi mắt bình tĩnh sáng quắc nổi lên lửa giận đáng sợ, không biết vì sao, một loại cảm giác kinh khủng chưa từng trải qua trong nháy mắt tàn sát bừa bãi toàn thân hắn, lúc này hắn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, há mồm ra nhưng lại không nói nên được lời nào.
Mà bọn lính “Lôi Thần Chi Tiên”, nguyên bản trong đôi mắt toàn là giết chóc, lạnh lùng vô tình, lúc này cũng không khỏi xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Những binh sĩ tinh nhuệ này kinh nghiệm chiến trận phong phú, cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm và sát lục chi khí, trong nháy mắt này chỉ cảm thấy huyết khí giết chóc như biển lớn mênh mông cuồn cuộn mà đến, đem bọn họ bao phủ lại, phảng phất như chính mình không phải đối mặt với một người mà là thiên quân vạn mã vô cùng vô tận, khiến trong lòng mỗi một binh sĩ đều mọc lên cảm giác không thể chiến thắng chưa bao giờ có.
- Ngươi…Ngươi…Hương Ba Vương…Ngươi vì sao…. Tại sao lại ở chỗ này?
Williams sợ ngây người, thân thể cứng ngắc ngồi trên ngựa, cổ họng hắn khô khốc, lắp bắp nói không ra lời, hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo không ai bì được lúc trước.
Hắn đột nhiên hiểu ra, trên thế giới này, có vài người chỉ cần nhìn thấy mặt, không cần giao thủ, không cần nhiều lời, đối thủ sẽ lập tức minh bạch được sự đáng sợ của hắn.
Mà Hương Ba Vương không thể nghi ngờ chính là người như vậy.
Nói thật, trước đó, hắn thân là thân tín của đại hoàng tử, tinh anh của “Thiết Huyết Doanh”, mắt cao hơn đầu, mặc dù có nghe nói qua sự tích và uy danh của Hương Ba Vương, nhưng lại căn bản không đem một cái Quốc Vương nước phụ thuộc nho nhỏ để vào mắt, hắn đã từng nhiều lần kiêu ngọa nói ngoa với các đồng bọn, lần này đi tới Song Kỳ thành chính là muốn đem lột sạch một lớp da của Hương Ba Vương, càng muốn mượn cơ hội này, đem Hương Ba Vương giẫm dưới chân, nện trên người tên Quốc Vương này.
Thế nhưng chỉ vừa mới gặp mặt lần đầu, Williams đã biết kiêu ngạo khi trước của mình buồn cười cỡ nào.
Giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ còn lại sợ hãi như biển rộng, tất cả kiêu ngạo trong lòng hắn tan thành mây khói, dũng khí hóa thành tro bụi, thậm chí còn không thể trấn định được thần sắc, nói hoàn chỉnh được một câu đơn giản như vậy, dưới ánh mắt của Hương Ba Vương hắn càng khó mà lấy lại được bình tĩnh.
Đối diện, dưới ánh trăng sáng, thân ảnh cao ngất dường như thần linh, lỗi lạc không quần, chỉ có thể ngưỡng mộ, căn bản là chưa từng liếc hắn một cái, đối mặt với câu hỏi của Williams cũng không có bất kỳ trả lời nào, chỉ là nhẹ nhàng mà phất tay.
- Mười…! !!
Hai vạn binh sĩ trú quân, trong nháy mắt phun ra lửa giận, cao giọng hét lên giận dữ.
- Chín…! !! !
- Tám…. !! !
Binh lính trú quân đều nhịp rống giận, dựa theo thời hạn mười tức Tôn Phi cho khi trước, đang tiến hành đếm ngược thời gian.
Một tiếng rống rận, tựa như búa tạ.
Mỗi một búa, lực đạt thiên quân!
Mỗi búa không chút lưu tình hung hăng đập vào trong lòng quân lính tinh nhuệ “Lôi Thần Chi Tiên” khiến những binh lính quân đoàn chủ chiến này lần đầu tiên cảm nhận được sự kinh khủng của các binh môn không chính hiệu mà bọn họ từng khinh thường, thế nhưng bộc phát ra loại lực lượng cường đại xa xa vượt khỏi lực lượng mà trang bị và binh khí hoàn mỹ đem lại.
Những tiếng rống giận này cũng nặng nề nện vào lòng quan quân Williams, sắc mặt hắn nhất thời trở nên trắng bệch, trong ánh mắt không thể tránh khỏi hoảng loạn.
Hắn không dám hạ lệnh cho đại quân “Lôi Thần Chi Tiên” thối lui về phía sau.
Nếu làm như vậy, tất cả hành trình đến Song Kỳ thành lần này của hắn coi như trôi theo nước, bản thân hắn cũng sẽ trở thành người chịu đựng lửa giận của đại hoàng tử điện hạ, trở thành kẻ phải chịu tội thay.
Thế nhưng hắn lại cũng không dám ngạnh kháng với lời cảnh cáo của Hương Ba Vương.
Trong vòng đế quốc, người nào không biết Hương Ba Vương bạo ngược và không kiêng nể gì? Lúc trước ngay cả Kỵ Sĩ Tài Quyết cao cao tại thượng đều không có cách nào với hắn, vong hồn bảy đại quý tộc lâu đời Song Kỳ thành còn chưa đi xa, sau mười tức, nếu quả thật không rút quân, Williams không chút nghi ngờ, Hương Ba Vương nhất định sẽ tự mình ra tay…Đối với vị Quốc Vương ngang ngược này mà nói, giết chết mình và giết chết một con chó có khác nhau sao?
Ở thời khắc này, Williams đột nhiên hối hận vô cùng. Sớm biết như vậy đã trốn trong đại doanh không lộ diện, chợ đặc sứ Mathijsen đại nhân tới xử lý thì tốt rồi, hiện tại cưỡi hổ khó xuống, từng giọt mồ hôi lạnh túa ra từ sau lưng hắn, áp lực cực lớn khiến hắn như kiến bò trên chảo nóng, quả thật hận không thể cầm bảo kiếm trong tay cứa cổ để chính mình biến mất đi.
- Lớn mật, chỉ là mấy vạn tạp binh, lại dám ồn ào náo động như thế, đây thật là muốn phản quốc sao?
Ngay khi thời điểm Williams sợ sắp ngất đi, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn cuồn cuộn như sấm, sóng âm cuồng bạo thậm chí đè xuống âm thanh đếm ngược của hai vạn binh sĩ trú quân, chỉ thấy lóe ra ba đạo lưu quang gai mắt, đấu khí bàng bạc ba động vọt tới, quang diễm khắp bầu trời, ba đạo bóng người ngạo khí nghiêm nghị đột nhiên xuất hiện trước trận của hai bên.
- Là cao thủ Kỵ Sĩ điện, thật tốt quá, bọn họ rốt cục đã tới…
Thấy thân ảnh ba người này, Williams dường như gặp được cứu tinh, thở phào một cái, tất cả áp lực rốt cục tan biến mất, cả người dường như cá được lao vào trong nước, vừa tỉnh ác mộng, thiếu chút nữa là ngã khỏi lưng ngựa xụi lơ trên mặt đất.
- Ba vị đại nhân, binh sĩ trú quân bất ngờ làm phản, xun mời ba vị đại nhân ra tay trấn áp, ta đây phải đi bẩm báo với đặc sứ đại nhân, vì ba vị đại nhân mà thỉnh công!
Trong tiếng vó ngựa, Williams loạn chuyển tròng mắt, thật sự không muốn ở chỗ này tiếp tục chờ nữa, mang theo hai trăm danh thân binh gào thét mà đi, rất nhanh đã tiêu thất trong màn đêm.
Đối diện, cửa đại doanh.
- Đại nhân, chúng ta có cần đuổi theo không?
Thấy một màn như vậy, tướng lĩnh Gago sốt ruột trong lòng, rất sợ bên này động tĩnh quá lớn, tin tức truyền đi, không thể một kích lôi đình mà tới, lúc đó khiến đám người đặc sứ và thành chủ có được phòng bị, còn muốn cứu Ribery ra e là một phen trắc trở.
- Không sao.
Khóe miệng Tôn Phi vẽ lên một độ cong, nhẹ nhàng mà khoát khoát tay.
Động tác này khiến đám người Gago biết, trong lòng Alexander đại nhân đã sớm có tính toán, trong nháy mắt tâm thần đại định lại.
Đối diện là ba vị cao thủ Kỵ Sĩ điện, khí tức dâng trào.
Ba người này mặc trường bào thuần một sắc đen, áo giáp bên trong, tuổi ước chừng bốn, năm mươi, nhãn thần băng lãnh tàn khốc, phảng phất như không có một chút cảm xúc nào của nhân loại, vẻ mặt nhìn mọi người giống như thần linh cao cao tại thượng bao quát phàm nhân trong trần thế, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đảo qua trên thân binh lính trú quân, cuối cùng dừng lại ở trên người Tôn Phi và đám người Gago.
Nhãn giới ba người này nhạy cảm, tự nhiên rất nhanh liền nhìn ra, mấy kẻ trước mắt này mới là người lãnh đạo binh sĩ bất ngờ làm phản.
Đấu khí tam, tứ Tinh cấp của đám người Gago khiến cho bọn họ chẳng thèm nhìn ngó tới, mà ở trên thân Tôn Phi càng không cảm nhận được chút đấu khí hay ma pháp ba động nào, tức thì đã bị bọn họ xem là nhân vật đóng vai trò như Quân sư.
- Thật sự là không biết sống chết, mấy người các người, lập tức tự phế đi tinh tuyền đấu khí, hủy diệt thông đạo đấu khí, quỳ xuống đất chịu trói, những binh lính khác, vứt bỏ vũ khí, chạy trở về đại doanh, bằng không, tối nay Kỵ Sĩ điện lần thứ hai sử dụng quyền Tài Quyết tiền trảm hậu tấu mà Yashin đại đế trao cho, huyết tẩy trú quân Song Kỳ thành!
Trong ba vị cao thủ, một người ở giữa có thân hình cao gầy, tóc dài xõa, trường bào không gió tự bay, âm điệu lạnh lùng, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mà nói.
Kỵ Sĩ điện! !!
Ba chữ này dường như tòa cổ sơn bàng bạc, mang theo lực uy hiếp khó có thể hình dung, nghiêm nghị không được xâm phạm, ép tất cả mọi người không thở nổi.
Phẫn nộ thật lớn khiến quân lính trú quân có can đảm đối kháng với quân đoàn tinh nhuệ “Lôi Thần Chi Tiên”.
Thế nhưng, đối mặt với các cao thủ đáng sợ nhất trong đế quốc, rốt cục có người đã lộ ra vẻ sợ hãi trên mặt.
Ngay cả đám quan quân Gago cũng biến đổi thần sắc.
Thực lực của ba vị cao thủ Kỵ Sĩ điện này vượt xa khỏi suy đoán của bọn hắn, nếu như không phải Alexander đại nhân đột nhiên đến đưa than sửa ấm trong ngày tuyết rơi, chỉ sợ kế hoạch khi trước mà bọn họ thương lượng, căn bản là không thể thực hiện được, ngược lại sẽ bị đối phương nắm lấy cơ hội một lưới bắt hết…Nghĩ tới đây, đám người Gago không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của binh sĩ trú quân và các quan quân đều tập trung trên thân Tôn Phi.
- Tiếp tục đếm, còn dư lại ba tức thời gian!
Hương Ba Vương trả lời khiến tất cả mọi người cảm giác chấn động tinh thần, đạo âm thanh này giống như có ma lực kỳ dị, khiến cho khẩn trương và sợ hãi trong lòng bọn họ trong nháy mắt đã được quét sạch hết.
- Ba…! !!
Quân lính càng rống to hơn.
- Ngươi…Ân? Ngươi là…Hương Ba Vương Alexander?
Bị bỏ qua không để ý, vị cao thủ Kỵ Sĩ điện kia nổi giận, hai hàng lông mày cau lại, một cỗ khí thế bàng bạc từ trên thân hắn dũng mãnh tiến ra, bất quá đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, đột nhiên phá lên cười ha hả:
- Bản tọa nhận ra ngươi, ngươi là Hương Ba Vương? Hương Ba Vương Alexander! Tốt, rất tốt, bản tọa đang muốn đến Hương Ba thành tìm cái kẻ cuồng đồ vô tri ngươi, nghĩ không ra ngươi tự đến tận cửa!
Tôn Phi vẫn không chút thay đổi, mặt thờ ơ.
- Hai…! !! !!
Quân lính trú quân vẫn tiếp tục đếm ngược thời gian.
- Biết chúng ta là ai không?
Ba cao thủ Kỵ Sĩ điện sau khi nhận ra Tôn Phi, nhất thời đều là biểu tình nóng lòng muốn thử, tên cao gầy ở giữa càng vô cùng hưng phấn liếm môi cuồng tiếu:
- Tiểu tiện chủng, đừng tưởng rằng cao thủ Kỵ Sĩ điện đế quốc cũng chỉ có thập đại Kỵ Sĩ Tài Quyết, ha ha ha ha, trong thập đại Kỵ Sĩ có bốn người là môn đồ của bản tọa, mà bản tọa, chính là một trong ngũ đại Kỵ Sĩ Thẩm Phán, Sokratis Papastathopoulos, lần này đến đây thật không uổng công, ha ha, thật tốt quá, ngày hôm nay vừa lúc đem tên tiểu tử cuồng vọng dám khiêu khích tôn nghiêm của Kỵ Sĩ điện ngươi bắt lại, củng cố uy danh của Kỵ Sĩ điện!
- Một…! !! !! !! !
Quân lính đã hô to đến tức cuối cùng.
Tôn Phi vẫn bất động thanh sắc, trong nháy mắt này đột nhiên ngẩng đầu, không nhịn được mà nói:
- Ngươi nhiều lời vô ích, cái gì mà Kỵ Sĩ Thẩm Phán chó má gì, ở trong mắt Bản Vương, đều chỉ là một đám cặn bã!
Lời còn chưa dứt, Tôn Phi thờ ơ cong ngón tay búng ra.
Một đạo kiếm khí ngân sắc bắn ra như pháo hoa, mỹ lệ diêm dúa, tức thệ chợt lóe.
- Ngươi…Ách... Kiếm khí…. Thật nhanh….. Phốc! !!
Vị cao thủ Kỵ Sĩ cao gầy này căn bản không kip phản ứng nữa đã bị kiếm khí xuyên qua thân thể, trong nháy mắt cuồng tiếu biến thành biểu tình chấn động bất khả tư nghị, trong nháy mắt tất cả đều là sợ hãi gần chết, kinh ngạc, bất khả tư nghị…biểu tình lẫn lộn vẫn còn đọng lại trên mặt.
Hắn há mồm muốn nói điều gì, đột nhiên toàn thân chấn động, bịch một tiếng, cả người như dưa hấu bị cự chùy đập trúng, nổ tung lên, huyết nhục và tàn chi văng khắp nơi, phảng phát như pháo bị đốt cháy, trực tiếp nổ tung!