Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 713 - Chương 609: Xuất Thủ Vô Tình

Quoc vuong van tue Full
Chương 609: Xuất Thủ Vô Tình
 

Mọi người chỉ cảm thấy đại não như bị sét đánh trúng, trống rỗng, khó có thể tin được, nhất thời ngây ngốc tại chỗ.

Một màn trước mắt này thật sự là quá chấn động rồi!

Miểu sát!

Dĩ nhiên là miểu sát!

Vị này tự xưng là một trong ngũ đại cao thủ Kỵ Sĩ Thẩm Phán, nghe đã thất lai lịch phi phàm, thực lực triển lộ ra cũng làm người ta kính nể, thế nhưng, ở trước mặt Hương Ba Vương, thậm chí ngay cả chút lực phản kháng cũng không có, giống như là gà dễ dàng bị giết chết, mà tất cả động tác của Hương Ba Vương chỉ là nhẹ nhàng bắn một ngón tay mà thôi.

Trong nháy mắt lúc đó, cường địch hôi phi yên diệt!

Loại thủ đoạn này, quả thật chính là không thể tưởng tượng nổi, dường như là thần linh hạ phàm, vượt qua cực hạn tưởng tượng của phàm nhân.

Kinh hãi nhất vẫn là kẻ có chút thực lực như đám quan quân Gago, bọn họ đều ở cảnh giới tam, tứ Tinh cấp, ánh mắt tự nhiên là cao minh hơn so với binh lính bình thường, trước đã sớm nhìn ra, vị cường giả cao gầy kia thực lực chí ít cũng ở trên dưới thất Tinh cấp, thực lực như vậy, ở toàn bộ đế quốc Zenit đã tuyệt đối tính là cường giả, nhân vật thuộc về tầng cao của kim tự tháp, thế nhưng lại bị Alexander đại nhân tiêu diệt trong nháy mắt…Hương Ba Vương, hắn rốt cục đã ở trình độ nào rồi?

Còn đối diện, hai vị cao thủ Kỵ Sĩ điện còn lại vẫn còn đang choáng váng, trên thân còn đang dính đầy huyết nhục của vị Kỵ Sĩ cao gầy, thân thể càng không ngừng run rẩy.

- Ngươi…Ngươi thế nhưng dám giết hắn, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Tiểu Quốc Vương ngu xuẩn, người ngươi vừa giết chết chính là cường giả Kỵ Sĩ điện được điểm công huân, coi như là các vị hoàng tử thấy hắn cũng phải cung kính chào hỏi một tiếng…

Một trong hai vị Kỵ Sĩ còn lại một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, giống như vịt bị người ta bóp cổ, chỉ vào Tôn Phi, giọng khàn khàn gầm rú:

- Ngươi xong rồi, chư thần cũng không thể cứu được ngươi đâu, giết chết Kỵ Sĩ Thẩm Phán, cùng cấp với tội phản quốc, Hương Ba thành các ngươi xong rồi, mọi người các ngươi hôm nay đều phải chết…Ta phải đi về bẩm báo với Yashin đại đế, đem Hương Ba thành các ngươi san thành bình địa…

- Ồn ào!

Tôn Phi lại hời hợt bắn một ngón tay ra.

Hưu! !!

Vẫn là kiếm khí ngân sắc sáng lạn như cũ, dường như pháo hoa nở rộ trong đêm tối, phá vỡ trời cao.

Tên Kỵ Sĩ ục ịch này cứng đờ cả người, trong ánh mắt từ kinh ngạc biến thành sợ hãi khó có thể ngăn chặn, trong nháy mắt này, hắn đột nhiên hiểu được, trước mắt mình là một vĩ cường giả võ đạo đỉnh phong, mà không phải chỉ là một tiểu Quốc Vương nước phụ thuộc, chính hắn thời gian dài dưỡng thành thói quen cường giả cao cao tại thượng, thế nhưng trong nháy mắt này, hắn lại không biết sống chết mà đi khiêu khích một vị thiên tài võ đạo như vậy?

Hối hận vô tận bao trùm lòng hắn.

Thế nhưng, đã muộn!

Phanh!

Tiếng nổ tương tự truyền đến lần thứ hai, không có bất kỳ may mắn.

Vị cao thủ Kỵ Sĩ điện này có thân hình béo mập, thân thể to mọng như quả khí cầu bị thổi phồng nổ tung, xương trắng và huyết nhục đỏ tươi văng khắp nơi, vị Kỵ Sĩ cuối cùng cùng với bọn lính “Lôi Thần Chi Tiên” chỉ cảm thấy trên mặt ấm lên, dính đầy máu đang bốc hơi nóng.

- Nói lại lần nữa, lập tức thối lui, bằng không…Chớ ép Bản Vương giết người!

Lúc này, trong lòng Tôn Phi quả thật là tràn ngập sát cơ, sát ý trong lòng cũng khó có thể khắc chế nữa, từng tầng sát lục chi khí hiện ra trên thân, không ngừng lan tràn ra.

Hết thảy đây cũng là kết cục mà đại hoàng tử bày ra, muốn nương uy vọng hoàng thất ngăn chặn mình, không ngừng khiêu khích, không ngừng mà lấn tới, rốt cục khiến Tôn Phi không thể nhịn được nữa, bày ra một mặt lãnh huyết vô tình của mình!

Giết!

Chỉ có giết chóc vô tình mới có thể làm vị vương tử cao cao tại thượng kia minh bạch thực lực chân chính của đối thủ của mình.

Tôn Phi không giết những binh lính bình thường.

Binh lính vô tội.

Thế nhưng cái gọi là Kỵ Sĩ Thẩm Phán để cho Tôn Phi ấn tượng quá kém, giống như mấy tên Kỵ Sĩ Tài Quyết trước đây, vừa đến đã chụp mũ, không hỏi trắng đen đã bắt Tôn Phi, còn lấy Hương Ba thành ra uy hiếp, người như thế, chỉ có thể trở thành chó của đại hoàng tử, mặc dù có thực lực, thế nhưng cho dù sống cũng là bất hạnh của đế quốc, Tôn Phi xuất thủ, tự nhiên là thiết huyết, không chút lưu tình.

Hung hăng đánh, chỉ có đánh đau thì vị quân thần đế quốc kia mới có thể thu liễm một ít.

Ngữ khí của Tôn Phi nhàn nhạt không mang theo chút cảm xúc, thế nhưng binh sĩ “Lôi Thần Chi Tiên” và gã Kỵ Sĩ cuối cùng nghe vào trong tai lại như sấm rền liên tục, để cho đầu óc bọn họ nổ tung một mảnh, sợ hãi trong lòng cũng khó có thể ức chế được nữa.

Quang diễm đấu khí thanh sắc chợt lóe.

Tiếng xé gió vang lên, vị cao thủ Kỵ Sĩ điện cuối cùng, một câu cũng không nói, liều mạng trốn đi như chó trốn vào đồng hoang.

- Đại nhân thần uy, đại nhân vô địch! Đại nhân thần uy, đại nhân vô địch! ! Đại nhân thần uy, đại nhân vô địch! !! Đại nhân thần uy, đại nhân vô địch! !! !!

Binh sĩ trú quân và các quan quân Gago cùng nhau dùng ánh mắt điên cuồng cực nóng, chăm chú nhìn chằm chằm bóng lưng Tôn Phi, không tự chủ được mà rống lên tiếng, mỗi người đều cảm giác máu mình đang điên cuồng thiêu đốt trong cơ thể, loại khí phách vô song này của Alexander đại nhân triệt để phủi đi ủy khuất mà mấy ngày nay bọn họ phải chịu đựng, một vị quan chỉ huy như vậy mới là anh hùng mà bọn hắn điên cuồng sùng bái và kính ngưỡng!

Tôn Phi bước ra một bước.

Khí thế tuôn ra như phong ba bạo nộ, đại địa bắt đầu rung động.

Đối diện, phương trận của binh sĩ “Lôi Thần Chi Tiên” cũng khó có thể duy trì nữa, giống như là những con thuyền nhỏ rơi vào biển lớn phong ba bão táp, đứng cũng không vững, từng người hô hấp dồn dập, dường như là chết đuối vậy, căn bản khó có thể tiếp tục duy trì đội hình phương trận, thi nhau ngã xuống.

- Rút lui! Lùi ra ngoài hai ngàn thước! !

- Cấp tốc lui về phía sau, không được đối địch với Hương Ba Vương! !!

Quan quân của quân đoàn “Lôi Thần Chi Tiên” lúc này cũng bỏ qua một tia hy vọng may mắn cuối cùng, biết chống lại chính là chết, dường như kiến càng lay cổ thụ vậy, căn bản là bọ ngựa đấu xe, sẽ không có chút tác dụng àno, ngược lại còn chôn vùi hơn hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ của đế quốc, không có chút ý nghĩa nào, lập tức hạ lệnh rút lui, cho binh sĩ lui về phía sau.

Trong khoảnh khắc, quân đoàn tinh nhuệ “Lôi Thần Chi Tiên” thối lui như thủy triều.

Dựa theo lời Tôn Phi nói, thối lui ngoài hai ngàn thước, không giám sát đại doanh trú quân nữa, từng người mang thần thái thê lương, uể oải mà đi.

Trong binh sĩ trú quân phát ra từng đợt tiếng hoan hô như sấm rền, khó có thể ngăn chặn.

Bọn lính hận không thể đem Tôn Phi giơ cao lên bầu trời.

- Lập tức đem di thể các Chiến Sĩ đỡ xuống, mặc quân trang cho bọn họ, đeo huy chương chiến công, sau đó phái người giao thiệp đến quân doanh đối diện, hạn cho bọn họ trước hừng đông giao ra hung thủ đã mưu sát những Chiến Sĩ này….

Tôn Phi chậm rãi xoay người, nói với quan quân Gago.

- Tuân mệnh, đại nhân!

Mấy người tinh thần phấn chấn mười phần đón lệnh.

Có núi lớn như Hương Ba Vương để dựa vào, còn ai dám khinh thị bọn họ? Coi như là các quan quân cao ngạo của quân đoàn “Lôi Thần Chi Tiên” cũng không khỏi thấp giọng với bọn họ.

- Tốt, trận thế đại doanh trú quân đã ổn định, mấy người các ngươi điều binh khiển tướng, ổn định thế cục nơi này cho ta, có người khiêu khích, trực tiếp giết chết, không cần lưu tình, ta đi tìm Frank, sẽ trở về nhanh thôi.

Tôn Phi nói xong, thân hình nhoáng lên, tiêu thất trong màn đêm mênh mang.

Bình Luận (0)
Comment