Song Kỳ thành.
Phủ thành chủ, thủ vệ sâm nghiêm, đèn đuốc sáng trưng.
Phủ thành chủ chân chính trước kia bị “Tuyết Sơn Ẩn Giả” cùng con riêng đánh lén nổ nát bấy, sau khi Hương Ba Vương Alexander và Hương Ba nhân rời khỏi Song Kỳ thành, đặc sứ quân bộ Mathijsen bắt đầu đại chi, trùng tu cự thành biên cảnh Bắc Cương này.
Mà đám người thành chủ trước kia bị Hương Ba Vương chèn ép vô tình nay lại được trọng dụng, biến hóa nhanh chóng, một lần nữa trở thành tập đoàn quý tộc cao cao tại thượng trong thành, tác uy tác phúc.
Thành chủ một lần nữa sai người sữa chữa lại chủ điện đã bị hủy, lại đem trang trí trong phủ trang hoàng đổi mới toàn bộ, trở nên càng thêm xa hoa quý khí.
Đương nhiên, trong thời gian ngắn, hắn sẽ không thể trở thành người chân chính sở hữu phủ đệ.
Bởi vì đoàn người đặc sứ quân bộ Mathijsen cũng tiến vào phủ đệ đây.
Phủ thành chủ lúc này so với trước kia càng thêm xa hoa quý khí, là nơi duy nhất trong thành có đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài phủ, khắp nơi đều là lượng lớn binh sĩ khoác áo giáp hoàn mỹ, tay cầm trường thương đi lại cảnh vệ, các phương vị bên trong phủ càng là mơ hồ truyền ra từng đợt ma pháp ba động cực kỳ bí mật, hiển nhiên là có bố trí phòng hộ trận ma pháp, bầu không khí nghiêm túc, cả phủ đệ giống như tường đồng vách sắt.
Hậu viện ngầm phủ thành chủ, sâu thẳm âm u.
Đây là lao tù ngầm dày đặc máu tanh, kinh khủng đáng sợ.
Từng đợt tiếng rên rỉ gào thét như dã thú khàn giọng vùng vẫy giãy chết truyền ra, quanh quẩn trong không gian địa lao, trong phòng giam nơi sâu nhất, Frank Ribery một thân vết thương lắng tai nghe, hắn biết, các phạm nhân kêu rên là bị dằn vặt đến cầu sinh không được, cầu tử không xong.
Thế nhưng loại kêu rên này, vô cùng thê thảm, mao cốt tủng nhiên, quả thực không phải nhân loại có khả năng phát ra.
Bị giam áp ở chỗ này đã tròn ba ngày, Ribery đụng phải đủ loại nghiêm hình tra tấn, trên thân vết thương chồng chất, thân thể đau đớn khiến ánh mắt hắn có chút uể oải khó có thể che giấu, thế nhưng vết sẹo trên trán vẫn sáng như đôi mắt chim ưng, lóe ra quang huy sáng quắc.
Nhà tù đối diện hắn, một phòng giam khác lớn hơn một chút chính là nơi giam giữ những binh sĩ thân mặc quân phục trú quân.
Đây là những thân binh của Ribery.
Ba ngày trước, hai mươi danh thân binh và Ribery cùng bị mời tiến nhập phủ thành chủ, bị đặc sứ Mathijsen và thành chủ dùng thủ đoạn bắt lại, Ribery bị giam áp một mình trong phòng giam đơn giản, còn hai mươi danh thân binh lại bị giam giữ ở phòng giam lớn hơn một chút ở phía đối diện.
Ba ngày nay, Ribery gặp đủ loại nghiêm hình tra tấn thế nhưng hai mươi danh thân binh, ngoài dự đoán của mọi người lại chưa gặp bất kỳ tra tấn nào.
Chỉ là ngày hôm qua mới có chút bắt đầu, cách chừng mỗi hai giờ sẽ có ngục tốt đến đây, mạnh mẽ mang đi một vị thân binh, vừa đi cũng không thấy trở về, tới lúc này chỉ còn lại một vị thân binh cuối cùng còn ở lại phòng giam đối diện Ribery, tương hỗ cổ vũ cho nhau.
Tuy rằng không biết mười chín danh thân binh phải chịu đựng loại đãi ngộ gì, thế nhưng Ribery đoán, mười chín vị huynh đệ tình như thủ túc với mình, rơi vào tay những ác ma như thành chủ và Mathijsen nhất định là lành ít dữ nhiều.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ribery không khỏi dấy lên từng đợt thống khổ và hối hận.
Là mình khiến cho hai mươi vị huynh đệ gặp phải hiểm cảnh, là mình sơ suất lơ là, hại những Chiến Sĩ trẻ tuổi này, còn không biết hai vạn trú quân trong quân doanh hiện tại gặp cái dạng tình cảnh nào, có tướng lĩnh trí dũng song toàn như Fernando Gago ở đó, hẳn là có thể đảm bảo các chiến sĩ không bị hãm hại đi?
Thân ở tuyệt cảnh, Ribery cũng chỉ có thể như vậy, dùng suy đoán lạc quan để an ủi chính mình.
- Đại nhân…Đại nhân…
Vị thân binh cuối cùng còn lại thấy thần sắc Ribery không đúng, nhịn không được nhẹ giọng hô hoán:
- Đại nhân, ngài không sao chứ?
Đây là một thanh niên mặt mày thanh tú, chỉ có mười chín tuổi, còn rất trẻ, thế nhưng tác chiến lại phi thường dũng cảm, đối nhân xử thế cũng rất thông minh, là cô nhi phụ mẫu đều mất, sau khi tòng quân có biểu hiện xuất sắc, được Ribery chọn tới làm thân binh của mình, là một trong các binh sĩ anh hùng trong chiến đấu trước đây không lâu, trong hơn hai vạn binh sĩ trú quân, bởi vì tác chiến dũng cảm lập công mà chiếm được huân chương biểu dương của quan chỉ huy tối cao Hương Ba Vương Alexander.
- Ta không sao.
Ribery mở mắt, nhìn thanh niên đối diện một chút, trên mặt lộ ra dáng tươi cười:
- Yên tâm đi…Tiểu tử kia, có sợ không?
Thanh niên nghịch ngợm sờ sờ cái mũi mình, cười nói:
- Đại nhân ngài coi thường ta, ta mới không thèm sợ, ta có thể theo chân ngài và Alexander đại nhân cùng giết sa quỷ Ajax, còn chiếm được huân chương anh hùng, ngài xem!
Vừa nói, thân binh trẻ tuổi vừa mở lòng bàn tay ra, bên trong lộ ra một huân chương ngân sắc, mặt trên khắc đồ án kiếm phong Vũ Thánh sơn đế quốc Zenit, mặt còn lại có tên của người thanh niên.
Đây là lúc trước quan chỉ huy đệ nhất chiến khu Hương Ba Vương tự tay thiết kế huân chương, tổng cộng có hai mươi miếng, mỗi một miếng đều khắc tên của người được nhận huân chương, do chính tay Hương Ba Vương phát cho hai mươi vị binh lính có biểu hiện xuất sắc trong chiến tranh thủ thành.
Đám người Ribery sau khi trúng kế bị bắt, mỗi người đều bị soát người, không biết thanh niên kia dùng phương thức gì, thế nhưng đem miếng huân chương dấu được ở trên thân, không bị mang đi.
Thấy miếng huấn chương này, khóe miệng Ribery không khỏi xẹt qua vẻ mỉm cười, đột nhiên nghĩ đến, nếu như lúc này có người thiết kế ra huân chương này ở Song Kỳ thành, lấy thực lực siêu phàm nhập thánh và tính cách không chút cố kỵ của hắn, e rằng đám người thành chủ cũng không dám kiêu ngạo như vậy đi?
- Đại nhân, lúc ngài bị bọn họ mang đi, mọi người chúng ta lặng lẽ cất những thứ này đi, ngài xem, còn có bát cơm, thật là thơm a, ngài mau ăn đi, ăn no dưỡng thể lực cho tốt, khôi phục thực lực, có thể giết ra ngoài…
Người thanh niên cẩn thận từng li từng tí thu hồi lại huân chương, sau đó xoay người, từ đám cỏ khô phía sau tìm một lúc, thế nhưng như ảo thuật lấy ra một bát cơm trắng, nuốt nước miếng một cái, cách lưới sắt đem bát cơm chính xác ném vào phòng giam của Ribery.
Bọn họ bị nhốt trong đây đã tròn ba ngày, chỉ được ăn hai bữa cơm rau, Ribery có thể khẳng định, một chén cơm trắng này là những thân binh len lén tiết kiệm, lưu lại cho mình…Nghĩ tới đây, Ribery nhịn không được phẫn nộ và hối hận, phẫn nộ là bởi vì đám người độc ác thành chủ và Mathijsen, hối hận chính là mình sơ ý.
- Ta thật đúng là đói bụng, như vậy đi, mỗi người một nửa, chúng ta cùng nhau ăn.
Ribery biết nếu mình từ chối không ăn, thanh niên này khẳng định cũng sẽ không ăn, hắn muốn tỉnh táo lại, không thể đem mặt trái tâm tình của mình truyền cho Chiến Sĩ trẻ tuổi đối diện được, vì vậy hắn mỉm cười, chính mình ăn phân nửa, nửa bát cơm trắng còn lại giao cho thân binh trẻ tuổi đang quá đói nhìn mình ăn cơm mà yết hầu nhịn không được run lên.
Bị giam ba ngày ba đêm, chỉ ăn hai bữa cơm, ai cũng đói đến choáng váng.
Binh sĩ trẻ tuổi đang muốn cự tuyệt, vừa lúc đó, cửa sắt lao tù xa xa truyền đến tiếng mở ra, một trận tiếng bước chân vang dội truyền đến.
Lòng Ribery run lên: lại tới rồi?
Còn đối diện, thân binh trẻ tuổi vẫn nỗ lực làm cho biểu tình của mình dễ nhìn, trên mặt nhất thời hiện ra một mảnh tuyết trắng, hiển nhiên hắn đã sớm đoán ra mười chín vị đồng bạn của mình bị mang đi đều gặp bất trắc, thế nhưng biểu hiện vẫn trấn định như trước, chỉ là vì không muốn trưởng quan của mình càng thêm khổ sở mà thôi.
Thế nhưng, dù sao hắn cũng vẫn chỉ là hài tử mười chín tuổi mà thôi, rốt cục khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, giống như lời tử thần hô hoán.
- Đại nhân, đại nhân, ngài…Giúp ta giữ cái này được không? Đợi lúc chúng ta cùng ra ngoài…Ngài trả lại cho ta?
Thanh âm của binh sĩ trẻ tuổi run rẩy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đem miếng huân chương quý như sinh mệnh nhẹ nhàng đẩy cho Ribery, dừng một chút, sau đó còn nói thêm:
- Vạn nhất…Vạn nhất ta không ra được, mong ngài nói cho Alexander đại nhân, ta là một binh sĩ dũng cảm, ở thời khắc cuối cùng ta cũng không làm bẩn vinh quang miếng huân chương này!
Ở thời khắc này, Ribery khổ sở quả thật muốn khóc.
- Đến a, đến a, đám tạp quần các ngươi, đám chó chết các ngươi, các ngươi tới bắt ta đi, không cần mang hắn đi, hắn vẫn còn là trẻ con, cái gì cũng không biết, đám tạp toái không có nhân tính, sớm muộn gì có một ngiỳ Hương Ba Vương sẽ biết chuyện xảy ra ở đây, lúc đó chính là ngày diệt vong của các ngươi…
Ribery đột nhiên đập lan sắt, điên cuồng mà rống giận, hắn cảm giác phẫn nộ trong lòng mình như muốn nổ tung.
Thế nhưng, sáu gã binh sĩ mặc hắc giáp hoàn mỹ vẫn trầm mặc vô tình đi tới, không chút lưu tình mở ra cửa lao đối diện, đem thân binh trẻ tuổi kéo đi.
Dẫn đội là một tên quý tộc, nghe vậy hắn đột nhiên xoay người nhìn Ribery, âm trắc khàn khàn quái dị nói:
- Đừng nóng vội, còn có hai giờ, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi thôi, hắc hắc, cho ngươi sống không được chết cũng không xong…Về phần Hương Ba Vương? Đại hoàng tử điện hạ rất nhanh sẽ thu thập tên tiểu Quốc Vương ngu xuẩn đó, hắc hắc…
Tiếng bước chân chậm rãi đi xa, cuối cùng là âm thanh cửa sắt đóng lại truyền tới.
Con ngươi Ribery như muốn nứt ra, năm ngón tay nắm lan sắt rỉ máu nhưng lại không có cách nào ngăn cản hết thảy phát sinh, tinh tuyền đấu khí trong cơ thể hắn đã bị hủy ngay từ lúc đầu, thông đạo đấu khí cũng nát bấy, tu vi võ đạo đã bị phế bỏ, hiện tại so với người bình thường hắn chỉ là cường tráng hơn một chút mà thôi.
Hô hấp vừa nặng vừa gấp, dần dần hắn từ từ bình tĩnh lại.
Ribery chẫm rãi ngồi xuống, bưng nửa bát cơm trắng còn lại, từng chút từng chút ăn sạch, không có lãng phí một hạt nào, sau đó hắn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nắm chặt mỗi phút giây khôi phục thể lực, đợi cơ hội cuối cùng đến.
Hai canh giờ, thế nhưng tưởng như dài dằng dặc.
Qua hai canh giờ, trong tiếng ầm ầm, cửa sắt lại mở ra lần thứ hai.
- Ribery, hắc hắc, quân đoàn trưởng đại nhân, đến phiên ngươi rồi, ngươi không phải là rất muốn biết hai mươi thân binh của ngươi đi đâu sao? Đi thôi, lập tức ngươi sẽ được biết…
Lần này tới đưa Ribery đi rõ ràng chính là tên thành chủ béo, trong ánh mắt hắn lóe ra ác độc và mỉa mai, vung tay lên, sáu gã binh sĩ thiết giáp đi tới nhấc Ribery ra ngoài.