Ribery không có phản kháng để tiết kiệm một chút thể lực, đi theo đám người thành chủ hướng ra ngoài đại lao mà đi.
Địa lao âm u hắc sắc âm lãnh, kinh khủng khó nói nên lời, nếu như nhìn kỹ thậm chí có thể thấy, ở trên vách tường có từng đạo loang lổ hắc sắc tản ra khí hôi tanh, hẳn là tiên huyết trải qua năm tháng đã khô dính trên vách tường, che đi màu sắc vốn có của thạch bích, chỉ còn lại màu đen nâu làm người ta lạnh cả sống lưng.
Trên hành lang chật hẹp này cũng không biết để lại bao nhiêu tiên huyết, bao nhiêu người chết đi mới có dáng vẻ của ngày hôm nay.
Quả thật giống như địa ngục.
- Hắc hắc, Frank đại nhân, lại nói tiếp, chúng ta tính ra cũng là cộng sự ở Song Kỳ thành đã hơn mười năm rồi hả, trong mười năm qua vẫn luôn bình an vô sự, thế nhưng vì sao Hương Ba Vương vừa đến ngươi liền lập tức trở mặt, đi theo cái tên Quốc Vương chết tiệt kia, đem dao mổ đến đầu lão bằng hữu này chứ? Đây cũng quá là không còn bạn chí cốt rồi hả?
Trên mặt tên thành chủ mang theo vẻ tươi cười mỉa mai, lấy tư thế nắm rõ đại cục chế nhạo Ribery.
Ribery giương mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:
- Ta chỉ hận lúc trước không có khuyên Alexander đại nhân làm thịt cái tên đầu heo rắp tâm hại người nhà ngươi!
Vẻ tức giận chợt lóe rồi thôi, tên thành chủ cũng không giận dữ mà trái lại còn cười nói:
- Cần gì chứ, tên tiểu Quốc Vương ngu ngốc đó sớm muộn gì cũng bị đại hoàng tử điện hạ chém rụng, hừ, cái tên Alexander kia cũng không nhìn một chút xem mình là cái thá gì, cũng dám đối nghịch với đại hoàng tử điện hạ, không biết sống chết, ngươi một mực khăng khăng đi theo hắn như thế chỉ là đâm đầu chịu chết mà thôi, xét ngươi đã từng cộng sự với ta một hồi, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi chỉ cần nói Hương Ba Vương có hành vi phạm tội mưu nghịch phản loạn, ta nhất định sẽ thuyết phục Mathijsen đại nhân tha cho ngươi một mạng!
- Phi, Alexander đại nhân cường thế như vậy, ai có thể đem chém giết hắn? Lão đầu heo, Frank Ribery ta tuy nói không phải là anh hùng gì, thế nhưng cũng tuyệt đối không phải là loại chó vẫy đuôi mừng tiểu chủ nhân như ngươi, ai cấp cơm ăn thì đi liếm mông người đó!
- Ngươi…
Khuôn mặt to béo của thành chủ rốt cục khó có thể kiềm chế được tức giận nữa.
Hắn cũng khó còn có thể duy trì phong thái quý tộc, đưa tay lên tàn bạo hung hăng vỗ vào vết thương loang lổ trên thân Ribery, lại dùng lực chà xát, mãi cho đến khi từng đợt máu tươi vừa có dấu hiệu khép lại lại dũng mãnh tiến ra, sau khi thấy vẻ mặt thống khổ không gì ngăn được của Ribery, lúc này hắn mới lớn tiếng nói:
- Tốt lắm, ngu xuẩn, cứ chờ chết đi, một hồi nữa ngươi cũng sẽ như hai mươi danh thân binh của ngươi vậy, sống không bằng chết!
Ribery biến sắc:
- Rốt cuộc các ngươi làm gì các huynh đệ của ta?
Tên thành chủ đột nhiên hiện ra vẻ hồi hộp trên mặt, giống như nghĩ tới điều gì cực kỳ đáng sợ, cười dữ tợn nói:
- Đừng có gấp, ngươi lập tức sẽ biết thôi!
Một đường đi khoảng chừng mười phút, cong cong ngoằn nghèo, hẳn là đi ra khỏi đại lao rồi lại tiến nhập tới một địa phương càng bí mật hơn.
Đây là một tòa thạch điện cực kỳ sâu.
Hai bên đại điện đứng đầy binh sĩ đao giáp tiên minh, thần sắc cảnh giác đứng ở ven đường và hành lang.
Bốn phía truyền đến ma pháp ba động, hiển nhiên là đầy bẫy rập.
Ribery mặt không đổi sắc, đại não nhanh chóng vận chuyển, vừng vàng nhớ kỹ lộ tuyến đi tới, nhớ kỹ từng kiến trúc và đường ra, trong lòng đang không ngừng bàn tính, đáng tiếc một thân đấu khí của chính mình đã bị phế, bằng không lúc này hoàn toàn có thể thoát thân đi.
Tiến vào đại điện, lại tiếp tục đi sâu thêm mười phút, trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Ba ngày nay lần đầu tiên Ribery bị dẫn đến nơi này.
Bốn phía đèn đuốc sáng trưng, trong không khí có một luồng hương vị lạ, không giống khí tanh của máu trong tưởng tượng, cũng không có các loại hình cụ loang lổ vết máu, thế nhưng lại là một mảnh bình yên và hài hòa khó có được, trang trí trên vách tường phát sáng, một bức bình phong dài mười thước thêu cảnh Vũ sĩ chém giết trên chiến trường đem đại điện tách thành hai đoạn, mười thị nữ quần áo trắng dung mạo tú lệ lẳng lặng đứng trước tấm bình phong.
Hai bên đại điện là băng đá, đứng cạnh là hai mươi danh quan quân thiết giáp hắc sắc, thực lực bất phàm, trên thân bao phủ huyết khí, cảnh giới đấu khí khoảng chừng tam, tứ Tinh cấp, thần sắc trang nghiêm, lấy một loại ánh mắt đồng tình nhìn Ribery.
Ngay trước bình phong là một cái bàn.
Ánh mắt Ribery rơi vào người ngồi trên ghế đá chính giữa bàn.
Đặc sứ quân bộ Mathijsen.
Đây là một nam tử trung niên thân hình khôi ngô, màu da hơn đen, cả người khó có thể che giấu lệ khí máu tanh, thân mặc cẩm bào hắc sắc, ánh mắt thâm trầm, khóe miệng vẽ ra một độ cong tàn nhẫn, mặt mang vẻ thương hại từ trên cao nhìn xuống đối với Ribery.
- Đại hoàng tử thương tiếc ngươi là một nhân tài, không đành lòng giết ngươi, vì vậy bản tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi, nói hay không?
Mathijsen chậm rãi mở miệng, ngữ khí âm lãnh khiến nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt muốn giảm đi vài độ.
- Hừ! Ribery tự nhiên là biết đối phương muốn hắn nói cái gì, chỉ là cười nhạt.
- Tốt, đây là chính ngươi muốn chết!
Mathijsen quay đầu nhìn lão già khoảng chừng năm mươi tuổi đứng kế bên hắn, từ lúc Ribery tiến nhập đại điện hắn vẫn dùng ánh mắt kỳ dị chăm chú nhìn vào Ribery, nói:
- Đã như vậy, Alpha các hạ, chuyện kế tiếp giao cho ngươi!
Lão giả Alpha gật đầu, lại phất tay một cái.
Chỉ thấy hai gã Ma Pháp Sư thủy hệ đứng ra ngâm xướng một trận chú ngữ, phất tay một cái đánh ra một đạo ánh sáng màu xanh da trời rơi vào trên thân Ribery, nhất thời cảm giác thư thích truyền khắp toàn thân Ribery, tất cả chỗ đau trong nháy mắt toàn bộ đều tiêu thất, những vết thương bởi vì bị thu hình khi trước mà lưu lại, toàn bộ được chữa khỏi.
Ribery hơi sững sờ, không biết đối thủ là muốn làm trò gì, thế nhưng lại chữa thương cho hắn.
Bất quá hắn vẫn nhẹ nhàng hoạt động thân thể một chút, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Đôi mắt của lão giả kia lóe ra thần thái tàn nhần, lại từ trong tay áo lấy ra một bình ngọc bích nhỏ, hắn nhấc trong tay, dùng giọng điệu có chút đáng tiếc nói:
- Đây là một lọ dược tề tử sắc thần, Hương Ba Vương gọi nó là “dược tề khôi phục toàn diện”, lúc trước ta đem điều chế phối phương, hiến cho đại hoàng tử điện hạ, dược sư hoàng gia đem nó phối trí ra, đúng thật là rất thần kỳ, có thể thể giúp ngươi ngưng tụ tinh tuyền đấu khí một lần nữa, cũng có thể khôi phục thông đạo đấu khí đã bị nghiền nát của ngươi…
Nói xong, hắn trực tiếp giơ tay, đem dược tề ném về phía Ribery.
- Uống nó đi, thực lực của ngươi sẽ được khôi phục.
Ribery giơ tay nắm bình dược tề, mở nắp bình ra ngửi ngửi, vị đạo không sai, thế nhưng đúng thật là “dược tề khôi phục toàn diện” mà một tháng trước Ribery đã từng được thử qua, đích thật là có thể cải tử hoàn sinh, một loại dược tề Thần cấp cực kỳ hiếm thấy.
Tuy rằng không biết lão giả kia đang làm trò gì, thế nhưng Ribery không chút do dự, ngửa đầu đem toàn bộ dược tề uống sạch.
Một cỗ nhiệt lưu tán loạn bên trong thân thể, Ribery rõ ràng có thể cảm giác được những thông đạo đấu khí chủ yếu trong cơ thể mình đang nhanh chóng khôi phục, mà tinh tuyền đấu khí đã bị phế rụng trong cơ thể thế nhưng như bị tiểu hỏa thiêu đốt, lại bắt đầu xuất hiện rồi, rất nhanh đã lan rộng ra, trên thân Ribery bắt đầu lóe ra quang diễm lam sắc, càng ngày càng sáng, khí tức một đường điên cuồng mà kéo lên, cuối cùng vững vàng dừng ở tiêu chuẩn ngũ Tinh cấp đỉnh phong.
Thực lực khôi phục!
Ribery cảm thụ được lực lượng trong cơ thể, nắm tay một cái, nhất thời hào khí ngập tràn, ba ngày trước hắn bị bẫy, uống phải độc trà, đánh mất sức chiến đấu nên mới bị bắt, lúc này đây…
Ngẩng đầu, mắt hổ bắn ra tinh quang.
Giờ khắc này, Ribery không chút nào che giấu sát cơ của mình.
Hắn không ngừng điều động toàn bộ thực lực, khí tức như gió xoáy hướng về bốn phương tám hướng mà tàn sát, nhãn thần lẳng lặng nhìn đặc sứ quân bộ Mathijsen đang ngồi trên ghế đá, từng bước thong thả tới gần, đấu khí quang diễm trên thân đại thịnh, sát cơ phụt ra:
- Tạp toái, nói, các huynh đệ kia của ta đang ở nơi nào?
- Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha, yên tâm, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi!
Đối mặt với Ribery đã khôi phục thực lực, Mathijsen cảm nhận được đối thủ đang bành trướng chiến ý nhưng lại như gặp phải chuyện gì đáng chê cười, ngửa đầu cuồng tiếu, trong tiếng cười đầy dẫy khinh miệt và trêu tức.
Lão giả bên người Mathijsen cũng bắt đầu khởi động đấu khí, ánh mắt tàn nhẫn nham hiểm.
Lúc này, Ribery đột nhiên phát hiện ra, lão giả kỳ dị này thế nhưng chỉ có một lỗ tai.
Bất quá, hắn cũng không có tâm tư đi để ý những chi tiết này.
- Bắt giặc trước tiên bắt vua, ta phải bắt tên Mathijsen này, buộc hắn giao hai mươi huynh đệ ra…Tốt nhất là bọn họ chưa gặp việc gì, bằng không…
Ribery quét mắt một vòng xung quanh, trong lòng nảy sinh ác độc, nếu như hai mươi huynh đệ gặp bất trắc gì, ngày hôm nay hắn nhất định triệt để huyết tẩy phủ thành chủ, giết sạch đám quý tộc trong thành trả thù cho huynh đệ.
Trong lòng đã lên chủ ý, Ribery hét lớn một tiếng, đấu khí bắn ra…
Đúng lúc này…
- Ha ha ha, thành, kế tiếp…
Một âm thanh chói tai đột ngột truyền tới từ sau tấm bình phong, rõ ràng quanh quẩn trong hư không.