Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 726 - Chương 622: Cường Thế Rời Đi

Quoc vuong van tue Full
Chương 622: Cường Thế Rời Đi
 

Ngoại trừ Yashin đại đế tối cao, từ khi lập quốc tới nay, chưa từng có một người nào dám trên bầu trời đế đô Saint Petersburg nói ra lời như vậy.

Đây là uy hiếp khắp cả đế quốc.

Uy hiếp trắng trợn!

Thế nhưng, sau đó, trên bầu trời đêm mênh mang đầy sao, thân ảnh sừng sững như ma thần trên đó, không một ai cảm thấy những lời nói này có gì buồn cười, cũng không ai cảm thấy vị Quốc Vương trẻ tuổi này là cuồng vọng, điên rồ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hít thở không thông, lồng ngực phát lạnh.

Một ít các đại lão quân bộ, ở thời khắc này thậm chí không tự chủ được bắt đầu hồi tưởng, hồi tưởng một năm qua mình đã làm chuyện gì bất lợi đối với Hương Ba Vương và Hương Ba thành, những quý tộc và đại lão đều cảm thấy như đỉnh đầu mình đang treo một thanh đao, tùy thời đều có thể chém xuống.

Bọn họ cũng đã triệt để dứt bỏ đứng bên trận doanh của đại hoàng tử, bắt đầu tự hỏi nên làm sao bồi đắp quan hệ với Hương Ba Vương.

Đối với mọi người mà nói, giờ khắc này sức nặng của Hương Ba Vương đã triệt để vượt qua sức nặng của đại hoàng tử, ở nơi thế giới thượng tôn sức mạnh này, kẻ yếu đối với cường giả có một loại ỷ lại trời sinh, khi bọn hắn phát hiện có tồn tại cường đại hơn sẽ vô tình vứt bỏ người mà hắn dựa vào trước đó.

Khôn sống mống chết, kẻ mạnh là vua!

Đại hoàng tử cảm nhận được rõ ràng biến hóa của những kẻ bên người, song quyền bất tri bất giác nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, một giọt tiên huyết vô thanh vô tức nhiễm đỏ cả bàn tay.

Chỉ có rất ít người ở phía sau vẫn miễn cưỡng duy trì được trạng thái sáng suốt.

Hiện tại vẫn đang chờ vị trong hoàng cung kia đưa ra lựa chọn và lên tiếng.

Thế nhưng, thời gian từ từ trôi qua, gió lạnh thê lương cũng như băng lạnh trong lòng rất nhiều người bây giờ.

Ước chừng năm phút sau, không có bất kỳ người nào dám phản kháng lời nói của Hương Ba Vương.

Vị quyền lực nhất đế quốc đang ngồi trong hoàng cung kia thủy chung đều không có phản ứng gì, binh sĩ cấm vệ hoàng cung như bị mù, mặt không thay đổi đi qua lại tuần tra tường thành, giống như không biết chút nào về phát sinh giết chóc trong đế đô và uy hiếp vừa xảy ra vậy.

Trầm mặc như vậy khiến cho vô số người cảm thấy khiếp sợ và bất khả tư nghị.

Lẽ nào Yashin đại đế đã thật sự suy nhược đến trình độ để Hương Ba Vương vô pháp như vậy, hay là nói…

- Arshavin, ân oán trước đây, một quyền này kết thúc, từ nay về sau đừng trêu chọc lại ta, bằng không…

Âm thanh của Hương Ba Vương từ bầu trời dội xuống, một cỗ uy áp không ai có thể chống đối được kích động không khí, áp lực trầm trọng như núi, tập sát thẳng đến chỗ đại hoàng tử Arshavin.

- Lớn mật!

- Làm càn!

Lúc này, vòng vây giáp sĩ tinh nhuệ “Thiết Huyết Doanh” bên người đại hoàng tử có mấy dũng sĩ trung trinh kiên định hét lớn, chăm chút bảo vệ đại hoàng tử ở giữa, đấu khí quang diễm các màu điên cuồng lóe ra, mỗi người đều phát ra một kích cường hãn nhất, muốn bảo vệ chủ tử của mình.

Bang bang bang bang! !! !! !

Trong kình phong bốn phía, mấy trăm danh giáp sĩ “Thiết Huyết Doanh” vừa tập kích bầu trời, hai đầu gối mềm nhũn, không có bất kỳ phản pháng nào, toàn bộ không tự chủ được mà quỵ trên mặt đất, hai tay chống đỡ giãy dụa cũng khó có thể ngồi thẳng lên.

Mà ở trung tâm, cả người đại hoàng tử Arshavin đại tác quang diễm kim sắc.

Một thân đấu khí lục Tinh cấp phát huy tới cực hạn, nỗ lực chống lại cỗ uy áp của Tôn Phi, hàm răng nghiến chặt, môi bị cắn nát, vết máu từ khóe miệng chảy xuống nhìn thấy mà giật mình, thân thể vẫn đứng thẳng cho tới bây giờ không thể khống chế được nữa, chậm rãi hạ xuống, thân thể chìm vào trong đại địa đến mắt cá chân.

Đầu gối đã bắt đầu cong xuống.

Arshavin muốn giãy dụa đến cùng, hắn biết, đây là Hương Ba Vương cố ý làm tổn hại uy vọng của mình, nhục nhã chính mình, nếu như lúc này chính mình thật sự không thể kháng nổi mà quỳ gối xuống đất, như vậy từ nay về sau, uy nghiêm của hoàng tử và tôn nghiêm một đời quân thần của hắn sẽ theo nước chảy trong khoảnh khắc.

Thế nhưng, cỗ uy áp trên bầu trời quá mức cường đại.

Hông của hắn đã từng chút từng chút cúi xuống, mà đầu gối của hắn đã run rẩy khó có thể tiếp tục đứng vững.

- Chết, cũng không thể quỳ!

Arshavin trợn tròn đôi mắt, đột nhiên trở tay rút bảo kiếm bên hông ra, kiếm phong thanh lương, thân kiếm như nước, mũi kiếm đảo ngược bay thẳng đến bộ vị trái tim hắn.

Hoàng tử có tôn nghiêm của hoàng tử!

Quân thần có kiêu ngạo của quân thần!

Coi như là tự sát cũng tuyệt đối không thể quỳ gối trước mặt địch nhân.

Ở thời khắc này, quân thần đế quốc Zenit cũng cho thấy một mặt làm người ta tôn kính.

Mọi người bên cạnh quá mức sợ hãi, từng con mắt của bọn lính “Thiết Huyết Doanh” như muốn nứt ra, điên cuồng mà giãy dụa, muốn thoát khỏi ràng buộc lực lượng của Hương Ba Vương, muốn ngăn trở động tác này của đại hoàng tử cũng đã không kịp.

Mắt thấy máu của đại hoàng tử sắp nhuộm đế đô, vừa lúc đó…

- Được rồi!

Một đạo âm thanh uy nghiêm làm người ta nhịn không được tâm sinh lòng sùng bái từ trung tâm hoàng cung truyền đến, làn truyền ra xa xa, vang lên bên tai mỗi người.

Một luồng kiếm khí kim sắc chợt lóe rồi biến mất, đánh nát lợi kiếm trong tay đại hoàng tử.

Yashin đại đế, rốt cuộc xuất thủ!

Ở thời khắc mấu chốt, một kích hóa giải tình thế nguy hiểm.

Sau khi kim quang lóng lánh tản đi, lực lượng khổng lồ trên bầu trời như tuyết mỏng dưới mặt trời chói chang nháy mắt tiêu thất vô tung, thân thể đại hoàng tử một lần nữa đứng thẳng tắp như kiếm phong, mà những binh sĩ “Thiết Huyết Doanh” đang quỳ trên mặt đất, thậm chí bởi vì phản kháng kịch liệt mà thân thể phóng lên cao…

Thời khắc khẩn trương nhất, rốt cục đến.

Uy nghiêm hoàng gia không dung khinh nhờn, trật tế đế quốc không dung đại loạn, dưới ánh mắt của ngàn vạn con dân, Yashin đại đế người được xưng là “Cả đời Yashin, không thua với người”, dưới sự nổi giận sẽ xuất thủ giết chết Hương Ba Vương vô pháp vô thiên sao?

Tâm mọi người đều treo lên đến cổ họng.

Thậm chí ngay cả đại hoàng tử Arshavin, chỗ sâu đôi mắt cũng đều hiện lên một tia vui mừng mà kỳ vọng không dễ phát giác.

Thế nhưng, trầm mặc.

Qua năm phút, sau khi kiếm khí kim sắc biến mất cũng không có bất kỳ động tĩnh nào xuất hiện, hoàng cung một lần nữa khôi phục lại trạng thái trầm mặc, những năm gần đây Yashin đại đế vẫn luôn ở trong nhà, tại nơi thâm cung xa xa chỉ nhả ra hai chữ “Được rồi” thế nhưng phảng phất như đã bị tiêu hao hết toàn bộ tinh lực, không có bất kỳ biểu thị gì.

Biểu tình trên mặt mọi người đều biến thành kinh ngạc và mờ mịt.

Đại đế đế quốc, rốt cục là đứng ở bên nào?

Rất nhanh, một ít người thông minh như có điều suy nghĩ.

Mà đại hoàng tử cũng một lần nữa nắm chặt quả đấm của mình, chậm rãi nhắm chặt mắt lại, khóa chặt mọi tâm tình mà hắn đã để lộ, ở bên cạnh hắn, quân lính “Thiết Huyết Doanh” trung thành và tận tâm lộ ra thần sắc phẫn nộ và bi thương trên mặt, nắm chặt binh khí trong tay.

Trên vòm trời, Tôn Phi thoáng nhìn qua nơi trung tâm hoàng cung xa xa.

Hắn cảm nhận được ý chí của vị đại đế đáng sợ nhất đế quốc kia, Tôn Phi biết chuyện tối nay đây đã có thể là cục diện tranh thủ được tốt nhất, cũng là ăn ý không tiếng động đạt được giữa mình và vị đế vương kia, không thể tiếp tục nháo hơn nữa.

- Dù sao nháo hôm nay đã đạt được mục đích, giáo huấn Arshavin, làm cho bọn đạo chích kinh sợ, triển lộ thực lực của mình, nhìn xem sau hôm nay cò ai dám đem đầu mâu chĩa đến Hương Ba thành, còn ai dám làm hại người thân cận bên cạnh mình, mười hai ngày sau đại hôn phỏng chừng cũng không còn ai dám tới quấy rối.

Chủ ý muốn mượn cơ hội này triệt để đánh chết vị hoàng tử được đế quốc chú ý nhất hiện tại, vị hoàng tử quyền thế lớn nhất đó là không hiện thực.

Vị trong hoàng cung kia, Yashin đại đế chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý đến chuyện này.

Thực lực trước mắt của Tôn Phi còn chưa phải là đối thủ của Yashin đại đế kinh diễm tuyệt luân kia.

Hơn nữa Quốc Vương Bệ Hạ cũng không muốn trở thành địch nhân của vị đại đế truyền kỳ này.

Hơn nữa, nước ngầm trong vòng phương vương trăm vạn dặm này đang cuộn trào mãnh liệt, tuy rằng trong lòng Tôn Phi khinh thường nhân cảnh của đại hoàng tử Arshavin thế nhưng ở phương diện tài quân sự, có thể trong loạn thế sẽ giúp bảo vệ được phiến lãnh thổ mà Vũ Thánh Krasic phải đổi cả mạng sống để bảo vệ.

Ánh mắt Tôn Phi quét một lượt qua đám người, “Loạn Thế Vương Tọa” dưới chân lóe ra, một tầng rung động mỹ lệ xuất hiện trên bầu trời đêm, sau một khắc, cả người triệt để tiêu thất trong vòm trời, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua vậy.

Lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí.

Áp lực trên thân rốt cục cũng được buông lỏng.

- Vì sao từ đầu đến cuối ngươi cũng chưa từng xuất hiện? Thế nào? Thấy thẹn đối với ta? Thực sự làm ta quá thất vọng rồi!

Trong vòng trời đột nhiên quanh quẩn âm thanh cuối cùng của Hương Ba Vương trước khia rời đi.

Cũng không biết những lời hắn nói này là nói với ai…

Bình Luận (0)
Comment