Cùng lúc đó…
Đế đô, bên trong phủ “Nữ Văn Thánh” trưởng công chúa.
Không có một ngọn đèn, đen kịt một mảnh.
Trong đại sảnh bóng đêm mông lung, ánh trăng lờ mờ trên mặt đất, phía trước cửa sổ, nữ tử tôn quý thân khoác sa y vàng nhạt, sau khi nghe câu nói quanh quẩn trên bầu trời kia giống như là bị giáng một đòn nghiêm trọng, thân thể mềm mại không tự chủ được mà khẽ run lên.
- Điện hạ, người…
Thiếu nữ Tử Diễm đứng trong bóng đêm như một đốm lửa thiêu đốt đã nhận ra tâm tình của trưởng công chúa, thân thiết lo lắng.
- Ta không sao.
Trưởng công chúa nhẹ nhàng quay đầu lại, khuôn mặt tiều tụy.
- Điện hạ, khoảng thời gian này ngài gầy đi rất nhiều, so với một năm trước, thời điểm ở dịch quán Hương Ba thành lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ngài càng thêm hư nhược rồi…
Thân thể Tử Diễm mềm mại thướt tha, thanh lệ vô song, khuôn mặt anh khí xinh đẹp lộ ra một tia thương tiếc, từ trong bóng đêm chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng đỡ trưởng công chúa, trấn an nói:
- Kỳ thực, ngài cũng không cần quá mức tự trách, đại hoàng tử điện hạ hắn…Tựa hồ đã không phải là đại hoàng tử trước kia, kiến nghị của ngài tựa hồ hắn cũng không nghe nổi nữa.
- Ta nghĩ không ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ca ca hắn…Không nên đem thiên tài như Alexander đẩy về hướng đối lập với mình như vậy, điều này, nhất định có bí mật gì mà chúng ta không biết, bằng không ca ca cũng không phải là loại đố kỵ mà phạm vào sai lầm như thế được.
Trong đôi mắt to trong veo như hồ nước của trưởng công chúa hiện đầy vẻ suy tư đau khổ.
Tử Diễm trầm mặc không nói.
…
…
Biên cương tây bắc đế quốc.
Song Kỳ thành.
Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất khống chế Song Kỳ thành, Ribery leo lên địch lâu cửa đông thành, một mực nôn nóng bước tới bước lui, xuyên qua bóng đêm nhìn về phương hướng đế đô xa xa, coi như là lúc đối mặt với bảy vạn đại quân Ajax cũng chưa từng thấy hắn nôn nóng ưu sầu như vậy, dày vò chờ mong trong vô vọng đã tròn hai giờ.
Ở phía sau hắn, Fernando Gago và các tướng lĩnh trú quân khác cũng đồng dạng nôn nóng bất an.
Bọn họ đều đang chờ đợi một người.
Ở cửa thành treo hơn mười đầu người máu chảy đầm đìa.
Gió đêm thổi qua, từng giọt tiên huyết rơi xuống loang lổ đất, chính là tên thành chủ và đám quý tộc mười mấy ngày nay luôn đàn áp binh sĩ trú quân.
Sau khi Tôn Phi lấy thủ đoạn lôi đình giết chết Delixi, mang đặc sứ quân bộ Mathijsen đi, đám người thành chủ bị các binh sĩ đang phẫn nộ trực tiếp giết chết. Mấy ngày nay trong trú quân không ngừng có binh sĩ bị chết, còn có mười chín danh thân binh bị chết thảm đã làm lửa giận của các chiến sĩ triệt để bùng cháy, lại có chỗ dựa như Tôn Phi, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho tên thành chủ đầu sỏ rồi.
Phát tiết qua đi là lo lắng khó có thể che giấu.
Ai cũng không biết, giờ khắc này, nơi đế đô xa xa ngàn vạn dặm đang phát sinh sự tình gì.
Người nam nhân kia nổi giận đùng đùng mà đi, không biết là hắn đã mang cái gì đến đế đô, mà hắn, đang gặp tạo ngộ gì?
Thời gian thong thả trôi qua như nước.
Ngay khi Ribery quá nôn nóng bất an, chuẩn bị phát nhóm thám báo tinh nhuệ thứ hai không tiếc bất cứ giá nào đi đế đô tìm hiểu tin tức thì trong bầu trời xa xa đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, một đạo lưu quang ngân sắc lóe ra, đảo mắt đã tới nơi.
Chính là Hương Ba Vương.
- Đại nhân!
Ribery thấy thế đại hỉ, nhanh chóng tiến ra đón vây quanh Tôn Phi, cấp thiết hỏi thăm:
- Alexander đại nhân, rốt cuộc ngài đã về…Đế đô…Không sao chứ?
Thấy mọi người đều quan tâm mình, trong lòng Tôn Phi nhẹ nhõm, mỉm cười trấn an nói:
- Yên tâm, tất cả sự tình đều được giải quyết, mọi người không cần lo lắng, chờ quân lệnh từ đế đô truyền tới, chỉ cần trấn an quân đội và thành dân là được rồi.
Nghe Tôn Phi nói như vậy, lại nhìn trên thân Tôn Phi cũng không có thương thế gì, thần thái cũng là thản nhiên tới cực điểm, lúc này đám người Ribery và Gago mới yên lòng lại, đoàn người theo chân Tôn Phi về tới đại doanh trú quân.
Dọc theo đường đi, Ribery đem tình hình bên trong thành sau khi Tôn Phi đi tỉ mỉ báo cáo lại một lần.
Bởi vì có được sự tận lực ủng hộ của Tôn Phi, hơn nữa đám người Delixi và Mathijsen đều bị Tôn Phi đánh chết và mang đi, quân đoàn “Lôi Thần Chi Tiên” mất đi người chỉ huy, không có sức chiến đấu, đã hoàn toàn bị trú quân áp chế, tạm thời lui tới một góc trong thành, ở một giờ trước cũng đã giao ra hung thủ sát hại các binh sĩ trú quân, không còn phản kháng.
Lúc này, trú quân đã triệt để khống chế toàn bộ Song Kỳ thành.
- Đại nhân, ngài nói đi, chúng ta từ trên xuống dưới ba vạn bốn trăm tướng sĩ Song Kỳ thành, từ nay về sau lời của ngài chính là quân lệnh, ngài chính là thống soái cao nhất trú quân.
- Đúng vậy, Alexander đại nhân, chúng ta chỉ nghe ngài!
Các tướng lĩnh ở trong đại trướng mang theo ánh mắt cuồng nhiệt sùng bái hướng về Quốc Vương Bệ Hạ, trải qua sự tình mấy ngày nay, uy vọng của Tôn Phi tại chi quân đội này có thể nói là đến đỉnh cuồng nhiệt, nói ra thậm chí còn uy lực hơn cả hoàng thất và quân bộ.
Tôn Phi mỉm cười.
- Song Kỳ thành là thành của đế quốc, trú quân cũng là trú quân đế quốc, đêm nay Bản Vương làm như vậy cũng không phải là lấy thân phận là một người lãnh đạo hay là một thủ trưởng mà chỉ là lấy thân phận bằng hữu mà thôi, nói như vậy, sau này mọi người không cần nhắc lại, tin tưởng rất nhanh hoàng thất đế quốc sẽ bổ nhiệm thành chủ và tướng lĩnh mới, mọi người cứ chờ đợi là được rồi.
Thấy Tôn Phi kiên quyết như vậy, mọi người chỉ cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng không kiên trì thêm nữa.
Lời vừa nói này vốn là sự tình kiêng kỵ, chỉ cần đem quyết tâm của mình biểu thị rõ ràng là được rồi, mọi người ở đây đều hiểu, từ nay về sau, chỉ cần Hương Ba Vương nói một câu sẽ có ít nhất ba vạn bốn trăm danh dũng sĩ thân mặc giáp, không chút do dự nào vì hắn mà chiến đấu, liều chết quyết chiến.
Sau một hồi nói chuyện, mọi người đều đứng dậy, rời khỏi đại trướng.
Tôn Phi cũng không nói tỉ mỉ chuyện xảy ra ở đế đô, tin tưởng tất cả đồn đại rất nhanh sẽ tản ra, bởi vì chuyện tối nay Tôn Phi hành sự khoa trương như vậy, toàn bộ ngàn vạn con dân đế đô đều tận mắt nhìn thấy, nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ đại lục, tự nhiên cũng đến tai đám người Ribery.
Bận rộn một đêm, Tôn Phi ở trong đại trướng nghỉ ngơi chốc lát, sau đó rèn luyện tinh thần lực một trận rồi mới tiến vào thế giới Diablo giết quái thăng cấp.
Tư bản để Quốc Vương Bệ Hạ ngạo thị vạn người chính là thực lực siêu tuyệt.
Ngày hôm nay dù không có giao thủ với Yashin đại đế thế nhưng Tôn Phi vẫn cảm nhận được một cỗ lực lượng bàng bạc bên trong hoàng cung, phải thừa nhận, hiện nay thực lực của mình vẫn không phải là đối thủ của Yashin đại đế, loại chênh lệch này càng là tới gần càng làm cho người ta thấy rõ áp lực.
Vì vậy, trước kho loạn thế bộc phát, Tôn Phi phải nhanh chóng đề thăng thực lực, chỉ có cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp mới có thể miễn cưỡng sinh tồn được trong loạn thế.
…
…
Độ khó ác mộng thế giới Diablo.
Địa đồ đại mạc đệ tứ “Pháo Đài Quần Ma”.
Bình nguyên tuyệt vọng.
Cự chùy huy kích, Đọa Lạc Thiên Sử Izual bị Tôn Phi chém giết, nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành.
Bởi vì có thể tăng nhanh tốc độ giết quái thăng cấp, vì vậy lúc này nhiệm vụ chỉ tốn ba giờ, bình nguyên tuyệt vọng cũng không phải là địa đồ quá lớn, qua lại cũng không lãng phí thời gian, sau khi dùng quyển trục “phản hồi thành trấn” về đổi trang bị, hai người Tôn Phi và Elena tiếp tục trùng kích nhiệm vụ kế tiếp.
Nhiệm vụ này cần Tôn Phi giết chết một BOSS trung cấp, đạt được “Thiết chùy địa ngục” trên người hắn, sau đó trên một tế đàn ở “Hỏa diễm chi sông” dùng “Thiế chùy địa ngục” phá hủy linh hồn thạch Mephisto, như vậy mới có thể triệt để tiêu diệt Mephisto.
Tôn Phi không có dựa theo phương thức truyền thống để hoàn thành nhiệm vụ này.
Hắn không có hủy linh hồn thạch Mephisto, cũng không vứt bỏ “Thiết chùy địa ngục”.
Bởi vì theo lý giải của Tôn Phi về thế giới Diablo ngày càng sâu sắc, hắn đã dần dần phát hiện, chính mình phải bỏ qua những nguyên tắc cứng nhắc của kiếp trước, vì thế giới hắc ám càng thêm chân thực, rất nhiều đạo cụ trong nhiệm vụ ở trò chơi máy tính kiếp trước chỉ có thể sử dụng một lần, không có tác dụng khác, thế nhưng ở cái thế giới này thật ra lại cất dấu một ít bảo vật, nếu như sử dụng thỏa đáng, thậm chí có thể đạt được hồi báo càng thêm hoàn mỹ so với phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ.
Tỷ như khối linh hồn thạch Mephisto trong tay đây, thậm chí Tôn Phi còn có thể nghe được tiếng kêu rên rống giận của ma vương Mephisto ở trong đó, khối đá này cất giữ phong ấn linh hồn vị thần linh địa ngục trong đó, nếu như có thể khống chế nó chẳng khác nào là nắm thần linh trong tay.
Lại như chuôi “Thiết chùy địa ngục” này, ngay cả sông địa ngục và sông nham thạch hỏa diễm đều không thể làm nó tan chảy, nếu như có thể giao vào tay nữ thợ rèn Fara, tạo ra một vũ khí thần kỳ, lưu lại nói so với hủy đi như nhiệm vụ thì càng có lợi hơn.
Sau khi một hơi hoàn thành hai nhiệm vụ, đẳng cấp nhân vật Barbarian của Tôn Phi rốt cục tăng lên cấp 85.
Thực lực như vậy ở thế giới hiện thực tương đương với Nguyệt cấp đại viên mãn hạ cấp ngũ đoạn, lại có sao trang tăng phúc như “Immortal King’s Stone Crusher” và “Bul-Kathos’ Soul Cage”, trong cường giả Nguyệt cấp dưới Tôn giả Đại Nhật cấp, cơ bản Tôn Phi đã không có đối thủ.
Đương nhiên, kinh thái tuyệt diễm như Yashin đại đế là ngoại lệ.
…
…
Ngày thứ hai, bầu trời xanh thẳm, trời xanh nắng ấm.
Giữa buổi, một đám khoái mã từ ngoại thành đến, mà người được hộ tống qua đây chính là tân đặc sứ quân bộ mới bổ nhiệm.
Vị đặc sứ quân bộ mới này vẻ mặt hết sức ôn hòa thậm chí có chút nịnh nọt đối với Ribery, mang đến tin tức bổ nhiệm Ribery làm thành chủ mới, lúc này Ribery cảm thấy hết sức khó tin, bừng tỉnh như mộng, tròn một buổi sáng hắn đều ở trong trướng phân tích họa phúc ẩn chứa trong chuyện này, nhưng lại không có ý tứ đi hỏi Tôn Phi đang “nghỉ ngơi”.
Đến trưa, thám báo tinh nhuệ đêm qua phái đi đã trở về, sau khi thở hồng hộc liền báo lại tỉ mỉ tất cả sự tình phát sinh ở đế đô đêm qua, sau khi thuật lại tất cả, Ribery triệt để minh bạch tất cả rồi.
Trong quân trướng, tròn một tiếng, thành chủ Ribery và các tướng lĩnh trú quân Song Kỳ thành triệt để lâm vào điên cuồng, lúc tin tức được truyền ra các binh sĩ, tất cả đều là chấn động không thôi, tâm mỗi người đều tự giác hướng về Quốc Vương Bệ Hạ.
Cùng lúc đó, cố sự phát sinh ở đế đô dùng tốc độ như gió lốc, điên cuồng truyền ra trong vòng phương viện mười vạn dặm, nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.