Một màn Huyền Khả trên bầu trời này khiến tâm trí mọi người Hương Ba thành cảm giác như chiến đấu trong thần thoại.
Trong dịch quán Hương Ba thành, các đoàn sứ giả đế quốc nghẹn họng trân trối nhìn Huyền Khả to lớn trên bầu trời, từng người chấn động khó có thể nói nên lời, rốt cuộc là ai lại có thể đem hung nhân tuyệt thế như Hương Ba Vương áp chế đến nước này.
Lúc này, sứ đoàn đế quốc Zenit còn chưa rời đi, nhị hoàng tử Domingos cưỡi bạch mã, một thân áo giáp ma pháp ngân sắc ngước mặt nhìn lên bầu trời, kiếm quang chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt của hắn, nếu có người quan sát tỉ mỉ có thể thấy được vị hoàng tử đế quốc vẫn luôn bình tĩnh lãnh tĩnh lúc này trong mắt tràn đầy u sầu.
- Lẽ nào thế cục thế nhưng đã bại hoại đến mức này sao? Lực lượng của địch nhân thế nhưng đến mức có thể tùy ý hoành hành trên lãnh thổ đế quốc sao?
Domingos thở dài một hơi, cúi đầu.
Bất quá rất nhanh hắn liền nghĩ tới điều gì, thần sắc trở nên phấn chấn, thôi động chiến mã, hướng về phía cửa thành chạy như bay, quát to:
- Mọi người đuổi kịp, chúng ta đi suốt đêm rời khỏi đây, trước hừng đông nhất định phải tới Saint Petersburg!
- Điện hạ, điện hạ ngài cẩn thận a, tình thê hỗn loạn, Hương Ba thành đã rơi vào chiến hỏa, không bằng đợi Hương Ba Vương dẹp loạn chiến sự, chúng ta lại xuất phát cũng không trễ a!
Trong đội ngũ có người lớn tiếng kiến nghị.
- Lập tức xuất phát, kẻ nào trái lệnh lập tức chém, cho dù chết cũng phải chết ở đế đô!
Trong lúc nói chuyện, một mình Domingos đã nhanh chóng biến mất nơi màn đêm mêng mang.
Hai người Ma Nữ Paris và “Hồng Hồ Tử” Granero liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ sầu lo trong mắt người còn lại, cười khổ một tiếng, Granero hô lớn:
- Tất cả mọi người đuổi kịp, lập tức xuất phát, bảo hộ hoàng tử điện hạ!
Tiếng vó ngựa như sấm vang lên trên đường phố, hơn hai mươi danh kỵ sĩ tinh nhuệ theo sát sau, đội ngũ phóng thẳng ra ngoài thành, chuẩn bị sang sông hộp hợp với đại đội bên kia…
…
…
- “Nhất Kiếm”, cái tên tạp toái phản quốc kia, lăn ra đây cho lão tử!
Trên bầu trời, Tôn Phi một tay vung chuy, sắc mặt lạnh thấu xương nhìn đại hạm Huyền Khả, đột nhiên phẫn nộ quát lớn.
Âm thanh cuồn cuộn như sấm, vang vọng thiên địa.
- Hương Ba Vương, đã lâu không gặp!
Một đạo thân ảnh gầy gò xuất hiện ở hạm thủ Huyền Khả.
Người này mặc áo giáp hắc sắc hoa lệ, mơ hồ lưu chuyển ma lực đáng sợ, trên lưng là hai bản kiếm to, thân kiếm trong suốt lóe sáng, thân hình hắn không cao không thấp, tóc dài rối tung trên vai, đôi mắt mơ hồ lóe ra hồng mang làm người ta sợ hãi, giống như một đầu cự thú viễn cổ, tùy thời đều có thể nổi điên.
Tuy rằng trang phục khác trước đây một trời một vực, thần thái khuôn mặt cũng xảy ra biến hóa vi diệu, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được, người đột nhiên xuất hiện này chính là kẻ được xưng là đệ nhất cao thủ trong các nước phụ thuộc đế quốc Zenit ngày xưa, đã từng tranh đoạt vị trí đệ nhất với Tôn Phi trong phần luyện tập tác chiến cá nhân, tên là “Nhất Kiếm”.
- Đúng thật là ngươi, thật sự làm cho Bản Vương quá thất vọng rồi!
Tôn Phi từ trên cao nhìn xuống, trên mặt mang theo vẻ thất vọng rõ ràng.
Khi nhìn luồng kiếm quang đầu tiên Tôn Phi đã có cảm giác đã từng gặp rồi.
Chỉ là khi đó Tôn Phi vẫn chưa thể hoàn toàn xác định bởi vì quỹ tích và chiêu thức kiếm thuật, tuy rằng “Nhất Kiếm” đã từng bày ra kiếm thuật tương tự thế nhưng kiếm ý đã biến hóa triệt để, khác xa với tuyệt kiến cao ngạo của “Nhất Kiếm” khi xưa.
Mà trong lúc liên tiếp giao thủ lúc sau, Tôn Phi đã hoàn toàn xác định, cường giả kiếm thuật thần bí này chính là “Nhất Kiếm” ngày xưa.
Phát hiện này thật sự khiến Tôn Phi vô cùng thất vọng.
“Nhất Kiếm” khi xưa, tuy rằng hắn và Tôn Phi đứng ở hai phía đối lập thế nhưng tính tình cao ngạo không kiềm chế được, có kiêu ngạo và tôn nghiêm thuộc về Vũ giả chân chính, cũng coi như là một đời thiên tài, thế cho nên trong vòng một đoạn thời gian Quốc Vương Bệ Hạ cũng có ý tán thưởng đối với cường giả nước phụ thuộc này.
Thế nhưng thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa năm, “Nhất Kiếm” thế nhưng đã vứt bỏ tôn nghiêm và vinh quang Vũ giả, không chỉ phản bội đế quốc Zenit đã dưỡng dục chính mình, sẵn sàng góp sức cho đế quốc Dortmund mà còn dẫn dắt Huyền Khả tới xâm lấn đế quốc Zenit…Tuy rằng Tôn Phi không biết trong chuyện này có cố sự gì không, thế nhưng “Nhất Kiếm” theo địch phản quốc như vậy thật sự làm người ta thất vọng thở dài.
- Thất vọng? Ha ha ha, thế nào? Lẽ nào trường kiếm của ta còn chưa đủ sắc bén sao?
Tựa hồ là bị thái độ khinh miệt của Tôn Phi làm cho tức giận, sắc mặt “Nhất Kiếm” lóe lên vẻ tức giận rồi biến mất, chợt ha ha cười lên như điên.
- Hương Ba Vương, ngươi căn bản biết gì chứ? Hôm nay ta đã sớm không phải là kẻ trước kia bị ngươi áp chế thất bại, ta đã là Tôn giả Đại Nhật cấp, thân lại là quân đoàn trưởng đế quốc thất cấp Dortmund, cao thủ dưới trướng nhiều như mây, Chiến Sĩ như mưa, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thân phận tôn quý, ha ha ha, ngươi bây giờ ở trước mặt ta chỉ là một tên thổ dân đê tiện mà thôi, bất luận là thực lực cá nhân hay thế lực, căn bản đều không phải là đối thủ của ta, có tư cách gì nói với ta như vậy?
- Thổ dân đê tiện?
Tôn Phi mang vẻ mặt thương hại lắc đầu, chợt nghĩ tới điều gì, hỏi:
- Xem ra ngươi đã triệt để quên đi gốc rễ, loạn chiến đế quốc bộc phát, đế quốc nguy cơ như trứng chồng, mà đế quốc Lyon và đế quốc Dortmund mang theo khí thế lôi đình đột nhiên làm khó dễ, đại quân tiếp cận trong một đêm, không hề gặp trở ngại gì tới được đế đô Saint Petersburg, trong chuyện này chỉ sợ là có công lao của ngươi đi?
- Di? Thì ra ngươi cũng đã biết?
Trên mặt “Nhất Kiếm” thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi biến mất, không thèm để ý cuồng tiếu nói:
- Ha ha, như vậy vừa lúc, đế quốc Zenit nguy cơ, diệt vong sắp tới, chỉ sợ lúc này đế đô Saint Petersburg đã bị công hãm thành một biển máu, hoàng thất đế quốc Zenit hôi phi yên diệt chỉ trong chớp mắt, ta được ban ân làm tiểu đội trưởng “Quân đoàn đại kiếm sĩ”, quản hạt trăm người, ha ha ha, là uy phong bậc nào, so với Quốc Vương một nước phụ thuộc nho nhỏ như ngươi cao hơn gấp bao nhiêu lần, ha ha…Thế nào?
- Người cái gì cũng không biết, căn bản chính là ngươi.
Tôn Phi lắc đầu, không nói thêm gì.
Hơn nửa năm không gặp, “Nhất Kiếm” đã không phải là kiếm sĩ thiên tài tuyệt thế cao ngạo trước kia.
Trên người của hắn không còn cái loại khí thế lỗi lạc xuất trần, ngược lại nhiều hơn phần ma tính tự đại chưa bao giờ có, trong hai tròng mắt hắn lóe ra quang diễm hồng sắc, giống như hóa thân thành cự thú viễn cổ bạo ngược, động chút là cuồng tiếu, dịch hỉ dịch nộ, vứt bỏ kiếm ngày xưa thay bằng đại kiếm hoa lệ, từ bỏ quần áo vải thô thay bằng áo giáp xa hoa, nếu không phải diện mạo tương tự như xưa bảy, tám phần, căn bản chính là hai người khác nhau.
Đúng lúc này…
- “Nhất Kiếm” tướng quân, ngươi còn cùng tên thổ dân này dong dài cái gì, còn không nhanh giết hắn, ngươi không phải nói là Hương Ba thành có một vị tuyệt thế mỹ nhân tên Angela sao? Hắc hắc hắc, bản hoàng tử không đợi được nữa rồi, giết sạch Hương Ba nhân, ngươi báo thù, ta chỉ cần mỹ nhân kia, hắc hắc!
Một âm thanh chói tai đột nhiên từ Huyền Khả truyền xuống, trong giọng nói mang theo vẻ không nhịn được nữa.
- Kagawa điện hạ, ngài yên tâm đi, cái nữ nhân Angela kia nhất định sẽ là của ngài.
“Nhất Kiếm” xoay người cung kính trả lời, nói xong lại quay lại nhìn Tôn Phi cười tràn đầy ý tứ khiêu khích.
Ai biết Tôn Phi vẫn chưa giận tím mặt như hắn tưởng tượng, ngược lại thần sắc vô cùng bình tĩnh, mang theo vẻ thương hại nhìn “Nhất Kiếm” một chút, chậm rãi nói:
- Đến đây đi, buông tay đánh một trận, kẻ phản quốc vừa đê tiện mà vừa đáng thương, bám lấy đối thủ khi xưa cũng khién ngươi kiêu ngạo như vậy, đến để ta giúp linh hồn sa đọa của ngươi được giải thoát và ngủ yên đi!
Lời còn chưa dứt, Tôn Phi đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt nổ ra tinh quang, sát cơ phụt ra.