Cười cười, căn bản không để ý đến hai người đó, Tôn Phi hướng về phía Robben nháy mắt, Robben rút trường đao bên hông ra, một đạo đao mang ánh sáng ngọc đã đem mấy quan quân Dortmund lúc nãy lớn tiếng tức giận quát mắng Tôn Phi chém thành hai đoạn, trong nháy mắt các điều khiển sư Dortmund đã chìm trong vũng máu.
Thấy một màn như vậy, hơn trăm danh thuyền nô, bao gồm cả tên thuyền nô ẻo lả đầu đội khăn hồng, mắt như gấu trúc và tên mập mạp bên cạnh hắn đều cảm thấy một tia lạnh lẽo như bị đưa vào hố băng.
Ba người trước mắt này có thể đem toàn bộ cao thủ Dortmund trên Huyền Khả giết sạch, hiển nhiên cũng không phải là hạng người lương thiện gì, chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể khiến bọn họ chết vạn lần, tâm ngoan thủ lạt, xa xa vượt qua đám người Dortmund. Một màn này khiến đám thuyền nô như dã thú rốt cục cũng hiểu rõ, tuy rằng một đám địa lang độc ác chết rồi thế nhưng lại tới ba đầu hùng sư càng thêm đáng sợ hơn.
Coi như là Huyền Khả có rơi, ba người này cũng có thể dễ dàng rời đi, thế nhưng bọn họ bị chế trụ, cũng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết mà thôi.
Tình cảnh của đám thuyền nô chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, trái lại càng bết bát hơn.
Đây xem ra khiến tên ẻo lả đầu đội khăn hồng trở nên thành thật hơn, trong ánh mắt rốt cục xuất hiện một tia hoảng loạn, vội vàng la lên:
- Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng, bệ hạ, vị bệ hạ này, huynh đệ chúng ta nguyện ý vì ngài làm việc, nghe theo chỉ huy của ngài, mau thả chúng ta đi, chúng ta có thể giúp ngài khiến chiếc thuyền này bình ổn hạ xuống mặt đất, đây chính là Huyền Khả cấp lĩnh chủ a, có nó, đại quân của ngài có thể tung hoành trên không trung!
- Đúng vậy đúng vậy, huynh đệ chúng ta đều là một đám có nghĩa khí trọng tình cảm, bệ hạ ngài đã cứu chúng ta từ tay đám Dortmund chó má, là ân nhân của chúng ta, từ nay về sau chúng ta chỉ nghe lời của một mình ngài…
Thuyền nô mập mạp cũng mang vẻ mặt thành khẩn nói.
Lúc này Huyền Khả đã rơi xuống cách mặt đất ba, bốn trăm thước, qua màn hình ma pháp đã có thể nhìn thấy kiến trúc trên mặt đất.
Tôn Phi không vội mà thong thả ngồi xuống ghế dựa lớn trong khoang điều khiển, ánh mắt đảo qua thân đám thuyền nô như dã thú, cuối cùng rơi vào trên thân hai người thuyền nô đầu đội khăn hồng và tên béo bên cạnh, hai người này hiển nhiên là thủ lĩnh đám thuyền nô, xem ra rất có uy vọng, Tôn Phi nhìn hai người, mỉm cười, cũng không nói gì.
Hai người nhất thời im miệng lại.
Không biết vì sao ánh mắt của người trẻ tuổi tóc đen này cũng không sắc bén nhưng lại khiến tâm thần hai người rung mạnh, cảm giác giống như cả người xích lõa không mảnh vải che thân, tất cả bí mật trong lòng đều bị đối phương nhìn thấu, chỉ là một cái mỉm cười khiến tất cả khí thế trong lòng họ bị ngăn chặn, một loại sợ hãi thật sâu hiện lên trong lòng hai người.
- Nói tên của ngươi!
Tôn Phi đột nhiên mở miệng hỏi, nhìn tên đầu đội khăn hồng, ngữ khí cao cao tại thượng, chân thật đáng tin.
Tên thuyền nô ẻo lả đầu đội khăn hồng ngẩn ngơ, không biết vì sao trong lòng không sinh nổi nửa điểm phản kháng, vô thức thành thành thật thật hồi đáp:
- Bị giam trên chiến thuyền Huyền Khả chết tiệt này mười một năm, bị những tên Dortmund đối đãi như chó lợn, cho tới bây giờ chỉ có danh hiệu, không có tên, về phần tên gốc đã sớm quên hết…
- Còn ngươi…
Ánh mắt Tôn Phi chuyển đến trên thân tên mập bên cạnh.
- Mười sáu năm, bọn họ gọi lão tử là Thiết Chân.
Đại hán râu quai nón rối bù nghiến răng nghiến lợi hồi đáp.
Tôn Phi gật đầu, mỉm cười nói:
- Từ nay về sau ngươi liền gọi là Barbossa, còn ngươi…
Ánh mắt Tôn Phi chuyển đến tên ẻo lả đầu đội khăn hồng, khóe miệng hiện ra một độ cung không ai nhìn thấy, mang theo vẻ trêu tức nói:
- Từ nay về sau ngươi liền gọi là Jack Sparrow.
- Tiểu tử hỗn đản, ngươi cho ngươi là ai, vì sao chúng ta phải nghe lời ngươi?
Hai người đồng thanh, vô thức hỏi ngược lại Tôn Phi.
Thuyền nô đại thể đều là nhân vật kiệt ngạo bất tuân, nhất là hai người này, âm hiểm vô lại, giả dối ích kỷ, Quốc Vương Bệ Hạ tuy có khí phách thế nhưng cũng không dễ dàng thu phục được họ.
Tôn Phi không có tức giận, rất hòa ái nói:
- Rất đơn giản, bởi vì không nghe ta, các ngươi đều phải chếtt!
Những lời này nói ra khiến tên ẻo lả và thiết chân nhất tề ngậm miệng lại, vẻ mặt mang thần sắc sợ hãi, bọn ở ở khoang đáy Huyền Khả vô số năm, gặp qua vô số người, trải qua vô số đại chiến, ánh mắt nhìn người tự nhiên là rất chuẩn, đương nhiên có thể nhìn ra được, thiếu niên cao cao tại thượng trước mắt này cũng không phải là đang nói đùa, chỉ cần bọn họ còn dám phản kháng một câu, lập tức sẽ rơi vào kết cục như mấy tên quan quân Dortmund.
- Đa tạ bệ hạ, sau này ta liền tên là Jack Sparrow, tên này không sai, ha ha ha, ta phi thường thích!
Tròng mắt tên ẻo lả đầu quấn khăn hồng loạn chuyển, cợt nhả cười nói.
- Ta tên là Barbossa, ha ha ha, thuyền nô Barbossa, không sai, không sai!
Đại hán béo mập cũng thành thật.
Tôn Phi làm sao không nhìn ra hai người này chính là nói một đằng nghĩ một nẻo, trong lòng cũng có chút thất vọng đối với khí phách đế vương của mình, bất quá cũng biết để thu phục hạng người kiệt ngạo bất tuân như vậy không dễ dàng gì, lập tức ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt hư không, từng sợi quang diễm kim sắc tràn đến thân hai người kia.
Tên ẻo lả và mập mạp nhất thời chấn động cả người, lập tức nhảy dựng lên trên boong thuyền, thân hình như thiểm điện, hướng về phía cửa khoang bay đi, nhanh tới cực điểm.
Bọn họ nhanh, Robben còn nhanh hơn!
Trong nháy mắt Robben đã khống chế cửa khoang thuyền, dương tay xoát xoát mấy đao, hai người chỉ cảm thấy sát cơ chưa từng gặp bao giờ đập vào mặt, phong tỏa tất cả lối thoát, hai người này coi như là giảo hoạt cũng không có cách nào thoát được, trong lúc gấp gáp chỉ có thể lui về, mắt thấy không thể nào tránh được đao kia, thế nhưng ánh đao tới gần một thước thì đột ngột khựng lại nhưng không hề có dấu hiệu tán loạn, giống như chưa từng xảy ra vậy.
Hai người ngẩn ra, nhất thời minh bạch vị đao khách gầy gò này có thực lực cách xa hai người bọn họ, hắn không hạ sát thủ, chỉ là muốn ép thối lui mà thôi.
- Không biết phân biệt phải trái, được Alexander bệ hạ thưởng thức lại dám làm càn như thế, muốn chết sao?
Mặt Robben hằm hằm sát cơ, quả nhiên là động sát tâm, nguyên bản hắn đã không có hảo cảm gì với đám thuyền nô độc ác tàn nhẫn này, nếu không phải là tựa hồ Quốc Vương Bệ Hạ có hứng thú với hai người này, e rằng đã sớm một đao chém chúng thành thịt nát rồi.
Hai người Jack và Barbossa trốn không thoát đành lui trở về, thành thành thật thật ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Trên mặt Tôn Phi mang theo vẻ mỉm cười, cũng không nói gì nữa.
Nguyên bản hắn cũng không có hảo cảm gì với đám thuyền nô như dã thú này, coi như là không giết, tất nhiên cũng muốn khu trục, thế nhưng hai người trước mắt này thật sự giống nhân vật thuyền trưởng Jack và thuyền trưởng Barbossa trong “Cướp biển vùng Caribbean”, không chỉ là hình tượng bên ngoài mà ngay cả tính cách, diễn xuất, phương thức thuyết pháp, thậm chí ngay cả tâm tư âm hiểm giả dối đều phi thường giống.
Đụng phải hai kẻ dở hơi thú vị như vậy, đối với Quốc Vương Bệ Hạ luôn có thói quen dưỡng tài mà nói, đời nào bằng lòng buông tha.
- Hư, hư…
Trong lúc Tôn Phi đang tự hỏi đó, Jack nháy mắt ra hiệu hấp dẫn sự chú ý của Tôn Phi, chỉ vào màn hình ma pháp, lắp bắp nói:
- Cái kia…Bệ hạ, ta phải nhắc nhở một chút, Huyền Khả sắp rơi xuống đất rồi, nếu ngài không để chúng ta điều khiển chiếc Huyền Khả này, thật sự chính là muốn hủy thuyền nhân vong.
Mọi người hướng mắt nhìn về phía màn hình ma pháp.
Quả nhiên đã nhìn thấy kiến trúc trên mặt đất, ngay cả bóng người chạy cũng càng ngày càng rõ ràng, lúc này Huyền Khả đã cách mặt đất không đến ba trăm thước.