Rơi dưới chân thầy ký hành hình chính là Vũ Thánh lệnh, tượng trưng cho Vũ Thánh hộ quốc đế quốc Zenit.
Mặc dù chỉ là một khối lệnh bài nhỏ nằm vừa lòng bànt tay, cũng không phải chế tạo từ vật liệu trân quý gì, hơn nữa nhìn cũng không có chỗ nào thần kỳ, thế nhưng giá trị của khối lệnh bài hắc sắc này cũng đủ làm cả đế quốc run rẩy.
Coi như Vũ Thánh Krasic tiền nhiệm chỉ là một cường giả Nguyệt cấp, uy vọng của hắn ở trong vòng đế quốc đã phi thường cao, huống chi lúc này Vũ Thánh đế quốc là Hương Ba Vương, người trở thành truyền kỳ lịch sử đế quốc Zenit, vừa ngăn cản sóng dữ chiến cuộc, lúc này uy vọng của hắn ở trong đế đô chỉ sợ đã sắp đuổi kịp Yashin đại đế năm xưa, có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ một ý niệm trong đầu cũng có thể quyết định sinh tử của vô số người.
Vũ Thánh lệnh vừa ra, đại biểu cho Vũ Thánh tới.
Nếu là ý của Vũ Thánh đại nhân, vậy dù cho thầy ký hành hình mười vạn lá gan hắn cũng không dám nói một câu chống đối.
Lúc trước hắn đã nói qua, trong vòng toàn bộ đế quốc sợ rằng không người nào có thể cứu được người của vương thất Phù Phong quốc, ngay cả hoàng thất đế quốc, muốn đặc xá vương thất Phù Phong quốc đều phải suy nghĩ đến lửa giận và phản ứng của dân chúng, nhưng hắn lại quên mất còn có tân Vũ Thánh Alexander Hương Ba Vương.
- Ngài là Vũ Thánh Alexander?
Tuy nói Tôn Phi ở trong thành đã sớm là danh tiếng hiển hách, mặc kệ là hung danh ác danh hay thiện danh mỹ danh, trong vòng đế đô không ai chưa nghe qua cái tên Hương Ba Vương Alexander này, bất quá cũng chỉ là biết tên chứ chưa bao giờ được nhận thức.
Dưới truyền bá của một số người, hình tượng của Hương Ba Vương được đắp nặn thành một người cao mấy trượng, cơ thể cả người lực lưỡng vô cùng, cả người lóe ra quang huy thần linh, vì vậy coi như một số người đã từng nhìn thấy thân ảnh Tôn Phi ở cự ly xa nhưng trong thời gian ngắn cũng không dám xác định, hơn nữa, vị tân Vũ Thánh này tuổi thật sự còn quá trẻ, giống như chỉ là một thanh niên, trong lúc gấp gáp, nếu không phải là có Vũ Thánh lệnh nhắc nhở, chỉ sợ là thầy ký hành hình cũng không nhận ra được, người thanh niên tóc đen anh tuấn trước mắt này chính là Vũ Thánh đế quốc hiện nay.
Trong đầu thầy ký hành hình hiện lên cả trăm ngàn ý niệm trong nháy mắt, hắn nơm nớp lo sợ nhặt Vũ Thánh lệnh trên mặt đất lên, phủi bụi cẩn thân, quỳ trên mặt đất do dự mà nói:
- Đại nhân, “Nhất Kiếm” phản quốc là sự tình mà mấy vạn binh sĩ tận mắt nhìn thấy, hoàng thất và quân bộ liên hợp hạ lệnh, muốn đem toàn bộ vương thấy Phù Phong quốc chém tận giết tuyệt, ngài vì sao…cứu những người này, nếu như không giải thích hợp lý, tất nhiên sẽ tổn hại đến uy tín và hình tượng của ngài trong suy nghĩ của con dân đế quốc!
- “Nhất Kiếm” vô tội, không cần giải thích, đem lời Bản Vương nói truyền khắp đế quốc, sửa lại án sai cho Phù Phong quốc, nếu như có người còn muốn một lời giải thích, vậy để hắn tự mình đến Vũ Thánh sơn tìm ta đi!
Tôn Phi chỉ trầm mặc chốc lát rồi kiên định nói.
“Nhất Kiếm” đích thật là không có phản quốc. Chỉ là đáng tiếc, hắn là một kiếm khách thiên tài say mê với lực lượng và kiếm đạo, bởi vì hiếu thắng truy cầu lực lượng, nhất thời đại ý bị ma vật thừa dịp, cướp đi thân thể và thần trí, thế cho nên không cách nào khống chế thân thể chính mình, lúc này mới gây thành đại họa, dẫn sói vào nhà.
Thế nhưng đánh một trận ở Hương Ba thành, hắn người trần truồng, lấy tính mạng và lực lượng cuối cùng của mình giết chết cường giả Nguyệt cấp Dortmund, chém giết vô số binh sĩ Dortmund, giết hoàng tử Kagawa, đả thương Piszczek, coi như là lập được đại công, lấy công chuộc tội, hắn vẫn đủ tư cách để bước vào phủ điện vinh quang của Vũ Giả.
Cái gọi là “Nhất Kiếm” dẫn sói vào nhà, khơi mào chiến tranh càng là lời nói vô căn cứ. Đại lục Azeroth đã sớm tràn ngập khói thuốc súng, loạn thế rốt cuộc đến, việc liên quân thập đại đế quốc xâm lấn đã sớm là ván đã đóng thuyền, coi như không có “Nhất Kiếm” thì liên quân cũng sẽ không buông tha cho người Zenit, chỉ có thể nói vị kiếm khách thiên tài này là bị vận mệnh trêu đùa vô tình mà thôi.
Dựa theo nguyện vọng cuối cùng lúc sinh tiền của “Nhất Kiếm”, Tôn Phi sẽ không đem nhưng tin này truyền đi hay là giải thích cái gì. Thế nhưng góa phụ ấu tử của “Nhất Kiếm”, còn có huyết mạch vương thất Phù Phong quốc, Tôn Phi nhất định sẽ bảo vệ họ, đây là vì nối dòng của một vị anh hùng lâm vào bi kịch, cũng là huyết mạch của một vị thiên tài kiếm khách trung thành và tận tâm đối với đế quốc Zenit.
- Đây…
Thầy ký hành hình còn muốn nói điều gì, cuối cùng cũng đành ngậm miệng.
Nếu Vũ Thánh đại nhân muốn bảo vệ cho kẻ tù tội Phù Phong quốc, vậy chuyện này đã không phải là một thầy ký nho nhỏ như hắn có thể quyết định, coi như là nhượng bộ rồi hồi báo cho quân bộ và hoàng thất đế quốc thì mình cũng sẽ không bị trách phạt, để các đại nhân vật đi xử lý chuyện này đi!
Mà lúc này đây, đám người vây xem rốt cuộc đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhấc lên từng đợt gây rối.
Ở trước mặt Hương Ba Vương Alexander, dân chúng phẫn nộ dần dần dập tắt lửa giận trong lòng, trong đôi mắt mỗi người rất nhanh tản ra quang mang cực nóng, kích động đến cả người đều run lên, bầu không khí trong nháy mắt thay đổi, sự phẫn nộ đã sớm biến mất, có thể tận mắt thấy truyền kỳ anh hùng đế quốc, Chiến Thần vô song, thần thủ hộ của đế quốc, ai có thể không kích động?
Mỗi người đều cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ, sinh thời chính mình thế nhưng lại có thể tận mắt thấy phong thái của Vũ Thánh hộ quốc!
Không ít người đưa tay lên xoa xoa hai mắt mình, kích động tới lệ nóng dâng trào.
Thì ra thiếu niên tóc đen anh tuấn này chính là Hương Ba Vương Alexander.
Trong bầu không khí cực nóng, không biết ai hô to cái gì, nhất thời sinh ra phản ứng dây chuyền, mọi người cùng nhau quỳ trên mặt đất hô to “Vũ Thánh đại nhân vạn tuế”, ngay cả bọn lính Thiết Huyết Doanh lúc đầu đang dương cung bạt kiếm, mặt đằng đằng sát khí cũng run rẩy vứt bỏ vũ khí trong tay xuống, quỳ phục trên mặt đất, hô to vạn tuế!
- Nếu Vũ Thánh Alexander đại nhân nói “Nhất Kiếm” vô tội, vậy khẳng định là vô tội, nhất định là chúng ta hiểu nhầm chuyện gì rồi…
- Đúng vậy, Alexander đại nhân là Thủ hộ thần Zenit chúng ta, lẽ nào còn hoài nghi lời ngài ấy nói sao?
- Ta biết, “Nhất Kiếm” nhất định là nội ứng mà Vũ Thánh đại nhân phái đi nằm vùng trong liên quân, chúng ta thật là đáng chết, lại hiểu lầm hắn, còn nhục mạ người nhà của hắn! Ngươi còn nhớ không, lúc đó tổng cộng người Dortmund có bảy chiếc Huyền Khả đáng sợ, sau lại biến mất một chiếc Huyền Khả lớn nhất, nhất định là bị “Nhất Kiếm” đại nhân nghĩ biện pháp phá đi, thật ra hắn là một vị đại anh hùng bị chịu tủi nhục a!
- A, ngươi vừa nói thế, ta cũng nhớ ra rồi, ta nghe nói ca ca đi Thiết Huyết Doanh nói, hắn tận mắt thấy “Nhất Kiếm” đại nhân mang theo chiếc Huyền Khả lớn kia rời đi…
- Thật là đáng chết a, chúng ta đã làm gì thế này, nếu không phải nhờ có Vũ Thánh đại nhân, chúng ta thiếu chút nữa đã làm điều hổ thẹn với anh hùng đế quốc!
Uy vọng của Tôn Phi trong vòng đế đô thật sự là tới trình độ bất khả tư nghị, tất cả dân chúng và binh lính đối với vị tân Vũ Thánh này sùng bái đến mù quáng, chỉ là một câu thế nhưng triệt để thay đổi cái nhìn của mọi người đối với “Nhất Kiếm”, thậm chí còn không cần giải thích, tất cả mọi người đã tự động thay đổi ý kiến của mình, đem tất cả tự bổ sung hợp lý.
Đây là điều mà chính Tôn Phi cũng không nghĩ tới.
Trên đài hành ình, người của vương thất Phù Phong quốc còn đang kinh hồn rốt cuộc cũng minh bạch chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, trong lúc tuyệt vọng, dĩ nhiên là nhân vật quyền thế huân thiên nhất đế quốc, Vũ Thánh Hương Ba Vương Alexander lại tự mình đến pháp trường đặc xá cứu vớt bọn họ!
Nói thật, bọn họ không sợ chết. Thế nhưng điều bọn họ e ngại nhất chính là chết mà không được rửa nỗi oan khuất và sỉ nhục!
Ngày hôm nay bị áp giải tới chỗ này đều là tinh anh trong vương thất Phù Phong quốc, cũng là thân nhân, bằng hữu và đồng bạn lúc sinh tiền của “Nhất Kiếm”, từ xưa tới nay, “Nhất Kiếm” đều là đại danh từ trong Phù Phong quốc, chưa từng có bất luận một vị vương tử nào có thể đạt được danh vọng như “Nhất Kiếm”, đối với rất nhiều người Phù Phong quốc mà nói, “Nhất Kiếm” là thần tượng, cũng là người dẫn đường chỉ lối cho bọn họ.
Vì vậy, bọn họ tuyệt đối tin tưởng, “Nhất Kiếm” nhất định không phản bội đế quốc.
Bọn họ muốn vì “Nhất Kiếm” mà cọ rửa oan khuất, đáng tiếc, căn bản là bất lực.
Vì vậy, khi nghe chính miệng Vũ Thánh hộ quốc nói ra câu “Nhất Kiếm” vô tội, mọi người Phù Phong quốc đều òa khóc thành tiếng, ngay cả mấy nam tử dù chịu xuyên thủng bả vai cũng chưa từng kêu một lời, lúc này cũng không khỏi nức nở lên tiếng.
Bọn họ cảm thấy, linh hồn của mình trong nháy mắt như được cứu thoát.