- Ta kháo, tên điên này đích thực là thực lực cường đại, nhưng đầu thật là bị cháy hỏng, chỉ số thông minh không đủ dùng a!
Tôn Phi đã không ngăn cản kịp, tức giận chửi ầm lên.
Tên điên D’Alessandro, lẽ nào trong đầu hắn bị tràn dịch não sao? Thế nhưng thật sự đem tôn Ma Thần chân chính phóng thích ra, coi như là có nắm chắc phần thắng, thế nhưng vạn nhất Kluivert vừa ra đã bỏ chạy thì sao?
Nếu như Ma Thần thật sự muốn tìm đường chạy trốn, làm sao có thể ngăn cản được?
Thấy tình thế không ổn, Tôn Phi đã không còn ý niệm tiếp tục lưu lại đây nữa, một hơi uống xuống mấy bình lớn “dược tề khôi phục toàn diện”, đem thương thế trên người chính mình trị liệu tốt, chuẩn bị chạy ra, còn tiếp tục lưu lại chỗ này nói không chừng sẽ bị tên điên kia kéo xuống nước, sinh tử khó nói.
Rầm rầm oanh! !!
“Thần Điện Hi Sinh” bắt đầu lắc lư kịch liệt, giống như là xảy ra địa chấn, dưới nền đất có một tồn tại kinh khủng nào đó đang muốn chui ra.
Tôn Phi tâm niệm vừa động, bay tới giữa không trung, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong huyệt động lòng đất đen kịt Thần Điện lộ ra một bàn tay lân giáp dữ tợn sắc bén, không ngừng đánh thẳng vào nền đất muốn lao ra, từng đạo khe nứt thật lớn lan tràn ra bốn phương tám hướng, miệng huyệt động ba thước bắt đầu kịch liệt mở rộng, về sau, toàn bộ cánh tay đầy cương châm hắc sắc từ bên trong đưa ra ngoài.
Tôn Phi quay đầu nhìn lại.
Nam nhân đầu to bạch y D’Alessandro lúc này cũng khinh khinh phiêu phiêu bay lên mười thước trong không trung, cười lạnh chăm chú nhìn dị trạng phía dưới, không có một chút dự định ra tay ngăn cản nào, xem ra hắn thật là điên rồi, muốn triệt để phóng thích chân thân của Tà Thần Kluivert ra rồi lại trấn áp lại một lần nữa.
Oanh!
Một cỗ lực lượng kinh khủng khó có thể hình dung xuất hiện trên mặt đất, trong vòng phương viên ngàn thước toàn là bụi đá, từng khối đá lớn như bị bỏ qua trọng lực, chậm rãi bay lên cao, cuối cùng là một tiếng nổ vang kịch liệt, chân thân Tà Thần bị phong ấn dưới đất lúc này không còn bị hạn chế của “Phong ấn thiên niên”, rốt cuộc triệt để phá khai mặt đất, theo đó là một cỗ ma lực hắc sắc đầy tính ăn mòn đáng sợ xuất hiện, cầm cố hư không, phóng lên cao, đạt được tự do.
- Ha ha ha ha, hơn một nghìn năm, rốt cuộc ta cũng được tự do, ha ha ha ha…
Tiếng rít gào kinh thiên động địa từ dưới phế tích “Thần Điện Hi Sinh” vang lên.
Hơn một tiếng trước đây vẫn còn là một tòa thành hải tộc hoàn chỉnh, lúc này đã triệt để trở thành phế tích, bậc thang hơn sáu mươi bậc đã sớm biến thành từng cục đá lớn, ở trong từng phiến đá trôi nổi, một tồn tại giống như siêu cấp cự thú cao hơn trăm thước dùng hai tập đập vào ngực đầy lông của mình, ngửa lên trời phát ra tiếng rít gào điên cuồng.
Vụ khí ma tính hắc sắc hiển nhiên là do lực lượng cực kỳ đáng sợ nào đó huyễn hóa ra, có thần tính, khó có thể xuyên thủng.
Lấy thị lực của Tôn Phi cũng chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng, vị Ma Thần hải tộc Kluivert này thực sự là một tồn tại giống như một đầu tinh tinh khổng lồ, trên người đầy lân phiến hắc sắc giống như vẩy cá, đầu có hai sừng tạo hình như tuần lộc, trên mặt có ba con mắt, con mắt ở giữa không có con ngươi, nổ bắn ra quang diễm hồng sắc, trong hai con mắt còn lại lại có bốn con ngươi, thời điểm tròng mắt chuyển động, quỷ dị dị thường.
Thân hắn cao quá trăm thước, người hắn lấm tấm hắc sắc giống như vừa đi ra từ lò hỏa thiêu, bàn tay năm ngón, mỗi ngón tay đều sắc bén như thần binh lợi khí, cả người lông dài hắc sắc, có mùi hôi thối do bị trấn áp dưới mặt đất thời gian dài.
Phân thân bị đánh chỉ còn lại nửa người lúc trước, trong nháy mắt này hóa thành một đạo lực lượng quang diễm, chìm vào trong chân thân, mà thân thể Saviola mất đi toàn bộ sinh cơ, rụng rơi trên mặt đất, nhanh chóng thành một bộ xương khô quắt xám trắng.
Quá trình này, D’Alessandro cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
- Ha ha ha, thật tốt quá, các ngươi cũng không có đào tẩu, hai tên nhân loại khiến ta cảm thấy bị sỉ nhục, hiện tại, ta sẽ cho các ngươi phải trả giá thật đắt!
Thoáng hoạt động thân thể một chút, Kluivert ngửa đầu cười ha ha, sóng âm như cơn lốc làm cho cả tòa thành hải tộc gặp tai họa ngập đầu, hắn nhấc bàn tay hắc sắc lên, nhanh chóng chộp tới chỗ D’Alessandro.
Hiển nhiên, hận ý của Kluivert đối với tên lớn lối này nhiều hơn đối với Tôn Phi rất nhiều.
- Hừ! Trả giá? Hiện tại bản tọa sẽ một lần nữa trấn áp ngươi, cho ngươi trở lại vực sâu thâm thúy u ám một lần nữa, ha ha ha!
Đối mặt với trấn giết của Ma Thần, D’Alessandro mặt không đổi sắc, điên cuồng mà cười to, cũng không thấy hắn làm ra động tác thế nào, từng đạo kiếm khí bạch ngân trong nháy mắt sản sinh không có căn cứ, hướng về phía thân thể khổng lồ của Tà Thần bay đi, phảng phất như là hủy thiên diệt địa!
Keng keng keng keng! !!
Từng đạo kiếm khí “Chi Kiếm Giết Thần” đâm vào bàn tay khổng lồ và thân thể của Tà Thần, phát ra từng tiếng giòn hưởng liên tiếp, tiếp theo chính là hỏa tinh bắn ra, không ngừng lóe ra soi sáng trong không gian hôn ám, giống như ngày tận thế.
D’Alessandro biến sắc.
Kiếm khí của hắn vô pháp xâm phạm tới tôn Tà Thần này được.
- Ha ha ha, bản tôn nói rồi, khi chân thân ta xuất hiện, ngươi ở trước mặt ta chỉ như một con chó mà thôi!
Tiếng rít gào như tiếng sấm của Kluivert tiếp tục vang lên.
Cự trảo hắc sắc của Tà Thần hải tộc như là đập ruồi đánh về phía D’Alessandro, xẹt qua hư không, dễ dàng đem hư không móc ra thành từng hắc động, nơi cự trảo đi qua, tất cả đều trở thành tro bụi.
- Hừ!
D’Alessandro hừ lạnh một tiếng, sắc mặt ngưng trọng né tránh ra.
Chỉ thấy hai tay trước ngực của vị cường giả này liên tục biến hóa, lưu lại một đạo ảo ảnh thủ ấn, biến ảo bất định, liên tiếp kiếm ảnh ngân sắc leng keng leng keng như khổng tước xòe đuôi, triển khai ra hư không, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ chân trời đều là kiếm khí ngân sắc, phát ra uy áp làm người ta hít thở không thông.
- Giết Thần Diệt ma…Diệt__Thần__Quyết! !! !
Tiếng hừ lạnh vang lên trong miệng D’Alessandro, đây là một đấu khí kỹ Thần cấp cực kỳ đáng sợ, chi kiếm đấu khí ngân quang đại tác khắp bầu trời, nhất thời hóa thành mưa kiếm bay về phía Tà Thần hải tộc, tràng diện mỹ lệ đến cực điểm, giống như là mưa sao băng, đẹp đẽ mà lại trí mạng.
- Rống rống rống rống…
Hai tay Tà Thần hải tộc bị mưa kiếm đâm trúng, phẫn nộ phát ra tiếng rít gào thống khổ, dưới vô tận mưa kiếm, phòng ngự của hắn rốt cuộc bị phá khai, trên thân hắn xuất hiện rậm rạp vết thương, có vụ khí hắc sắc từ bên trong tràn ra, trong không gian vang lên tiếng ăn mòn két két nhẹ.
Hưu hưu hưu hưu! !! !
Kiếm khi ngân sắc khắp bầu trời vẫn hướng về phía Tà Thần hải tộc, D’Alessandro chiếm thế thượng phong, muốn đem vị Ma Thần này bắn thành thịt vụn.
Tuy rằng Tôn Phi đã núp ở mép mưa kiếm, thế nhưng mưa kiếm ngân sắc vẫn đưa hắn bao phủ trong đó.
- Con mẹ nó chứ, đây chắc chắn là cố ý, đồ chó hoang, một tên gia hỏa đê tiện, thế nhưng dám nổi lên sát tâm với lão tử…
Tôn Phi chửi ầm lên trong lòng, không thể không triệu hồi ra “Loạn Thế Vương Tọa”, mượn lực lượng xuyên qua không gian của vương tọa, không ngừng né tránh truy sát của mưa kiếm ngân sắc, đi tới phía ngoài thành.
- Ân? Sao ngươi còn ở nơi này?
Lúc này, cả tòa thành thị hải tộc đã triệt để rơi vào tai nạn do hai đại cường giả chiến đấu, mặt đất sụp xuống, kiến trúc hủy diệt, vòng bảo hộ trên bầu trời cũng sắp tan vỡ, người đứng đầu hải tộc không biết đã chạy đến nơi nào, Tôn Phi lại phát hiện ra Hán Vương Bạch Kim Loris nửa sống nửa chết chật vật bôn đào trong thành.
Tâm niệm vừa động, Tôn Phi ngoắc tay, một cỗ quang diễm kim sắc tuôn ra, đem Loris nhiếp tới trên “Loạn Thế Vương Tọa”.
- Hương Ba Vương? Ngươi không chết? Oa ha hah ha, ngươi còn sống, thật tốt quá, thật sự là quá tốt, ha ha ha, ta còn định thay ngươi nhặt xác…
Loris đột nhiên bị nắm đếm, trong lòng kinh hãi, đến khi phát hiện người trước mắt là Tôn Phi, nhất thời hưng phấn mà rống lên, thân thiết biểu lộ tình cảm.
- Đại gia ngươi, ngươi mới phải đi nhặt xác ấy!
Tôn Phi dở khóc dở cười mắng một câu.
Không biết vì sao, ở nơi thời khắc nguy hiểm này, thoạt nhìn Loris một thân trọng thương này cũng chẳng đáng ghét lắm, nhất là nhìn biểu tình thật tâm quan tâm mình của gia hỏa này, trong lòng Tôn Phi cũng không khỏi cảm động một trận, người này tuy rằng có lập trường đối địch, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hảo cảm hơn tên điên D’Alessandro kia rất nhiều rồi.
- Uy, nói nhanh lên, bên trong thế nào? Ta nói với ngươi, không lâu trước đây ta thấy một cường giả tuyệt thế, một thân bạch y…
Loris kinh hồn bạt vía tự mình kể lại màn kình lịch vừa rồi của mình cho Tôn Phi ngưhe.
- Ngươi là nói cái tên đầu to bạch y? Không phải tốt đẹp gì, chúng ta cẩn thận một chút…
Tôn Phi điều khiển “Loạn Thế Vương Tọa” cẩn thận từng li từng tí quay trở lại, dựa vào công năng ẩn nấp hành tích của “Loạn Thế Vương Tọa”, trốn ở bên ngoài chiến trường tỉ mỉ quan sát.
Tuy nói đối với tên bạch y đầu to kia có cảm giác không tốt, thế nhưng cũng cùng vì nhân tộc, trong đáy lòng Tôn Phi cũng không hy vọng tên bạch y này thua trận, bằng không, đại lục Azeroth sẽ bị Tà Thần hải tộc trùng kích, biến thành dạng gì cũng khó nói được, thế nhưng chắc chắn trong vòng phương viên mấy trăm dặm quanh Phiêu Hương Chi Hải, nhân tộc tuyệt đối sẽ bị tàn sát không còn.
Như vậy đúng là một hồi đại nạn mà nhân tộc không thể thừa nhận nổi.
Bất quá, dần dần Tôn Phi phát hiện, sự tình tựa hồ đang phát triển theo hướng ngược lại sự kỳ vọng của mình.