Sau khi trải qua thời gian thích ứng ngắn ngủi, lực lượng của Tà Thần hải tộc Kluivert không ngừng mà đề thăng, thân thể khổng lồ của hắn lóe ra quang diễm hắc sắc, “Diệt Thần Quyết” của D’Alessandro đích thật là quỷ thần khó lường, kiếm quang ngân sắc tập kích vô tận, đem toàn bộ tòa thành hải tộc hủy diệt trở thành phế tích, thế nhưng lại vẫn khó có thể xúc phạm tới Tà Thần.
- Ha ha, một nhân tộc nho nhỏ như con kiến hôi, cũng dám nói xằng diệt Thần, vô tri!
Tên gọi của công pháp “Diệt Thần Quyết” chọc giận tới Kluivert, Tà Thần hải tộc khinh miệt rít gào.
Hắn ngửa mặt lên trời cười to, không thèm để ý tới mưa kiếm ngân sắc vô tận, thỏa thích ngửa mặt lên trời giãn cơ thể to lớn của chính mình ra, bỏ qua phòng ngự nhưng lại có thể thấy rõ ràng, vết thương nơi bị mưa kiếm ngân sắc đâm phá thế nhưng đã dần dần khép lại, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra.
Mà theo hắc quang ngoài thân Tà Thần đại thịnh, mưa kiếm ngân sắc khắp bầu trời thế nhưng đã khó có thể tiếp xúc tới hắn, một lần nữa lại về tới cảnh tượng tiếng kim loại va chạm phát sinh liên tiếp, hỏa tinh tán loạn!
- Nhân loại, hiện tại, màn biểu diễn của ngươi đã kết thúc!
Sau khi Tà Thần hải tộc giãn thân hình khổng lồ ra, đột nhiên hít vào một hơi thật sâu.
Thân hình Tà Thần hải tộc càng ngày càng phồng lên như khí cầu, phần lớn kiếm khí kinh khủng trên bầu trời đều bị hút vào trong miện hắn, ngay cả không gian trong vòng trăm thước quanh hắn đều bị hút đến sụp đổ vặn vẹo, sau khi dừng lại một chút, Kluivert há to mồm, rít gào một tiếng, phát ra âm lãng kinh khủng.
- “Ác Ma Rít Gào” ! Rống rống rống rống rống rống! !! !! !! !! !! !!
Siêu âm lãng thật lớn xuất hiện trong nháy mắt, vượt ra khỏi khí quan thính giác mà nhân loại có thể thừa nhận.
Hai người Tôn Phi và Loris ẩn nấp xa hơn năm trăm thước quan sát, mặc dù có vòng bảo hộ của “Loạn Thế Vương Tọa”, thế nhưng ở thời khắc này cũng phải gắt gao bịt tai lại, dù vậy vẫn cảm giác hai mắt mình biến thành màu đen, lỗ tai ong ong lên, trước mắt liên tiếp xuất hiện các vì sao nhỏ bay quanh đầu.
Bạch y đầu to Vũ Thánh sơn D’Alessandro đứng mũi chịu sào, tự nhiên phải đối mặt với nguy cơ càng lớn hơn.
- Diệt Thần Quyết…Hội!
Trong tiếng quát bá đạo, kiếm ảnh ngân sắc khắp bầu trời dường như hài tử nghe hiểu tiếng D’Alessandro nói, liên tiếp phát ra tiếng giòn hưởng leng keng, đột nhiên gấp gáp tụ lại tạo thành một chuỗi chặt chẽ có chật tự, hợp thành một viên cầu ngân sắc đường kính hơn hai mươi thước, đem D’Alessandro bảo hộ ở trong đó.
Trong nháy mắt tiếp theo, sóng âm rít gào rốt cục cũng hung hăng đụng vào trên viên cầu ngân sắc.
Leng keng leng keng! !!
Trong tiếng binh khí bị bẻ gãy, từng tầng bột phấn ngân sắc không ngừng bay ra từ viên cầu ngân sắc, giống như là bị mất đi một lớp da, viên cầu thật lớn dần dần bị bào nhỏ lại.
Giằng co không đến bốn, năm phút, toàn bộ kiếm khí ngân sắc hoàn toàn bị đánh nát, hóa thành bột phấn ngân sắc phiêu tán trong thiên địa, lộ ra thân thể của D’Alessandro được bao trong đó.
- Ách…Phốc! !!
Trong lúc cấp bách, sắc mặt D’Alessandro kịch biến, hai tay hắn nhẹ nhàng đẩy trước mặt, một thanh cự kiếm ngân sắc thật lớn xuất hiện, sóng âm Ác Ma rít gào đụng vào trên kiếm, lúc này đây cự kiếm không có bị nát bấy như trong tưởng tượng, thế nhưng lực va chạm thật lớn khiến cho D’Alessandro bay ngược về như diều đứt dây, há mồm phun ra ngụm tiên huyết.
- Ha ha ha ha… Chết đi!
Trong tiếng cười điên cuồng kiêu ngạo, Tà Thần hải tộc Kluivert không chút lưu tình, bắt đầu truy kích.
Hắn bước ra một bước, toàn bộ mặt đất đáy biển rung động kịch liệt, nhìn như hành động vụng về nhưng rõ ràng là thi triển thần tắc nào đó tương tự như Súc Địa Thành Thốn, một bước đã bay tới trước mặt D’Alessandro, lợi trảo sắc bén thật lớn lượn lờ dưới vụ khí hắc sắc, huyết quang nở rộ.
- Đáng chết!
Trên thân D’Alessandro chợt lóe ngân quang, tránh được một trảo kinh khủng này.
Tình hình chiến đấu tiến vào trạng thái gay cấn.
Hai đại cao thủ tuyệt thế một đuổi một chạy, triển khai truy đuổi dưới đáy biển.
Dư ba chiến đấu khuếch tán ra bốn phương tám hướng, mặt đất bắt đầu sụp đổ, một cỗ nham thạch nóng chảy từ trong lòng đại địa tuôn ra, cả tòa thành thị hải tộc bị bao phủ trong nham thạch nóng chảy.
Rầm rầm rầm oanh! !! !! !! !!
Sau khi va chạm kịch liệt liên tiếp, quang tráo lam sắc trên bầu trời tòa thành hải tộc rốt cuộc cũng không kiên trì nổi, trong tiếng gào thét sụp đổ, vòng quang tráo giống như thủy tinh bị vỡ vụn, nước biển ở trên chảy ngược xuống, rít gào đem cả tòa thành thị bao phủ trong đó.
Nước biển băng lãnh và nham thạch cực nóng sau khi gặp nhau sinh ra phản ứng đáng sợ, sau khi điên cuồng nổ tung liên tiếp, nước biển bắt đầu trở thành dạng khí khuếch tán ra.
Đây là một màn diệt vong vô cùng đáng sợ!
Tôn Phi không thể không điều khiển “Loạn Thế Vương Tọa” rời xa chiến trường, tạm thời tránh đi.
Xa xa, hai đại cao thủ tuyệt thế vẫn đang điên cuồng chiến đấu.
Tôn Phi khẽ nhíu mày.
Tuy rằng không rõ hình ảnh chiến đấu, nhưng từ tiếng nổ và tiếng rít gào rống giận truyền đến đã có thể đoán được một ít tin tức…Tên điên đầu úng nước D’Alessandro kia hẳn là đang ở hạ phong, bị Tà Thần hải tộc vững vàng áp chế.
- Alexander, tình huống không tốt, làm sao bây giờ? Chúng ta có nên đi hỗ trỡ hay không?
Loris sau khi được Tôn Phi hỗ trợ trị liệu thương thế cũng nhìn ra tình thế không ổn, lo lắng D’Alessandro chiến bại, đến lúc đó toàn bộ hải tộc quanh Phiêu Hương Chi Hải, kể cả đế quốc Lyon cũng đều gặp nạn, nóng lòng thử kiến nghị.
Tôn Phi dùng ánh mắt hèn mọn nhìn hắn một cái, khinh thường nói:
- Đại gia a, Thần Linh đánh nhau phàm nhân tai ương, bây giờ chúng ta đi tới chỉ làm đồ ăn cho người ta mà thôi, loại cấp bậc chiến đấu này căn bản không có phần cho chúng ta nói chuyện, vẫn nên thành thành thật thật sống chết mặc bay đi, đợi thời điểm hai người bọn họ lưỡng bại câu thương, chúng ta có thể…Hắc hắc!
Một câu “Hắc hắc” cuối cùng của hắn tràn đầy ý tứ đê tiện khiến trong lòng Loris phát lạnh.
Loris đột nhiên từ trong nhiệt huyết xung động thanh tịnh một điểm.
Hắn ý thức được gia hỏa mà mình tin tưởng cho rằng là chiến hữu bên người này kỳ thực cũng là một đại ma đầu, một tên hỗn đãn không hơn không kém, đối nghịch với một tên như vậy, tùy thời đều có thể bị ăn cho ngay cả cốt đầu cũng không còn…Không biết có phải là ảo giác hay không, có vẻ là ấn tượng của Hương Ba Vương đối với cường giả bạch y tuyệt thế kia có vẻ không tốt lắm.
Tôn Phi cười hắc hắc, điều khiển “Loạn Thế Vương Tọa” cẩn thận từng li từng tí lén lút tiếp cận trung tâm chiến trường.
…
…
Lúc này, hai đại cao thủ tuyệt thế đã đánh ra khoảng cách mấy vạn thước, tạo thành một hạp cốc nơi đáy biển.
Nơi bọn họ đi qua, mặt đất đáy biển đều sụp đổ, đại địa nứt nẻ, rừng cây hóa thạch bạch sắc đáy biển bị phá hủy, kình khí thác loạn nhấc lên hải lưu thác loạn, một ít loại cá và ma thú nơi đáy biển không trốn kịp bị dư ba chiến trường giảo thành thịt vụn, trong vòng ngàn thước không gì có thể sống sót, chỉ có “Loạn Thế Vương Tọa” có thể dễ dàng tách ra khỏi những kình khí này, truy tung theo hai đại cường giả.
- Đáng chết đáng chết đáng chết đáng chết! Dã thú xấu xí, ngươi làm ta tức giận a!
Thân hình của nam nhân bạch y bị lợi trảo của Tà Thần hải tộc cắt qua làm cho nhuộm huyết, chật vật đến cực điểm, D’Alessandro vẫn kiêu ngạo không thay đổi, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cuồng phun ra một ngụm tiên huyết, đột nhiên giãy ra khỏi lực ràng buộc Thần tắc của Tà Thần, kéo ra một khoảng cách tương đối an toàn, hai tay vẽ ra một cái thủ ấn, nửa đoạn loan đao rỉ sét từ trong cơ thể hắn nhẹ nhàng rung động chậm rãi xông ra.
Nhất thời, lực lượng Thần tính đủ để đối địch với Tà Thần hải tộc xuất hiện trùng trùng điệp điệp trong vòng chiến.
Hai người Tôn Phi và Loris ở xa xa quan chiến đồng thời ngẩn ra, liếc nhau, đều thấy được chấn động trong mắt đối phương, không khỏi kinh hô lên tiếng:
- Đây là…một kiện Thần Đấu binh? Thần Đấu Binh chân chính?