- Đáng chết!
Tôn Phi và Loris đồng thanh mắng một tiếng.
Nếu như cái Thần Đấu Binh này rơi vào tay Tà Thần hải tộc Kluivert, tuyệt đối là một hồi đại nạn khó có thể tưởng tượng nổi, bản thân hắn đã cường đại đến trình độ vô địch, nếu như để hắn có thêm một kiện Thần Đấu Binh, vậy giống như là hổ mọc thêm cánh, sau này nhân tộc muốn giết hắn, khó khăn lại càng lớn hơn.
Thế nhưng, lúc này muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
Thử thôi động cây thạch trụ thần bí trong cơ thể lần thứ hai nhưng không được một chút hồi đáp nào, Tôn Phi đã hiểu được một ít, gia hỏa này cực kỳ lười biếng, chỉ khi Tôn Phi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng mới làm ra phản ứng, trợ giúp hắn giải trừ nguy hiểm, nếu ở tình huống bình thường, căn bản lười phản ứng với Tôn Phi.
Cho tới bây giờ Tôn Phi cũng không hiểu, rốt cuộc cây thạch trụ thần bí này có lai lịch thế nào, thậm chí lại có uy lực cường đại như vậy, trong lúc khẽ rung động đã có thể đánh gãy tập sát của một kiện Thần Đấu Binh.
Thế nhưng hiện tại, nếu gia hỏa này không chịu hỗ trợ, Tôn Phi cũng không có cách nào ngăn cản thanh loan đao Đoạn Nhận kia rơi vào tay Tà Thần hải tộc Kluivert được.
- Alexander, chúng ta trốn đi, không thể cứ chết không công như vậy được, nhất định phải đem chuyện này truyền đi, hiệu triệu cường giả nhân tộc, đến đây tập sát Tà Thần…
Trong lòng Loris biết đại thế đã mất, lý trí hắn vội đưa ra phán đoán, vội vàng kiến nghị.
- Trốn? Trước tiên nhìn xem một chút rồi hãy nói!
Tôn Phi lắc đầu.
Loris nói thì dễ, kỳ thực nào có đơn giản như vậy? Không nói đến lấy thân phận và địa vị của cả hai, có thể hiệu triệu đủ số cường giả nhân tộc đến giết Tà Thần hải tộc hay không, coi như là thật sự có thể tìm đủ người đến, chỉ sợ đến lúc đó quanh Phiêu Hương Chi Hải đã là máu chảy thành sông, tất cả đều muộn rồi.
Xa xa…
- Ha ha ha, nói ra đúng thật là phải cảm ơn tên nhân tộc đáng thương kia, không chỉ phóng thích bản tôn ra, còn tặng cho bản tôn một kiện Thần Đấu Binh làm đại lễ, ha ha ha!
Tà Thần hải tộc Kluivert liên tục cuồng tiếu đắc ý.
Chỉ thấy hắn đưa tay lên, từng đạo xiềng xích do pháp tắc Thần tự huyễn hóa ra liền đem loan đao Đoạn Nhận bao lại ở trung tâm, mặc cho Đoạn Nhận giãy dụa làm sao cũng khó có thể chặt đứt được những sợi pháp tắc Thần tự tử sắc này, nửa đoạn Đoạn Nhận liều mạng chạy trốn, cuối cùng vẫn là bị chậm rãi kéo về.
Xiềng xích pháp tắc Thần tự tử sắc giống như là cánh tay của Tà Thần hải tộc, linh hoạt mà cử động, đem nửa đoạn loan đao Đoạn Nhận trước mặt tỉ mỉ kiểm tra.
Từ đầu đến cuối, Tà Thần hải tộc Kluivert cũng chưa từng nhìn qua Tôn Phi và Loris chút nào dù là một cái liếc mắt.
Thế nhưng Tôn Phi lại biết, trên thực tế mọi nhất cử nhất động của hai người bọn họ đều ở trong tầm kiểm soát của đối phương.
Nguyên bản thừa dịp D’Alessandro vừa chạy trốn tạo cơ hội chạy trốn là lựa chọn tốt nhất, hiện tại đợi khi Kluivert phục hồi lại tinh thần rồi, muốn chạy trốn sẽ rất khó khăn, hơn nữa, nếu như đoán không sai, đợi khi triệt để thu phục được Thần Đấu Binh Đoạn Nhận, Tà Thần hải tộc sẽ ra tay thu thập hai người họ.
Dù sao trước đây không lâu mình cũng đã cho vị Tà Thần hải tộc này một quả đắng thật lớn.
Thế nhưng, Tôn Phi có lý do không thể đi.
Ong ong ong ong ong!
Một đoàn vụ khí tử hắc sắc từ trong tay Kluivert dũng mãnh tiến ra, đem tàn binh Đoạn Nhận bao phủ trong đó, không ngừng mà cuồn cuộn lóe ra, không gian xung quanh phát ra tiếng ken két thê thảm, hiển nhiên là hắn muốn lấy lực lượng Tà Thần triệt để luyện hóa khí tức còn sót lại của D’Alessandro, đem loan đoan Đoạn Nhận thu làm của mình.
Thu phục một kiện Thần Đấu Binh, mặc dù là đối với một Tà Thần như hắn cũng không phải là chuyện quá dễ dàng.
Tôn Phi ở xa ngưng thần trầm tư, trong đầu cấp tốc suy nghĩ đối sách, thực sự không được thì chỉ có thể xông lên “tự tìm đường chết”, đem chính mình đặt trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh, có lẽ sẽ kích phát được lực lượng của thạch trụ thần bí, đánh tan Tà Thần…Chỉ là như vậy nguy hiểm quá lớn, vạn nhất thạch trụ thần bí mất linh, vậy mình nhất định sẽ chết.
Chỉ là vì bảo vệ thần dân và những bạn bè thân thích của mình, Tôn Phi cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Quyết định chủ ý, Tôn Phi đang muốn điều khiển “Loạn Thế Vương Tọa” tiến lên “tìm chết”, vừa lúc đó, ai cũng thật không ngờ, biến hóa ngoài ý muốn xuất hiện rồi…
Ong ong!
Nguyên bản dưới sự áp chế của Tà Thần, nửa đoạn tàn binh Đoạn Nhận đã trở nên an phận xuống đột nhiên kịch liệt giãy dụa, tiếp theo quang hoa ngân sắc đại tác, một bó ngân quang giống như là lợi kiếm xuyên qua vụ khí hắc tử sắc, tiếp theo toàn bộ không gian đều khẽ run lên, lưu quang ngân sắc lóe ra, xiềng xích pháp tắc Thần tự tử sắc bị chặt đứt giống như cắt đậu phụ, một cỗ cột máu phóng lên cao.
- A, đáng chết, đây là vật gì? !
Tà Thần hải tộc Kluivert đỡ vai trái chính mình hét thảm lên, chỉ thấy khửu cánh tay trái của ahwsn đã bị chém đứt toàn bộ, nửa đoạn cánh tay và bàn tay rụng rời trên mặt đất, vẫn còn đang co quắp nhúc nhích, tiên huyết từ bộ vị bị đứt điên cuồng phun ra, mặt mũi Kluivert lúc này đã trắng bệch.
Hắn cực lực bay ngược lại mới tránh được một đạo lưu quang truy sát kế tiếp.
Thế nhưng trong nháy mắt, trên người hắn lại thêm một vết thương nhìn thấy cả xương bên trong, tiên huyết tuôn ra, “Ma Thần chi khải” được xưng là Thánh binh cũng khó mà chém đứt đã bị chém ra từng đạo khe rách, điên cuồng mà lóe ra quang huy hắc tử sắc, đang tiến hành tự tu bổ.
Cùng lúc đó, một đạo hư ảnh xuất hiện trước chỗ Kluivert đứng.
Nửa đoạn tàn binh Đoạn Nhận diệt hết rỉ sét, nở rộ ánh sáng ngọc sáng quắc, trong suốt như khối thần ngọc, xa hoa khiếp người, xa xa vượt xa lúc D’Alessandro điều khiển nó, thế nhưng lại không có khí tức bạo lực táo bạo, trái lại lại phi thường bình thản, như là nước gợn khẽ vuốt bờ cát, khiến người ta có một loại cảm giác cường đại khó có thể hình dung.
Hư ảnh dưới Đoạn Nhận cũng không cao lớn, còn có chút ục ịch, lờ mờ không thấy rõ khuôn mặt lắm, loáng thoáng có thể thấy được râu quai nón hắc sắc, trường bào trắng như tuyết theo gió phiêu bãi, hai tay chắp sau lưng, vô hỉ vô nộ, lặng lặng đứng trong nước biển, chỉ là một huyễn ảnh mà thôi thế nhưng lại dễ dàng đoạt đi tất cả quang thải trong thiên địa, trở thành trung tâm của vạn vật.
- Là ai? Ngươi là ai?
Tà Thần hải tộc điên cuồng hét lên, trong lòng sợ hãi, không dám tiến lên, trên mặt là thần sắc kinh khủng khó có thể che dấu.
- Kỳ ước định Thần ma đã đến, nhân tộc không muốn bị cuốn vào chiến hỏa, tàn sát người của nhân tộc ta, giết không tha!
Âm thanh từ trong miệng huyễn ảnh truyền ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, hư ảnh chợt lóe, dung nhập vào trong nửa đoạn tàn binh loan đao Đoạn Nhận.
Lưu quang lóe ra, thanh Thần Đấu Binh này phá vỡ nước biển vô tận, trong nháy mắt tiêu thất, hướng về phía Vũ Thánh sơn trung tâm đại lục Azeroth bay đi, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách ngàn vạn dặm…
- Ngươi là Vũ Thánh nhân tộc?
Tà Thần hải tộc bất khả tư nghị điên cuồng hét lên.
Hắn chiếm cứ thân thể môn đồ Saviola của Vũ Thánh sơn, nhiều ít cũng có chút ký ức của Saviola, sau khi bị chặt một tay, rốt cuộc cũng phản ứng được, trong lòng kinh hãi quả thực khó nói nên lời, thực lực của Vũ Thánh nhân tộc Maradona thật sự kinh khủng, xa xa vượt qua khỏi sự tưởng tượng khi trước của hắn, một nhân tộc, tại sao có thể có thực lực cường đại như vậy?
Hai người Tôn Phi và Loris xa xa cũng bị chấn động mạnh mẽ.
Đây là lực lượng của Vũ Thánh nhân tộc? Có thể ở cách ngàn vạn dặm điều khiển từ xa một thanh Thần Đấu Binh? Mặc dù là là một tôn Tà Thần, thế nhưng khi Kluivert nhìn đến hư ảnh trước mặt cũng chỉ như gà sành chó đất, không chịu nổi một kích? Vậy chân thân của hắn còn cường đại đến trình độ nào? Thế nhưng, vì sao hắn không trực tiếp giết chết Tà Thần hải tộc, một uy hiếp cực lớn đối với nhân tộc?
Bất quá, Tôn Phi không có thời gian đi suy tư quá nhiều.
Cơ hội Tôn Phi đợi đã tới.
Hắn điều khiển “Loạn Thế Vương Tọa”, ở trong thần sắc kinh hãi của Loris, giống như là con thiêu thân lao vào lửa, kiên định quyết tuyệt, hướng về phía Tà Thần Kluivert phía trước vọt tới.