Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 910 - Chương 806: Thành Thị Hải Cảng

Quoc vuong van tue Full
Chương 806: Thành Thị Hải Cảng
 

Thất bại ở chỗ, mặc dù hao tốn hết sức chín trâu hai hổ, thậm chí thiếu chút nữa bỏ đi cả cái mạng nhỏ, thế nhưng Tà Thần hải tộc vẫn phá khai phong ấn xuất thế, tuy rằng quá trình phức tạp, thế nhưng kết quả cũng đã định.

Mà thành công ở chỗ, Tà Thần hải tộc bị thương nặng, thực lực giảm mạnh, trong thời gian ngắn khó mà làm mưa làm gió, trước thương Kluivert phải dưỡng thương tốt, các đế quốc quanh hải vực Phiêu Hương tạm thời vẫn còn an toàn.

Trừ việc đó ra, hành trình lần này đối với Tôn Phi cũng có ảnh hưởng thật lớn.

Lần đầu tiên Quốc Vương Bệ Hạ ý thức ra được, thì ra trên Tôn giả Đại Nhật cấp đại viên mãn vãn còn tồn tại cảnh giới võ đạo cao thâm hơn, đây đối với Tôn Phi mà nói chắc chắn là một trùng kích và chấn động thật lớn.

Đồng thời cũng phải đối mặt với vấn đề nan giải trí mạng…

Sau khi thông quan độ khó địa ngục thế giới Diablo, suy khi đến tận cùng uy lực của “bàn tay vàng”, thực lực của chính mình nên đề thăng như thế nào, nếu như dừng lại ở đấy, nói như vậy chính mĩnh mãi mãi không cách nào đứng trên đỉnh võ đạo thế giới này được.

Đương nhiên, thấy được phong thái tuyệt thế của Vũ Thánh đại lục Maradona cũng là một trong những thu hoạch của Tôn Phi, mặc dù chỉ là thoáng xuất hiện kinh hồng, hơn nữa cũng chỉ là một đạo hư ảnh nhưng lại khiến Tôn Phi bị thuyết phục, cũng làm cho Tôn Phi biết, thì ra nhân tộc thế nhưng cũng có thể có thực lực trấn áp Thần Linh như vậy!

Nhắm mắt lại lẳng lặng ngồi trên “Loạn Thế Vương Tọa”, Tôn Phi không ngừng tổng kết được mất của lần mạo hiểm này, cùng với ảnh hưởng đến thế cục trên đại lục Azeroth khi Tà Thần xuất thế, ước chừng ba giờ, Tôn Phi không nói một câu nào, động cũng không động, như là hóa đá.

Mà Loris vẫn lẳng lặng đứng trên thầm đá vương tọa, không dám có chút quấy rối.

Sau bốn giờ, Tôn Phi mở mắt.

Trong con ngươi Quốc Vương Bệ Hạ đã không còn chút hoang mang và mê man nào, thần quang kiên nghị trấn định.

Hắn chậm rãi đứng lên, thở ra một ngụm trọc khí, quay đầu nhìn Loris bên người cười nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi!

- A, đi nơi nào?

- Đương nhiên là đến đế quốc Lyon, ngươi đã nói phải giúp Bản Vương tìm được khô lâu huyết sắc thần bí kia rồi.

“Loạn Thế Vương Tọa” hóa thành một đạo lưu quang, phá tan ngoài khơi, lên như diều gặp gió, tiêu thất tại phía chân trời xa xa.

Ngay khi hai người Tôn Phi và Loirs biến mất không lâu…

Trên mặt biển cuộn sóng cuồn cuộn, một thân ảnh thần bí cao lớn thân khoác áo choàng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở địa phương nơi hai người vừa tiêu thất, trong ánh mắt hắn bắn ra hai đạo quang diễm huyết sắc, như là hai luồng quỷ hỏa thiêu đốt.

- Là hắn, thật là hắn, một tên nhân loại nhỏ bé lại chiếm được di tặng Thần Vương, ba phen mấy bận mượn đao giết người, đáng chết đáng chết, không có được năng lượng sung túc, thực lực của ta không thể hoàn toàn khôi phục trong thời gian ngắn, hiện tại ta còn không phải là đối thủ của hắn, thế nhưng, ta nhất định phải giết hắn, sớm muộn gì cũng phải giết hắn, ha ha ha, di tặng Thần Vương là thuộc về ta, vĩnh viễn đều thuộc về ta, ai cũng đừng nghĩ cướp đi, cho dù là khiến toàn bộ thế giới chôn cùng ta cũng sẽ không tiếc!

Từng đạo tinh thần lực ba động từ trong thân thể hắc sắc của hắn truyền ra, tàn sát bừa bãi ngoài khơi, nhấc lên từng đợt sóng gió động trời.

- Được rồi, bọn họ muốn đến đế quốc Lyon, hắc hắc, xem ra ta cũng phải đến đế quốc Lyon một lần nữa…

Sau khi xử lý một lúc lâu, thân ảnh hắc sắc hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía đế quốc Lyon bay vọt đi.

Sau khi nam nhân hắc sắc thần bí đi không lâu, lại có một đạo sóng lớn đột nhiên nổi lên từ đáy biển.

Dưới bao phủ của quang diễm kim sắc, người đeo mặt nạ hoàng kim đứng đầu hải tộc xuất hiện, nhìn đám người Tôn Phi và nam nhân thần bí mặc trường bào đen tiêu thất, trong con ngươi tử sắc phóng ra cừu hận, mâu quang sắc bén, sát cơ phụt ra.

- Gia hỏa dã tâm ghê tởm, hải tộc hải vực Phiêu Hương bị ngươi lợi dụng, tổn thất thảm trọng, vương thành bảo tồn ngàn năm bị phá hủy, trăm vạn con dân bách tính hải tộc bị tàn sát, ngay cả Thần Linh tộc ta đều bị trọng thương thất tung, hôm nay đại lục càng trở nên đáng sợ hơn so với ngàn năm trước, đây là lỗi của ta, ta quá kiêu ngạo, quá tự đại, một ngàn năm trôi qua, thiên địa thay đổi, hải tộc không phải vẫn là chủng tộc đứng ở đỉnh cao sao? Bất kể thế nào, thủ bút nợ máu này ta nhất định sẽ đòi lại, ta muốn thâm nhập sâu trong đại dương đánh thức các Vương tộc hải vực khác, thuyết phục bọn họ xuất toàn bộ tộc lực, tái hiện lại vinh quang hải tộc khi xưa!

Người đứng đầu hải tộc đứng đó một lát, thân hình nhoáng lên, chìm vào trong nước biển mênh mang.

Từ đó trở đi, cuối cùng cũng không còn người nào xuất hiện ở đây nữa.

Bầu trời âm trầm gió lạnh thổi, ác lãng thao thao trên mặt biển, nước biển hắc sắc điên cuồng mà cuồn cuộn, trong nước còn kèm theo một ít thi thể dữ tợn của hải tộc, không gian u ám như địa ngục, áp lực đến cực điểm.

Tất cả đều tỏ rõ một điều, một thời đại kinh khủng đang yên lặng mở ra.

Mười ngày sau.

Tại một thành cảng vùng duyên hải đế quốc Lyon.

Dưới sự chiếu xạ của mặt trời chói chang, trong không khí tràn ngập một loại mùi nước bùn thối nhàn nhạt.

Dòng người trên bến cảng tới lui đông như mắc cửi, đủ loại âm thanh vang dội, hầu như tất cả mọi người đều đang tận lực sửa thuyền bị nghiền nát, còn có lượng lớn lao công dưới sự giám sát của các binh sĩ, thanh lý nước bùn trầm tích ở bến tàu, phóng mắt nhìn lại, nơi này là một mảnh đau thương, cả tòa thành hiển nhiên là vừa bị lũ lụt trùng kích không lâu trước đó, ngay cả những tòa nhà lớn cũng bị sóng biển phá hủy, biến thành phế tích.

- Chín ngày trước, Đức Luân thành gặp một hồi biển gầm hiếm có, sóng biển cuồn cuộn mấy trăm thước cao cuồn cuộn mà tới, hầu như trong nháy mắt thì phá hủy toàn bộ bến tàu, ngư dân và hải quân đế quốc đều tổn thất thảm trọng, phỏng chừng có ít nhất hơn một vạn người táng thân trong lần tập kích bất ngờ của sóng biển, toàn bộ hệ thống hành chính thành thị gần như tê liệt hết.

Loris xuyên qua đám người, tìm hiểu rõ ràng tin tức, trở về nói với Tôn Phi.

Hơn mười phút trước hai người mới kết thúc hành trình trên biển rộng mênh mông, xuất hiện ở bến tàu này, đi tới trên đất bằng.

Dưới sự chỉ dẫn của Loris, trạm thứ nhất hai người chọn khi tới lãnh thổ đế quốc Lyon chính là thành cảng Đức Luân thành, dựa theo lời Loris nói, tòa thành này là trung tâm thương nghiệp vùng duyên hải đế quốc Lyon, được xưng là đệ nhất hải cảng, mỗi ngày đều có lượng lớn thương nhân vào ra ra cảng, thu thập và truyền đạt tin tức phi thường dễ dàng.

Nghe được kết quả mà Loris tìm hiểu, Tôn Phi yên lặng.

Rất rõ ràng, cái gọi là một hồi biển gầm hiếm có chính là bởi vì một tràng chiến hỏa phát sinh nơi đáy biển.

Mười ngày trước, hai người D’Alessandro và Kluivert, một người một Ma làm vỡ vòng bảo hộ thành thị hải tộc, đánh xuyên qua đáy biển, tạo thành nghịch loạn hải lưu, hỏa sơn đáy biển phun trào, lúc đó trên mặt biển chỉ sợ chính là sóng cao ngàn thước lan tràn ra bốn phương tám hướng, thời điểm đầu sóng đi tới vùng duyên hải này, trên cơ bản đã chỉ còn lại uy lực không đến một phần mười, thế nhưng đối với nhân loại bình thường không có phòng bị gì mà nói, tuyệt đối là một hồi đại nạn không có dấu hiệu báo trước, trước mặt tai họa siêu nhiên, nhân loại bình thường chính là bất lực như vậy.

Đức Luân thành cách trung tâm chiến đấu vài chục vạn lý còn bị lan đến như vậy, như thế tính ra, vương quốc Byzantium cách trung tâm chiến đấu gần hơn, chỉ sợ đụng phải tổn thất càng thảm trọng hơn, nếu như vận khí kém hơn, hải quân mà Quốc Vương Byzantium Constantine mới tổ kiến có thể bị diệt toàn quân.

Tôn Phi không nói thêm gì, cùng Loris đi vòng quanh bến tàu Đức Luân thành một vòng, sau đó đi đến trong thành, tìm một lữ quán tạm thời nghỉ ngơi.

Liên tục phi hành mười ngày liền trên biển rộng mênh mông, coi như hai người đều có thực lực trác tuyệt cũng sẽ đến lúc xuất hiện tình trạng kiệt sức, trước khi đến đế đô đế quốc Lyon, Tôn Phi quyết định trước tiên nghỉ tạm ở chỗ này một đem, tiến hành nghỉ ngơi dưỡng sức.

Sau khi về phòng, Tôn Phi nằm xuống liền ngủ luôn.

Đợi đến khi ngủ đủ mắt đã là ban đêm, không biết Loris đã đi tới nơi nào, cũng không ở trong tửu điếm, Tôn Phi tự ăn một ít thức ăn, thay đổi một bộ trang phục, cũng lặng lẽ rời khỏi tửu điếm.

Thành Đức Luân không hổ là đệ nhất thành cảng đế quốc Lyon, tuy rằng bị hải họa tập kích, thế nhưng khu vực thành thị đã khôi phục lại sự phồn hoa trong thời gian ngắn, đường xá phi thường sạch sẽ, đoàn người tới lui hối hả, lúc này chính là thời gian khai trương chợ đêm, nơi này là một mảnh không khí náo nhiệt, phảng phất mọi người đều quên trước đây không lâu đã xảy ra một hồi tai nạn.

Rất nhanh Tôn Phi đã đi tới một khu buôn bán phồn hoa nhất trong thành.

Đèn đuốc rực rỡ, văn minh ma pháp thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, ánh sáng đèn chiếu rọi tinh không, khiến buổi tối có vẻ mỹ lệ vô cùng.

Đế quốc Lyon là đế quốc lục cấp, thực lực không chỉ thể hiện ở vũ lực cường giả cao giai và quân đội cường hãn khổng lồ mà còn ở quy mô, một cái thành thị Bắc cương nho nhỏ thế nhưng không thua kém đế đô Saint Petersburg của đế quốc Zenit là bao nhiêu, trang phục của người đi trên đường cũng không khác với người Zenit là bao nhiêu.

Tôn Phi dừng lại trước một cửa hàng vũ khí quy mô cực lớn.

Cửa lớn của cửa hàng vũ khí treo một tấm tinh kỳ hắc sắc, trên tinh kỳ là một con đại cẩu hắc sắc có hai cánh thật lớn sau lưng, trông rất sống động, đối với rất nhiều người mà nói thì cái đồ án này phi thường quái dị, không hiểu gì, hơn nữa nhìn còn có chút xấu xí, thế nhưng đối với Tôn Phi mà nói, cái đồ án này lại phi thường thân thiết quen thuộc.

Bởi vì đây là một chi nhánh của “Tín Phóng Bạn” Hương Ba thành.

Bình Luận (0)
Comment