Tài ăn nói của Loris rất tốt, hắn sửa sang lại ý nghĩ của mình một chút, sau đó đem tất cả sự việc từ sau khi mình thống lĩnh hải quân xuất chinh, thiết kế vây giết Quốc Vương Byzantium, về sau trong chiến cuộc gặp Hương Ba Vương, sau khi chiến đấu kịch liệt thì bị bắt, lại đến hành trình hải cuộc trên “Quang Minh hào” rồi phát hiện hải tộc, tiếp đến là trận đánh kịch liệt có một không hai nơi đáy biển, tất cả nhất nhất kể lại rõ ràng một lần.
Thần sắc Juninho đại đế ngay từ đầu còn thong dong nghe, thế nhưng khi hắn nghe đến Hương Ba Vương đánh bay Thần Đấu Binh của D’Alessandro, nghe được hư ảnh của người đệ nhất võ đạo trên đại lục xuất hiện dưới đáy biển, nghe được Hương Ba Vương một búa đánh nát một cánh tay của Tà Thần hải tộc, thần sắc của hắn rốt cuộc rơi vào khiếp sợ cực độ.
- Ngươi xác định D’Alessandro thật là toàn lực xuất thủ, thôi động Thần Đấu Binh muốn một kích giết các ngươi, lại bị Hương Ba Vương đánh văng ra?
- Đúng vậy!
- Ngươi chắc chắn hư ảnh của Vũ Thánh đại lục Maradona đã từng xuất hiện dưới đáy biển qua, cuối cùng không tốn chút sức nào cướp đi Thần Đấu Binh từ trong tay Tà Thần hải tộc?
- Đúng vậy!
- Ngươi chắc chắn là Hương Ba Vương một búa đánh nát cánh tay của Tà Thần hải tộc?
- Đúng vậy!
Giờ khắc này Juninho hiếm khi thất thố như thế.
Từ câu hỏi đầu tiên Juninho vẫn còn ngồi trên vương tọa hỏi, đến câu hỏi thứ hai không kiềm lòng được mà đứng lên hỏi, đến câu cuối cùng lại đặt mông ngã ngồi trên vương tọa, một loạt động tác rõ ràng phản ánh vị quân chủ thiết huyết đại đế quốc trong vòng phương viên mấy trăm vạn dặm, lúc này trong lòng hắn đang nổi lên kinh hãi thế nào.
So sánh với Loris vẫn giữ thần sắc bình tĩnh ngồi trên ghế đá, liên tiếp dùng ngữ khí cực kỳ chắc chắn nói ba câu “Đúng vậy!”, ngay cả Juninho đại đế trong suy nghĩ của hắn chính là núi đổi sông rời cũng không đổi sắc mặt, lúc này lần đầu tiên thất thố như vậy, tựa hồ cũng là trong dự liệu của Loris.
Dù sao thì đáp án của ba vấn đề này quá mức kinh hãi thế tục.
- Xem ra…Gia hỏa kiêu ngạo cuồng vọng D’Alessandro kia, lần này có lẽ là gặp phiền toài rồi, phiền toái của chúng ta so với hắn còn muốn lớn hơn nữa…
Trên mặt Juninho lộ một nụ cười khổ.
- Đúng vậy, đế quốc Zenit xuất hiện một Vũ giả yêu nghiệt như vậy, chỉ sợ là…Chỉ sợ là…
Loirs dừng một chút, trong khoảng thời gian ngắn hắn khó có thể tìm được từ ngữ nào nói mới ổn.
- Nói tiếp.
Juninho hô lớn.
- Chỉ sợ đế quốc Lyon nếu như là địch với Zenit sẽ gặp một hồi đại nạn.
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của đại đế Lyon, trong lòng Loris giật mình một cái, không chút do dự nói ra toàn bộ suy nghĩ.
Những lời này, đối với bất luận một người kiêu ngạo nào mà nói đều như một cái tát vang dội vào mặt.
Đây quả thực là vũ nhục trăm năm hiếm thấy!
Thế nhưng Juninho đại đế lại đột nhiên nở nụ cười, vuốt vuốt gáy, bất đắc dĩ nói:
- Mặc dù câu này là lời thật, thế nhưng nghe thật đúng là chói tai a, huống chi là từ ngươi…một người mà bổn hoàng cho là đệ nhất trong những người trẻ tuổi nói ra…Bất quá, ngươi còn chưa rõ, phiền phức ta nói không phải là phiền phức theo ý ngươi lý giải.
…
…
Từ trong hoàng cung đi ra, Tôn Phi sốt ruột rời đi.
Hướng đi của Quốc Vương Bệ Hạ chính là kiến trúc Thần Điện hướng Tây Bắc thành Gerland.
Đó là Thần Điện của giáo đường đệ nhất giáo khu Thần Thánh Giáo Đình ở đế quốc Lyon.
Một tháng trước, Loris nhìn thấy vị cường giả thần bí cho hắn một thân thực lực cường đại và trồng xuống mầm mống khô lâu huyết sắc trong thân thể hắn ở chỗ này.
Nơi đây có một loại triệu hoán kỳ diệu hấp dẫn Tôn Phi.
Tuy rằng thời gian cấp bách, thế nhưng tới đế quốc Lyon một chuyến không dễ dàng, trước khi rời khỏi đế quốc Lyon Tôn Phi phải điều tra rõ ràng sự tình cường giả thần bí kia và khô lâu huyết sắc.
Sự tồn tại của cường giả thần bí này quả thực giống như một cái gai, đâm thật sâu vào trong lòng Tôn Phi.
Trực giác hình thức Barbarian cực kỳ nhạy cảm nói cho Tôn Phi biết, tất cả căn nguyên tai họa đều là người kia dựng lên, muốn cắt đứt tất cả náo động phải nhổ được cái gai nhọn này.
Tôn Phi có “Loạn Thế Vương Tọa”, một đường bay nhanh, xuyên qua khe hở trong thiên địa, ẩn nấp trong bích chướng không gian, phòng bị trong thành Gerland cực kỳ nghiêm ngặt nhưng cũng khó có thể phát hiện ra hành tích của Tôn Phi, trong nháy mắt Quốc Vương Bệ Hạ liền đi tới trước Thần Điện Thần Thánh Giáo Đình.
- Ân? Phòng bị ở đây tựa hồ còn không bằng những nơi bình thường khác, Thần Thánh Giáo Đình tự đại quen rồi, lẽ nào cho rằng không người nào dám chọc vào bọn họ sao?
Tinh thần lực phân hình ra ngoài, không có phát hiện cao thủ hộ vệ nào, đám Thần Sư và Thần Kỵ Sĩ phổ thông lười nhác qua lại tuần tra, các nơi trong Thần Điện đã không còn tín đồ bình dân, đèn ma pháp trong Thần Điện lóe ra, an tĩnh dị thường.
Tôn Phi dựa theo miêu tả của Loris, chậm rãi đi tới trước giáo đường đệ nhất giáo khu đế quốc Lyon, tỉ mỉ quan sát.
Toàn bộ giáo đường Thần Thánh Giáo Đình trên đại lục đều vô cùng xa hoa, ở đây cũng không ngoại lệ.
Giáo đường đệ nhất như một ngọn núi cao không thể chạm, bậc thang chín mươi chín cấp như con đường thông thiên lan tràn hướng về phía trước, hai thần tượng tay cầm vũ khí cao trăm thước, trông rất sống động, sừng sững ở hai bên Thần Điện, chỉ là một ngón chân đều cao hơn người bình thường rất nhiều, đôi mắt nhìn chăm chú xuống dưới, làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực khó có thể hình dung.
Luận về quy mô và độ cao, tòa giáo đình này thậm chí còn hơn vài phần so với Hoàng cung đế quốc Lyon, khiến cho sự kiêu ngạo của Thần Thánh Giáo Đình biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Tôn Phi bước lên một bước đến bậc thang thứ nhất, thời điểm khi chân hắn vừa đặt lên, quang diễm chợt lóe, cả người thế nhưng đã đến bậc thang thứ chín mươi chín, đứng ở cửa giáo đường đệ nhất.
Mã não và thủy tinh rực rỡ tạo thành vòm cung trên cửa lớn, ghi lại những điển tích và thần thoại xưa trong điển tịch “Thần dụ” giáo đình, những tư thế chiến đấu oai hùng của các anh hùng và thần linh trong truyền thuyết.
Tôn Phi nhẹ nhàng đẩy cửa lớn ra, chậm rãi đi vào.
Bên trong giáo đường trống trải dường như hư không vũ trụ vô ngần, trang trí bốn vách tường là giá nến xa hoa giống như là vô tận sao trời, khiến người ta mơ màng, sinh ra cảm giác nhỏ bé.
Lúc này đã khuya, vì vậy trong Thần Điện cũng không có tăng lữ và Thần Kỵ Sĩ.
Tôn Phi chậm rãi đi sâu vào trong, đồng thời lấy một viên bảo thạch lục sắc từ trong giới chỉ trữ vật ra, sau khi nhẹ nhàng rót ma lực vào, bảo thạch phóng ra một loại lực lượng ba động cực kỳ yếu ớt, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Đây là phương thức liên lạc mà khi trước vị cường giả thần bí kia giao cho Loris.
Loại bảo thạch này cực kỳ hiếm thấy, cũng không thấy ở trong danh sách ma pháp thạch, phóng xuất ra lực lượng ba động quỷ dị phiêu hốt, chỉ có người rất tinh tường mới có thể bắt được loại ba động này.
Rất nhanh, Tôn Phi đã đi tới nơi sâu nhất trong giáo đình.
Trên bệ thần có ba tôn thần tượng thật lớn không biết tạo thành từ loại kim loại nào, ba tôn thần tượng này rất xa lạ, diện mục khả tăng, mơ hồ có một loại khí tức thô bạo và dữ tợn, tay cầm binh khí, trên binh khí nhiễm vết máu không bình thường, không có vẻ nhu hòa thân thiết như các thần tượng giáo đình bình thường khác.
Tôn Phi đối với điển tịch và thần thoại của Thần Thánh Giáo Đình có thể nói là biết chút ít, thế nhưng chưa từng thấy có miêu tả về ba tôn thần tượng như vậy, ít nhất là ở trong giáo đường Hương Ba thành sẽ không cung phụng thần linh nào như thế.
Đột nhiên Tôn Phi nhận ra cái gì, bỗng nhiên xoay người.
Một đoàn lực lượng màu bạch ngân vô thanh vô tức bay vào giáo đình, huyễn hóa ra một lão giả hiền lành cả người râu tóc bạc, mặc thần bào giáo đình bạch sắc, cả người mơ hồ phóng ra một loại khí tức khiến người ta cảm thấy thân thiết giống như là gặp được thân nhân.