Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 157 - Chương 157 - Hắn? (3)

Chương 157 - Hắn? (3)
Chương 157 - Hắn? (3)

“Chờ đợi như vậy khiến cho ta không có tâm tình chuẩn bị bữa tối.”

Lumian đột nhiên có linh cảm:

“Nếu không ta đi pháo đài nhìn xem?”

“Người phạm tội quay về hiện trường sao?” Aurora cười một tiếng.

Lumian gật đầu:

“Ta đi nhìn xem tình huống chỗ pháo đài như thế nào, dù sao có lẽ phu nhân Puares không hoài nghi ta.”

“A, đúng rồi, ta còn chưa hái tulip, vừa vặn lấy ngươi muốn chế tạo hương liệu làm cớ, xin bọn họ mấy đóa.”

Bên ngoài, Aurora và phu nhân Puares là bạn bè, Lumian làm như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì.

Aurora suy nghĩ vài giây nói:

“Có thể thử xem, nhưng lại chờ một chút, bây giờ còn chưa thể hoàn toàn xác nhận phu nhân Puares sẽ không đến làm khó dễ.”

“Ừm, nếu như trong vòng nửa giờ ngươi còn chưa về, ta sẽ đi thôn bên cạnh kích hoạt tuần hoàn, trực tiếp lặp lại.”

“Được.” Lumian đồng ý.

Khi hắn lại đến pháo đài của quan hành chính, mặt trời đã đến sau núi, chân trời toàn là đám mây nhuộm màu đỏ.

Lumian xuyên qua vườn hoa, đi đến trước cửa chính rộng mở, nói với người hầu nam ở đó:

“Chị gái ta Aurora định chế tạo một loại hương liệu, không biết có thể mượn vài đóa hoa tulip từ chỗ phu nhân Puares không?”

Người hầu nam mặc áo đỏ quần dài màu trắng không hề có gì khác thường trả lời:

“Ta đi hỏi phu nhân.”

Hắn vội vàng đi vào pháo đài, qua hồi lâu mới đi ra:

“Phu nhân nói, ngươi cứ ra thẳng vườn hoa hái là được.”

Thật sự không hoài nghi ta à? Hơn nữa coi như không xảy ra chuyện gì vậy… Lumia không định vào trong pháo đài, đi vào vườn hoa tìm kiếm tulip.

Khi hắn nhìn thấy những đóa hoa, cũng phát hiện bên cạnh có người hầu gái đang tu sửa cành hoa trong bóng tối.

Trên đường lướt qua nhau, Lumian tùy tiện liếc nhìn người hầu gái kia.

Đột nhiên, hắn nheo mắt lại.

Người hầu gái kia hơn bốn mươi tuổi, tóc nâu mắt nâu, khuôn mặt xinh đẹp, không có nếp nhăn, rõ ràng chính là bà đỡ đã đại chiến một trận với đám người Valentine cuối cùng bị Ryan triệt để giết chết!

Giờ phút này, nàng rõ ràng đang đứng bên cạnh Lumian, khuôn mặt giống như bị hoa cỏ cây cối nhiễm lên một lớp bóng mờ.

Khoảnh khắc nhìn thấy bà đỡ kia, trái tim của Lumian giống như ngừng đập.

Nàng còn sống?

Ta rõ ràng nhìn thấy nàng bị Ryan giết chết, linh hồn cũng bị phá hủy!

Lumian nhớ rất rõ, đến cuối cùng bà đỡ biến thành từng khối máu thịt nhỏ đầy đất, có bộ phận thậm chí đều không tìm được.

Đây con mẹ nó là gặp quỷ! Không đúng, có tiếng hít thở! Luman liên tưởng đến đoạn ngắn trong tiểu thuyết nào đó của chị gái, trái tim từ ngừng đập lập tức thay đổi thành đập loạn lên.

Nếu như không phải bà đỡ kia chưa hề liếc nhìn hắn lần nào, cứ thế tu sửa cành hoa của mình, hơn phân nửa hắn đã vì kích động làm ra phản ứng.

Rắc rắc, rắc rắc, các nhánh cây thật nhỏ mọc lộn xộn rơi xuống đất, thức tỉnh Lumian đang dại ra.

Hắn theo bản năng tiến lên trước, đi về phía hoa tulip nở rộ.

Bà đỡ không ngăn cản hắn, thậm chí không xoay người lại.

Lumian không nhịn được vụng trộm liếc nhìn nàng, chỉ thấy nàng tỏ ra tập trung, động tác nghiêm túc, gò má bị cái bóng do hoa cỏ cây cối mang đến tôn lên thật sự đen trầm tăm tối.

Không dám dừng lại, Lumian hái mấy đóa tulip rồi rời khỏi pháo đài của quan hành chính.

Mãi cho đến khi quay trở về trong thôn, trái tim của hắn vẫn đang thình thịch nhảy loạn.

Bình ổn lại cảm xúc, thấy thời gian còn sớm, không đến thời điểm khiến Aurora chủ động gây ra tuần hoàn, Lumian đi về phía nhà Raymond Craig.

Đây cũng là một tòa nhà hai tầng, nhưng nó rõ ràng càng cũ kỹ, càng rách nát, càng nhỏ hẹp hơn nhà Lumian và Aurora, bên ngoài bức tường hiện lên màu xám của tảng đá, có không ít thực vật màu xanh lá đang bò lên.

Lúc này, cửa chính nhà Craig rộng mở, khiến cho người ta vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấy bếp lò ở bên trái, cái bàn ở bên phải và các thùng gỗ ở đằng sau.

Căn cứ vào trí nhớ của Lumian, những thùng gỗ này dùng để chứa đồ, chúng nó phân chia ra một vùng không gian bên trong có hai chiếc giường gỗ đơn sơ, chia ra thuộc về Raymond và em gái hắn.

Lumian không gõ cửa, giống như trước kia lập tức đi vào trong nhà Craig.

Chị gái và em gái của Raymond đang giúp mẹ bọn họ chuẩn bị bữa tối, ba của Raymond là Pierre Craig thì ngồi trên ghế tựa bên cạnh bàn gỗ, rầu rĩ uống rượu nho giá rẻ.

“Nghe nói không thấy Raymond?” Lumian giành trước hỏi Pierre Craig, vẻ mặt thân thiết.

Pierre Craig giống như già hơn trước vài tuổi, nếp nhăn không nhiều trên mặt càng thêm rõ ràng hơn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lumian, vừa nghi ngờ lại kinh ngạc hỏi:

“Ngươi không biết?”

Vào lúc này, mẹ, chị gái và em gái của Raymond đều dừng công việc trên tay, nghiêng người nhìn Lumian.

Lumian nói ra sự thật đến không thể thật hơn:

“Khoảng thời gian này ta vẫn luôn bận rộn việc riêng, đã mấy ngày không gặp Raymond rồi.”

Bình Luận (0)
Comment