Lumian cầm lọ nước hoa hổ phách xám còn thừa non nửa lên, đậy kín nắp, thu vào.
Hắn lập tức nhặt thủy ngân sa đọa còn đang run rẩy kịch liệt lên, dùng ngôn ngữ Hermès dò hỏi:
“Vận mệnh trao đổi xong chưa?”
Lúc này thủy ngân sa đọa lắc trái lắc phải, tỏ vẻ còn chưa xong.
Lumian lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Hắn sợ sau khi mình tỉnh lại, vận mệnh đã hoàn thành trao đổi, mà trạng thái bị kinh sợ tối đa duy trì một phút đồng hồ.
Như vậy, hắn không thể kịp thời tìm được quái vật hỏa diễm, đau đớn và cực khổ mới vừa phải chịu đựng không hề có chút ý nghĩa nào nữa.
Phù, hitzz… Lumian điều chỉnh trạng thái vô cùng không tốt của bản thân, tập trung sức mạnh, leo ra khỏi tầng hầm ngầm theo cửa động đã sớm đào trước.
Mỗi một động tác hắn làm đều sẽ kéo ra vết thương khác nhau, đau đến hắn có năng lực chịu đựng rất mạnh đều không nhịn được nhe răng nhếch miệng.
Ra khỏi tầng hầm ngầm, Lumian vừa tìm kiếm dấu vết của con quái vật hỏa diễm vừa âm thầm thở dài vài câu:
“Minh tưởng khi ở trạng thái không tốt, hoàn toàn kích hoạt ký hiệu bụi gai trước ngực, thật sự là hành vi tự sát…”
“Kể từ sau khi ta trở thành thợ săn còn chưa làm như vậy, nên mới có thể dựa vào mùi hương của hổ phách xám miễn cưỡng ngăn chặn dấu hiệu mất khống chế, nếu như trước đó đã từng làm vài lần, thân thể xuất hiện một chút dị hóa, hiện giờ cũng biến thành quái vật…”
“Một khoảng thời gian rất dài sau này, trừ phi muốn chết, bằng không thì không thể làm như vậy nữa…”
Hắn lựa chọn dùng phương thức minh tưởng kích hoạt hoàn toàn ký hiệu bụi gai màu đen trước ngực chứ không phải dựa vào nhảy lên điệu múa hiến tế để kích hoạt một nửa, là bởi vì tình huống khẩn cấp, căn bản không có thời gian hoàn thành điệu múa.
Dựa vào minh tưởng, tối đa hắn chỉ tiêu tốn thời gian năm sáu giây là có thể dọa chạy quái vật hỏa diễm, còn điệu múa hiến tế thần bí kia lại cần đến ba bốn mươi giây, như vậy còn là dưới tình huống Lumian đã thuần thục.
Ở trong phương án săn bắn của Lumian, đây thuộc về kế hoạch sau cùng: Khi dùng phương pháp khác không thể thoát khỏi đuổi giết của quái vật hỏa diễm, thử minh tưởng!
Lumian chỉ không dự đoán được ngay từ đầu bản thân đã bị thương thật nghiêm trọng, thiếu chút nữa mất khống chế làm quái vật ở trong minh tưởng.
Không bao lâu sau, Lumian tìm được dấu chân quái vật hỏa diễm lưu lại, gắng gượng đuổi theo.
Mấy phút đồng hồ sau, hắn nhìn thấy dấu chân trở nên tươi mới, vì thế bước chậm lại.
Lại qua thêm một lúc, thủy ngân sa đọa tự động rung lên, nói cho Lumian đã trao đổi xong vận mệnh.
Lumian không do dự nữa, trở tay rút rìu sắc màu sắt đen kia ra, men theo dấu chân của quái vật hỏa diễm đi tới trước.
Không đến hai mươi giây, hắn nhìn thấy con mồi toàn thân cháy đen đang bốc lên ngọn lửa.
Nó đang rúc vào trong một góc do tảng đá chất đống lên tạo ra, run rẩy.
Lumian chạy tới, vứt thủy ngân sa đọa lại, hai tay nắm rìu, dùng hết khí lực toàn thân chém xuống.
Trong tiếng vang nặng nề, đầu và thân thể của quái vật hỏa diễm chưa hề chống lại đã chia lìa.
Từng dòng máu đỏ tươi theo đó điên cuồng phun ra, hóa thành các ngọn lửa màu đỏ đậm.
Phịch, Lumian cũng không thể chống đỡ nữa, cầm rìu ngã ngồi trên đất.
Lumian ngồi ở dưới đất, thở hổn hển, kể cả động một ngón tay đều ngại tốn sức.
Hắn lẳng lặng nhìn xem các ngọn lửa màu đỏ đậm đang bập bùng theo gió, từ mãnh liệt dần dần trở nên ảm đạm, cho đến tắt lụi.
Trong quá trình này, Lumian chính là nằm rạp người xuống, dùng tay trái nhặt thủy ngân sa đọa lên, tay phải vẫn nắm chặt rìu sắc màu sắt đen, để đề phòng ngoài ý muốn có thể xảy ra.
Hắn không hề phân tâm, cảnh giác khác thường.
Đương nhiên, trong lòng hắn vẫn không nhịn được khẩn cầu về phía Mặt Trời Vĩnh Hằng về phía tồn tại vĩ đại không rõ tên kia, hy vọng bọn họ có thể che chở cho bản thân không gặp phải ngoài ý muốn gì.
Dù sao lấy trạng thái hiện giờ của hắn, đừng nói đến quái vật hỏa diễm chưa hoàn toàn chết đi, đột nhiên sống lại, chỉ cần một kẻ địch phổ thông tương tự như quái vật không da đến đây cũng có tỷ lệ lớn có thể giải quyết được hắn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, linh tính và thể lực của Lumian chậm rãi khôi phục lại một chút, nhưng vết thương trên người càng thêm nghiêm trọng, vì thế thỉnh thoảng tinh thần của hắn xuất hiện hoảng hốt, không thể luôn luôn tập trung:
“Thợ săn không chỉ có phải cẩn thận, cần cẩn thận, cần bình tĩnh, cần nhẫn nại, phải biết lợi dụng hoàn cảnh, phát huy ưu thế của bản thân, còn có đầy đủ dũng khí.”
“Khi gặp phải tình huống ngoài ý muốn cần có dũng khí đối diện, khi xuất hiện nguy cơ thật lớn cần dũng khí vĩnh viễn không buông tay, khi không có đường lui phải có dũng khí hạ quyết định quyết tâm, có dũng khí đi tìm đường sống từ trong chỗ chết…”