Các ý niệm này lóe lên ở trong đầu Lumian, khiến cho hắn không tự chủ được phân tâm đồng thời đột nhiên sinh ra cảm giác ma dược thợ săn trong cơ thể đã hoàn toàn tiêu hóa.
Nó giống như có vách chắn nào đó hoàn toàn bị phá vỡ, giống như có một chút đốm lửa kết hợp cùng một chỗ với từng bộ phận của thân thể.
Dấu hiệu mất khống chế còn sót lại của Lumian theo đó biến mất hơn phân nửa, trạng thái lập tức tốt lên không ít.
Hắn chậm rãi đứng lên, không tiếng động cảm khái nói:
“Thật sự tiêu hóa.”
Như vậy có ý nghĩa rằng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn phần ma dược tiếp theo.
Lumian với tay trái quấn băng vải nắm chặt lấy đoản đao màu đen bạc liếc nhìn xung quanh, thường xuyên nhìn chăm chú vào thi thể của quái vật hỏa diễm, nhẫn nại chờ đợi đặc tính phi phàm rơi ra.
Khác với quái vật có súng săn nhanh chóng đã có biến hóa tương ứng, lần này Lumian chờ đợi trọn vẹn nửa tiếng, đợi đến khi hắn hoài nghi có phải quái vật hỏa diễm còn chưa hoàn toàn chết, cân nhắc có cần bổ sung thêm vài cú nữa không.
Cuối cùng, khi bởi vì vết thương càng ngày càng nghiêm trọng nên hắn choáng váng ngất lịm, một chút tia sáng giống như đốm lửa màu đỏ đậm bay ra từ trong cơ thể của con quái vật.
Chúng nó giống như một đống đom đóm bao bọc chặt chẽ lấy thi thể kia, sau đó chậm rãi co rút lại vào bên trong, ngưng tụ thành một vật phẩm màu đỏ đậm giống như trái tim.
Trái tim kia thong thả phình to co lại, ngoài mặt hiện đầy lỗ nhỏ dày đặc, mỗi một lỗ nhỏ đều có ngọn lửa nhỏ đến không thể nhận thấy nhô ra bên ngoài.
“Cái này là nguyên liệu chính của ma dược kẻ phóng hỏa sao?” Lumian vừa nói nhỏ vừa cúi người xuống nhặt món đồ này lên.
Cảm giác nóng cháy mãnh liệt từ lòng bàn tay hắn truyền vào trong đầu, khiến cho hắn theo bản năng định vứt trái tim kia đi, để thoát khỏi đau khổ tương ứng.
Còn may, trước đó Lumian đã bị quái vật hỏa diễm đốt đến nhiều chỗ làn da bên ngoài đã tê dại, miễn cưỡng có thể thừa nhận tổn thương không tính là nghiêm trọng.
Hắn thử dùng mảnh vải bọc lấy trái tim kia, kết quả mảnh vải dần dần bốc cháy lên, hóa thành tro tàn.
Lumian ngẫm nghĩ, đặt đặc tính phi phàm này lên trên mặt đất, dùng mảnh vải màu đen còn sót lại bọc kỹ thủy ngân sa đọa, cắm nó trở lại bên hông.
Sau đó hắn mở túi vải đựng đạn chì ra, đổ đồ vật không còn thừa lại bao nhiêu ở bên trong ra, nhét chúng vào trong túi áo.
Ngay sau đó, Lumian đào móc bùn đất xung quanh, nhét chúng nó vào trong túi vải.
Chờ nhét bùn đất vào được gần nửa cái túi vải, hắn mới cầm lấy trái tim có ngọn lửa rất nhỏ quấn quýt kia lên, ném nó vào bên trong đó.
Như vậy vẫn chưa xong, Lumian tiếp tục nhét bùn đất vào trong túi vải, cho đến khi xung quanh trên dưới của trái tim đều bị tài liệu màu nâu không dễ dàng thiêu đốt lấp đầy, tầng này đến tầng khác.
Hắn lập tức thở hắt ra, vừa xách theo cái túi vải đi đến bên cạnh đống đổ nát, vừa suy xét lên một vấn đề mới vừa phát hiện:
“Ta chỉ là danh sách 9, đây lại là nguyên liệu chính của kẻ phóng hỏa tương ứng danh sách 7, ta không thể trực tiếp tăng lên đến danh sách 7 được?”
“Như vậy sẽ mất khống chế!”
“Ta vốn còn tưởng rằng quái vật hỏa diễm sẽ phân ra một phần đặc tính phi phàm kẻ phóng hỏa, một phần đặc tính phi phàm kẻ khiêu khích, một phần đặc tính phi phàm thợ săn, kết quả lại trộn lẫn vào với nhau…”
Lumian không biết bây giờ nên làm như thế nào bước chân hơi tập tễnh đi về.
Dọc đường đi, hắn vô cùng may mắn, lại không gặp phải con quái vật nào, bằng không lấy trạng thái hiện giờ của hắn, sự việc sẽ tương đối phiền toái và khó giải quyết, kỳ vọng duy nhất trước mắt hắn là có thể dựa vào năng lực quan sát mạnh mẽ và giác quan nhạy bén, phát hiện nguy hiểm từ sớm, để tiện ẩn núp và trốn tránh.
Không biết qua bao lâu, Lumian rời khỏi đống đổ nát cảnh trong mơ này, xuyên qua nơi hoang dã không một cọng cỏ, trở lại trong tòa nhà hai tầng kiểu có tầng hầm kia của mình.
Hắn khó nhọc trèo lên tầng hai, gỡ các vật phẩm như thủy ngân sa đọa, túi vải chứa nguyên liệu chính kẻ phóng hỏa và rìu sắc màu sắt đen xuống, hoặc đặt lên trên nóc tủ đầu giường, hoặc ném xuống dưới sàn nhà, sau đó tự động đi đến trước tấm gương toàn thân được khảm ở mặt ngoài tủ quần áo.
Lumian nhìn thấy sắc mặt xanh trắng đến lạ thường của mình ở trong gương, có nhiều dấu vết bị ngọn lửa liếm qua để lại, trên thân nhiều chỗ làn da lưu lại vết lốm đốm màu đen bạc như có như không.
Trong đôi mắt màu lam của hắn, màu trắng bạc hư ảo mơ hồ hiện lên, tự mình quấn quanh, nhuộm màu đen.
Đây là biểu hiện ra ngoài của bị thương nặng lại thiếu chút nữa mất khống chế.