Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 226 - Chương 226 - Sau Lễ Mừng

Chương 226 - Sau lễ mừng
Chương 226 - Sau lễ mừng

Aurora ừm một tiếng, không hỏi nhiều nữa.

Nhưng mà Ryan lại nhẹ nhàng thở dài nói:

“Đến trước đêm thứ mười hai, nếu luôn luôn chỉ có trình độ như này thì tốt.”

Aurora chớp mắt, ngượng ngùng nói với hiệp sĩ bình minh của trái tim máy móc này là đừng nói lời tương tự vậy, như thế dễ dàng mang đến hiệu quả ngược lại.

Tuy rằng tâm tình của Lumian trầm trọng, nhưng ngoài mặt vẫn mang theo nụ cuoiwf, đáp lại Ryan một câu:

“Vùng Darliege bọn ta có một câu ngạn ngữ, may mắn xui xẻo hoàn toàn do mệnh, đã định ra từ trước, cho dù chúng ta lo lắng như thế nào đều không thể thay đổi được sự việc tiếp theo.”

Câu hắn không nói ra khỏi miệng là:

Việc duy nhất có thể làm chính là lên dũng khí đối mặt.

Trong cuộc trò chuyện đứt quãng, năm người cảnh giác dị biến có thể sẽ đến, nhưng cho dù thời tiết hay là chim đều bình thường đến khiến cho bọn họ sợ hãi.

Qua gần nửa tiếng, bọn họ đồng thời đưa mắt nhìn ra cửa.

Có tiếng bước chân đến gần.

Không bao lâu, chuông cửa nhà Aurora bị kéo vang, tiếng chuông ting ting ting quanh quẩn khắp cả tầng một.

Liếc nhìn chị gái, Lumian cẩn thận đi đến cửa, xuyên qua mắt mèo, nhìn ra bên ngoài.

Người kéo chuông cửa là một người đàn ông, hàng xóm của bọn họ, Lewis Bedek.

“Có chuyện gì vậy?” Lumian mở cửa hỏi, vẻ mặt tươi cười.

Lewis Bedek tóc đen mắt lam, hơn bốn mươi tuổi, khi tuổi còn trẻ đã từng bị thương trong lúc gặt lúa mì, tay trái chỉ còn lại ba ngón.

Hắn mặc áo vest màu xanh xám và quần dài màu sẫm, sợ hãi rụt rè nói: “Ta muốn mượn lò nướng nhà các ngươi. Mùa Chay đến rồi, phải nướng chút bánh mì tươi mới cho lũ nhỏ.”

Hắn vừa nói vừa giơ túi bột mì lên, đá một cước vào gói to đựng than đá thấp kém ở bên cạnh hắn.

Lumian hơi do dự, liếc nhìn Aurora ở đằng sau.

Aurora gật đầu ý bảo hắn cho Lewis Bedek tiến vào.

Mới vừa rồi nàng đã thấp giọng thảo luận với đám người Ryan, định quan sát ở khoảng cách gần các thôn dân đã tham gia xong lễ mừng Mùa Chay có gì biến hóa.

“Chỉ có bánh mì nướng sao? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ làm chút thịt hun cho mấy đứa nhỏ nhà ngươi.” Lumian nhường đường, cười chế nhạo Lewis Bedek.

Lewis Bedek câu nệ đáp lại: “Nếu như năm nay được mùa, sẽ làm không ít thịt hun.”

Trong ánh mắt của hắn tràn đầy chờ mong, giống như cảm thấy được mùa là chuyện đương nhiên sẽ đến.

Vào cửa, Lewis Bedek chào hỏi Aurora, đi đến lò nướng, trái lại tự động bận rộn.

Đám người Lumian càng quan sát càng cảm thấy quái dị.

Lewis Bedek lại không hề liếc nhìn Ryan, Leah và Valentine, giống như bọn họ không hề tồn tại!

Cái này giống như một người đã biến thành quái vật cố gắng giả bộ bản thân thật bình thường, nhưng chỉ cần gặp chuyện vượt trên trí nhớ ban đầu, bọn họ sẽ biểu hiện ra khác thường rõ ràng, hoặc là trực tiếp bỏ qua.

Lumian lập tức hồi tưởng lại phó linh mục giáo xứ Michelle Garrigou:

Mới đầu thoạt nhìn hắn còn tốt đẹp, đến gần đây, hắn chỉ thừa lại hành vi thường ngày là ăn cơm, đi ngủ và khát vọng kêu người cầu nguyện, còn lại bỏ qua toàn bộ!

Dưới cái nhìn soi mói của ba người xứ khác, Lewis Bedek giống như máy móc đã lập trình sẵn nướng bánh mì, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với Lumian, Aurora.

Chuyện này rất bình thường lại hết sức không bình thường.

Đợi đến khi Lewis Bedek mang theo bánh mì đã nướng xong rời đi, Aurora liếc nhìn đám người Ryan, chua xót cười nói:

“Người tham gia lễ mừng Mùa Chay, có lẽ đều biến thành như thế này.”

“Giống như bị quái vật dần dần thay thế.” Leah cảm thán từ tận đáy lòng.

Nàng không cố gắng giữ nụ cười ở trên mặt nữa.

Lumian đã điều chỉnh xong tâm tình, đưa ra một vấn đề: “Người như vậy, nếu như muốn cứu, phải cứu như thế nào?”

“Cách duy nhất ta có thể nghĩ đến là tinh lọc.”

Valentine khẽ thở dài nói:

“Nhưng nếu như khác thường đã kết hợp chặt chẽ với bản thân nhân loại, kết quả cuối cùng có thể là cùng nhau bị tinh lọc.”

Đúng lúc này, lại có hai thôn dân đi ngang qua cửa sổ.

Một người trong đó là Pierre Guillaume khách quen của quán rượu lâu năm, trong lần tuần hoàn trước đó và trước nữa đã từng uống chùa rượu Absinthe của Ryan.

Hắn đang trò chuyện với đồng bạn, cười đến vô cùng vui vẻ, giống như đang thảo luận đến chỗ náo nhiệt của lễ mừng Mùa Chay.

Khi lướt qua cửa nhà Lumian, bọn họ đồng loạt nghiêng đầu, nhìn vào trong phòng, vẻ mặt đều tối tăm khác thường.

Chỉ liếc nhìn một giây, bọn họ lại đã thu hồi tầm mắt, trên mặt hiện đầy ý cười, tiếp tục đề tài mới vừa rồi.

Nếu như không phải mỗi khi có người đi ngang qua thì nhóm người Lumian luôn luôn quan sát ra ngoài, chắc chắn không phát hiện ra biến hóa trên sắc mặt trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi.

Tiếng nói tiếng cười truyền đến từ bên ngoài càng rõ ràng hơn, bọn họ càng cảm thấy đè nén.

Yên lặng thay thế cho thảo luận.

Qua hồi lâu, sau khi hai thôn dân rời đi xa, Aurora thở dài nói:

Bình Luận (0)
Comment