“Như này đã không phải là có một vài người bị quái vật thay thế, ta hoài nghi cả thôn xóm, trừ chúng ta, đều là quái vật khoác da người rồi.”
Cái này là lễ mừng Mùa Chay hoàn chỉnh sao? Lumian khó có thể tự kiềm chế không tiếng động tự nói một câu.
Ryan lại trịnh trọng nhắc nhở: “Tiếp theo sẽ là ngày sau khó khăn hơn ngày trước, mọi người chịu đựng.”
Từ giữa trưa đến buổi chiều, bọn họ luôn luôn đề phòng thôn dân bị dị hóa tập kích căn nhà này, nhưng trừ bỏ thỉnh thoảng có người đi ngang qua, dùng vẻ mặt hoặc tối tăm hoặc lạnh lẽo liếc nhìn vào bên trong ra, không hề xảy ra chuyện gì khác nữa.
Như vậy mang đến áp lực thật lớn cho đám người Aurora.
Ryan nhìn quanh một vòng, ôn hòa nói: “Còn có mấy ngày nữa là đến đêm thứ mười hai, đừng căng thẳng như thế.”
“Chờ dùng xong bữa tối, chúng ta chia làm hai tổ thay phiên nghỉ ngơi, nhất định phải giữ vững trạng thái tinh thần tốt.”
Có một người phi phàm mạnh mẽ kinh nghiệm phong phú tính cách trầm ổn như vậy sắp xếp, cho dù Aurora hay là Lumian đều rõ ràng bình tĩnh một ít.
Mười hai giờ đêm.
Aurora và Lumian trực đêm xong đánh thức đám người Leah, quay trở về phòng ngủ.
Lumian liếc nhìn ra cửa, hạ thấp giọng nói:
“Cô gái thần bí kia vẫn luôn không xuất hiện, ngày mai ta có nên tìm cơ hội đi ra ngoài một chuyến, đến quán rượu lâu năm nhìn xem không?”
“Trong thôn hiện giờ, mỗi một người đều có thể là quái vật, một khi đi ra ngoài, sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Aurora rất không tán thành.
Nàng ngẫm nghĩ nói:
“Chờ một chút đi, đến sáng ngày mai cô gái thần bí kia còn không xuất hiện, buổi chiều ta cùng với ngươi đi đến quán rượu lâu năm.”
Lumian do dự một chút, vẫn gật đầu.
Hắn định buổi sáng ngày mai lại thảo luận với chị gái xem có cần tìm đám người Ryan hỗ trợ, năm người cùng nhau hành động hay không.
Trong phòng ngủ tràn ngập màn sương mù màu xám nhàn nhạt, Lumian mở mắt ra.
Hắn xoay người ngồi dậy, kiểm tra thân thể, phát hiện vết thương nặng như vậy trước đó đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Hắn đang định cảm khái một câu, đột nhiên nghe thấy tiếng ting ting ting, ting ting ting.
“Có người đang kéo chuông cửa?” Lumian theo bản năng lóe lên một ý niệm như vậy, theo quán tính định xuống tầng một, nhìn xem là ai đến cửa.
Mới vừa bước ra một bước, toàn thân hắn đã đột nhiên cứng đờ lại.
Đây là ở trong đống đổ nát cảnh trong mơ!
Sao có thể có người đến cửa chơi được?
Trong một chớp mắt, tinh thần của Lumian căng thẳng cao độ.
Hắn xoay người lại, trở về bên giường, dùng tay trái đã quấn băng vải màu trắng cầm thủy ngân sa đọa lên.
Ngay sau đó, hắn nâng súng săn, trong tiếng vang ting ting ting đi đến cửa sổ phòng ngủ, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía cửa chính.
Nơi đó trống rỗng không có một bóng người!
Khoảnh khắc này, trái tim Lumian đều giống như muốn dừng đập.
Hắn định mở linh thị ra nhìn lại.
Bởi vì ở trong đống đổ nát cảnh trong mơ tiến vào trạng thái minh tưởng cũng duy trì vài giây, hắn sẽ nghe thấy âm thanh điên cuồng lại khủng bố kia, xuất hiện dấu hiệu mất khống chế, do đó không thể tương đối trôi chảy dùng năng lực này, tìm thao tác tương ứng tốt nhất chỉ trong chốc lát mới hoàn thành.
Nhưng mà cho dù mở linh thị ra, hắn vẫn không phát hiện ở ngoài cửa có bóng dáng gì.
Tuy nhiên, âm thanh của chuông cửa cứ vang lên quanh quẩn không dứt.
Trong lúc đủ loại ý niệm lộn xộn tuôn trào, Lumian nghiêm túc cân nhắc đến có cần quay trở lại trên giường, ép mình đi vào giấc ngủ, thoát khỏi cảnh trong mơ hay không.
Nhưng nghĩ đến nguy hiểm không biết đã đến gần, có thể bất cứ lúc nào xâm nhập vào tòa nhà hai tầng kiểu có tầng hầm này của mình, hắn lại cảm thấy cho dù quay trở lại hiện thực thì khả năng cũng không cách nào thoát khỏi được tập kích sau đó.
“Có hai tình huống.”
“Nếu như người đang kéo chuông có thể tiến vào, ta lên giường đi ngủ tương đương với bỏ qua ngăn cản.”
“Nếu như nó không vào được, ta chỉ cần không bị kích thích bản thân ra mở cửa, là không có vấn đề gì cả.”
“Cho dù như thế nào, đều phải xuống tầng dưới nhìn xem sao…”
Lumian nhanh chóng hạ quyết tâm.
Hắn giắt thủy ngân sa đọa về bên hông, bên kia giắt rìu, cầm súng săn lên, bước từng bước một ra khỏi cửa phòng, vô cùng cẩn thận men theo cầu thang đi xuống.
Vừa xuống đến tầng một, trong mắt hắn đã chiếu ra một bóng dáng.
Bên cạnh bàn ăn có thể để cho sáu người sử dụng, vị trí đối diện cửa cầu thang, cô gái thần bí trước đó Lumian tìm khắp nơi mà không thấy đang ngồi đó.
Nàng mặc áo vest màu trắng, cổ áo có một cái nơ con bướm vĩ đại, dưới thân giống như là một chiếc quần dài rộng rãi màu xám ngọc trai, tổng thể vừa có cảm giác giản dị, lại lộ ra vẻ tinh xảo khác.
Lúc này, nàng đang bưng một ly đồ uống màu vàng nhạt nhẹ nhàng nhấp môi, một cái mũ thấp màu đen đang được đặt bên cạnh tay.