Ramaye xoay người qua, cười nói với Lumian:
“Người xứ khác, ta thay đổi chủ ý, thù lao là 265 pelkin. Thế nào, có phải ta thật nhân từ không, còn để lại cho ngươi tiền mua bánh mì và tiền ở nhà trọ hôm nay?”
“Nếu như ta, ta không cho thì sao?” Lumian tỏ vẻ sợ hãi, lại mang theo một chút quật cường.
Ramaye cười đến thịt mỡ trên mặt rung lên:
“Ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?”
“Mẹ của ngươi không nói cho ngươi biết, ra ngoài đừng quá dễ dàng tin tưởng người khác sao?”
Hắn và người đàn ông khôi ngô kia bước từng bước một từ hai phương hướng lại gần Lumian.
Lumian cười theo, xoay người đặt vali xách tay sang bên cạnh.
Hắn nghênh đón Ramaye và đồng bạn của hắn đi tới.
Trong ánh lửa bập bùng, thời gian mười mấy giây trôi qua thật mau, đèn cacbua canxi đến trong tay Lumian.
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Ramaye đang vẻ mặt bầm tím, người run rẩy, móc toàn bộ tiền giấy từ trong ví da của đối phương, dựa vào tia sáng màu cam mang xanh lam, nghiêm túc đếm một phen.
Hắn lập tức dùng xấp tiền này vỗ lên trên má phải của Ramaye, cười nói:
“Hiện giờ chỉ còn 319 pelkin thôi.”
Nói xong, Lumian thu hồi tiền mặt, đi đến con đường giống như có thể thông lên trên mặt đất.
Cột đá của nơi đó treo bảng tên, bên trên có hai hàng chữ Intis:
“Phố Cái Bô, khu chợ người thành thật.”
Trong đó, phố Cái Bô bị người ta dùng tảng đá vạch đi, bổ sung thêm một cái tên ở bên cạnh:
“Phố Loạn.”
Lumian xách theo đèn cacbua canxi, men theo từng bậc thềm đá đi lên trên.
Không bao lâu, trước mặt xuất hiện tia sáng, truyền đến tiếng người ồn ào.
Đối với người đi ra từ dưới lòng đất yên tĩnh, cái này giống như toàn bộ thế giới thoáng chốc sống lại vậy.
Lumian rảo bước nhanh hơn, dùng tay phải đang xách vali xách tay vặn cái van ở mặt ngoài đèn cacbua canxi, khiến bọt nước ở cột trụ bên trên không nhỏ vào trong đống đất đèn ở bên dưới nữa.
Theo thể khí acetylene thiêu đốt hầu như không còn, ngọn lửa chỗ cái miệng kim loại dần dần tắt lụi.
Khi này, cảnh tượng ở bên ngoài cũng đập vào trong mắt Lumian:
Từng kiến trúc hoặc cao hoặc thấp giống như vào lúc sắp sụp đổ thì dừng lại, vẫn giữ nguyên trạng thái hoặc nghiêng hoặc lung lay sắp đổ, nhưng lại vẫn ngoan cường đứng sừng sững không đổ.
Quần áo của người trên đường hoặc cũ kỹ hoặc rách nát, khắp nơi đều có người tranh cãi với nhau hoặc chửi đổng, bởi vậy tạp âm gây ra giống như vĩnh viễn không dừng lại.
Lumian đứng ở chỗ lối ra khu vực dưới lòng đất, liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra một tòa nhà năm tầng tên là khách sạn Golden Rooster.
Hai tầng trên cùng của tòa nhà màu nâu be này giống như về sau mới được xây dựng lên, ba tầng bên dưới lại là cột tường, hình vòm, cửa sổ lớn cực kỳ thích sử dụng vào thời kỳ Russell, phong cách hoa văn trang trí hoàn toàn khác, đơn sơ giống như được dời từ thôn Cordu đến.
Lumian xách theo vali xách tay và đèn cacbua canxi xuyên qua đám con nít đang ngồi chồm hổm trên mặt đất tìm kiếm vỏ quýt và những người trưởng thành đang lớn tiếng tranh cãi, đi đến cửa khách sạn Golden Rooster.
Hắn ngước mắt nhìn lên, phát hiện trên đất khách sạn này có đờm vàng, có mảnh giấy vụn, có sốt cà chua rơi vãi, có vết bẩn tản ra mùi cồn, trên trần nhà và vách tường thường xuyên xuất hiện rất nhiều con rệp xếp hàng bò qua.
Nếu như không phải đang cầm đồ trong tay, Lumian chắc chắn sẽ cho cảnh tượng này vài cú đấm.
Quán rượu lâu năm của thôn Cordu còn sạch sẽ hơn nơi đây rất nhiều!
Hắn tìm kiếm con đường nào đó không có vật dơ bẩn, không nhanh không chậm đi đến trước quầy.
Có một người phụ nữ trung niên hơi mập đang ngồi ở đó, trên váy dài màu xám trắng bị lây dính không ít dầu mỡ, mái tóc màu nâu được vấn đơn giản ở sau đầu.
Nàng ngước đầu lên, dùng đôi mắt màu lam quét nhìn Lumian, không hề ngoài ý muốn khi nhìn thấy vẻ ghét bỏ và chống chọi ở trên mặt hắn:
“Ở phố Loạn, ở khu chợ, đây là khách sạn tốt nhất cũng rẻ nhất, chẳng qua ông chủ là kẻ keo kiệt đến khiến cho người ta chán ghét, không nỡ mời vài hầu gái dọn vệ sinh cố định, mỗi tuần mới tìm người đến quét dọn một lần.”
“Hắn cũng thật keo kiệt trong việc trả tiền lương cho ngươi?” Lumian dùng giọng điệu ngây ngô tò mò hỏi ngược lại.
Người phụ nữ trung niên kia lập tức phẫn nộ:
“Ngươi rốt cuộc có muốn thuê phòng hay không?”
“Muốn.” Lumian lập tức bị dọa sợ, dùng tốc độ nói thật nhanh mở miệng tỏ thái độ: “Ta muốn biết giá cả.”
Người phụ nữ trung niên kia hòa hoãn cảm xúc lại:
“Nhìn xem ngươi muốn thuê phòng như thế nào, hai tầng trên cùng là mỗi tuần 3 pelkin, hai tầng phía dưới là mỗi tuần 5 pelkin, nếu như ngươi cảm thấy đắt, có thể đi lên lần lượt gõ cửa, hỏi xem có ai bằng lòng chia một nửa giường cho ngươi, hoặc là cho ngươi thuê lại chỗ trống trên mặt đất, một tuần đại khái 1 đến 1,5 pelkin.”