Còn may, trước mắt là nửa đêm, người đi trên đường ít ỏi không có mấy, lại phần lớn là kẻ nát rượu, tản ra hương vị tươi sáng như đom đóm trong đêm tối, dấu chân ít nhiều gì đều hơi lảo đảo, Lumian lập tức loại trừ được.
Cộng thêm đám người Margot vừa đi qua không bao lâu, còn có không ít vết tích chưa bị phá hư, hắn miễn cưỡng đi theo.
Có lúc, bị giới hạn bởi hoàn cảnh hoặc là do Margot cẩn thận, dấu chân sẽ đột nhiên đứt rời, nhưng Lumian không hề chán nản, từ bỏ như thế, hắn sẽ bình tĩnh lại, thử đi đến một khoảng cách khá xa ở phía trước, bên trái và bên phải, tìm kiếm dấu vết mới.
Trải qua thử đi thử lại và lắng đọng rất nhiều thời gian, cuối cùng hắn đã tìm được dấu chân hắn cần tìm.
Cứ như vậy, Lumian lần theo dấu vết thẳng đến phố họa mi khu chợ, đứng ở trước nhà trọ năm tầng rời xa phòng ca múa giá rẻ.
Dấu chân của Margot và thuộc hạ của hắn tiến vào bên trong.
Trải qua cẩn thận phân biệt, Lumian xác định, ba tên tay chân kia cuối cùng lại rời khỏi nơi đây, một mình đi đến những nơi khác nhau.
Nói cách khác, ở lại trong căn phòng nào đó của nhà trọ chỉ có Margot.
“Không cần thuộc hạ bảo vệ, có đầy đủ lòng tin với thực lực của bản thân…” Lumian không tiếng động tự nói một câu, càng thêm tin tưởng mục tiêu là người phi phàm.
Liếc nhìn hành lang tối đen, suy nghĩ thợ săn có thể có biện pháp xử lý các dấu vết tương ứng trước khi trở về nơi ở chân chính của mình, hắn cho rằng dù mình lấy đèn cacbua canxi ra, tìm kiếm từng bậc cầu thang, cũng rất khó khóa chặt được Margot, thậm chí có khả năng rơi vào cái bẫy do đối phương bố trí sẵn.
Ngẫm nghĩ một phen, Lumian có phương án bước đầu, hắn thu hồi tầm mắt lại, đi đến đường phố ở bên cạnh.
Không bao lâu, hắn đụng phải một thằng cha hơn hai mươi tuổi, uống rượu đến say khướt, đi đường đều loạng choạng.
Chờ đối phương đi đến dưới một ngọn đèn đường khí đốt bị hỏng, bắt đầu nôn mửa, Lumian kéo thấp mũ, đi tới, hạ thấp giọng nói:
“Ta muốn mua áo của ngươi, 1,5 pelkin.”
Phản ứng đầu tiên của con ma men kia là hoài nghi có phải mình bị say đến xuất hiện ảo giác rồi không.
Hắn đang mặc áo vải thô màu xanh xám, mua bên trong hiệu may giá rẻ của chợ người thành thật, tổng cộng bỏ ra 1 pelkin, mà bây giờ, có người lại định tốn 1,5 pelkin, cũng chính là 30 rick, để mua một cái áo cũ đã mặc suốt hai năm!
Là ta điên, hay thằng cha này điên? Con ma men cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn sang đối diện, nhưng bởi vì không có ánh sáng chiếu xuống, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ giấu mình sau tăm tối.
Một giây sau, trong tay hắn nhiều thêm hai đồng xu lạnh như băng.
Con ma men theo bản năng ước chừng một chút, sờ hoa văn mặt ngoài đồng xu.
Hắn nấc một tiếng nói:
“Vì sao ngươi, muốn mua?”
“Không muốn thì ta tìm người khác.” Lumian tỏ vẻ định thu hai đồng xu kia về.
Con ma men không hỏi nữa, lẩm bẩm, động tác chậm chạp cởi bỏ áo khoác của mình, lấy đồ ở trong túi áo ra.
Đợi đến khi Lumian cầm áo của hắn đi xa, hắn khó nhọc nâng đầu, vung tay lên:
“Ha ha, đồ điên, đồ điên đưa tiền… Ọe…”
Khi một lần nữa trở lại nhà trọ ở phố họa mi kia, Lumian đã thay đổi cách ăn mặc, đầu đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm, mặc áo khoác bằng vải thô màu xanh xám cùng với quần dài đã giặt đến bạc phếch, chân đeo một đôi giày da vừa cũ lại bẩn.
Cộng thêm vài thứ lát nữa sẽ phải dùng đến, hắn tổng cộng bỏ ra 12 pelkin.
Ngẩng đầu liếc nhìn nhà trọ đã không còn lộ ra ánh đèn, Lumian đột nhiên hơi sửng sốt:
Vì sao ta cứ nhất định phải lấy Margot người phi phàm này làm mục tiêu chứ?
Ba tên thuộc hạ kia chết cũng không hết tội, hơn nữa rõ ràng rất yếu, lại không biết che giấu tung tích, đối phó với bọn họ không khó hơn giết một con gà bao nhiêu…
Vận mệnh bị quỷ hồn Montsouris tập kích cũng sẽ không lựa chọn người tiếp theo chống đỡ nó là hạng người gì!
Mới vừa rồi vì sao ta chỉ nghĩ đến việc đi săn Margot như thế nào?
Trước kia ta không phải như vậy, lúc nên tàn nhẫn thì có thể tàn nhẫn, khi có thể giải quyết đơn giản cũng sẽ cố gắng giải quyết đơn giản, không gánh vác trên lưng gánh nặng thừa ra…
Trong dòng suy nghĩ, Lumian dần nhếch môi lên.
Hắn phát hiện mình đang theo bản năng lựa chọn con mồi nguy hiểm hơn, nguyên nhân giống như là càng có tính khiêu chiến, đồng thời để hắn cảm thấy làm như vậy sẽ càng thoải mái càng vui sướng hơn.
Cúi đầu nhìn ngực trái bị quần áo che khuất, Lumian hoài nghi như vậy có thể là thay đổi ở mức độ nhất định do ô nhiễm trong cơ thể mang đến.
Trầm mặc vài giây, hắn hạ thấp giọng, trầm thấp cười nói:
“Xem ra ít nhiều gì hơi điên khùng…”
Hắn không định sửa đổi mục tiêu, hắn giống như đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh.