Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 329 - Chương 329 - Bức Tranh (2)

Chương 329 - Bức tranh (2)
Chương 329 - Bức tranh (2)

Lúc đi về phố loạn, Lumian cảm thấy nghi ngờ nhíu mày.

Hắn không phát hiện ra ai đang theo dõi mình.

“Là K tiên sinh còn chưa định điều tra ta, hay là người theo dõi ta có trình độ rất cao, năng lực đặc biệt, để cho ta không thể phát hiện ra?” Lumian vừa nghĩ vậy, lại vứt chuyện này ra sau đầu.

Dù sao hắn không sợ điều tra, trừ phi K tiên sinh và băng đảng Stinger cùng một bọn.

Tiến vào khách sạn Golden Rooster, Lumian thấy thời gian còn sớm, đi qua sảnh chính đã trở nên sạch sẽ, rẽ vào quán bar ở tầng hầm kia.

Hắn còn chưa kịp quan sát tình hình nơi này, đã nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng của Charlie:

“Các ngươi có tin nổi không? Ba tiếng trước ta vẫn còn ở tổng cục cảnh sát, bị tố cáo tội giết người, nhưng ba tiếng sau, ta trở về đây uống rượu ca hát với các ngươi!”

“Các quý bà, các quý ông, ta đã trải qua sự việc không thể tưởng tượng nổi cỡ nào, ta dám đánh cược, không có ai ở đây có thể giống như ta…”

Người bồi bàn thực tập lại một lần nữa xách theo chai bia, nhảy lên trên bàn tròn nhỏ, làm diễn thuyết cho những khách uống rượu xung quanh.

Mái tóc ngắn màu nâu nhạt của hắn rối bời, giống như đã vài ngày chưa sửa sang, bên khóe miệng xuất hiện râu ria lún phún rõ ràng.

“Nhanh như vậy?” Lumian vốn cho rằng Charlie phải mất hai đến ba ngày nữa mới có thể được thả.

Charlie trên bàn tròn nhỏ liếc nhìn thấy Lumian, vung cánh tay ngắn ngủi lên, lớn tiếng nói với những người xung quanh:

“Lát nữa ta sẽ chia sẻ cho các ngươi cảnh ngộ ly kỳ hơn câu chuyện xưa kia!”

Hắn mặc áo sơ mi bằng vải lanh, quần dài màu đen nhảy xuống khỏi bàn, xách theo chai bia, chạy đến chỗ quầy bar, ngồi vào bên cạnh Lumian, nói với Pawar Nissen bartender tết tóc đuôi ngựa:

“Một ly rượu Absinthe! Cảm ơn.”

Hắn chợt nghiêng đầu sang, nói với Lumian: “Ly này ta mời ngươi.”

Lumian thản nhiên nhận, cười nói ra:

“Trạng thái của ngươi còn không tệ lắm.”

“Đương nhiên, ít nhất không cần lo lắng bị treo cổ, ta cũng không muốn khi sống không được ai chú ý, khi sắp chết lại bị hàng ngàn hàng vạn người vây xem.” Charlie tỏ vẻ may mắn nói.

Dân thành phố Trier có sở thích nhìn xem hành hình tử tù.

Mỗi khi có người bị đưa lên đài treo cổ hoặc là điểm xử bắn, đầu đường cuối ngõ đều đầy ắp người.

Vào thời đại cổ điển trước Russell Đại Đế, thậm chí dựa vào sở thích này đã sinh ra một loại tập tục:

Trên đường phạm nhân tử hình từ ngục giam đến đài treo cổ, nếu như bên trong dân chúng thành phố đang vây xem có ai bằng lòng gả cho hắn, vậy hắn được sửa án, giảm bớt hình phạt thậm chí vô tội thả ra.

“Không có việc gì rồi?” Lumian hỏi thêm.

Charlie nhấp một ngụm bia, liếc mắt nhìn hai bên, hạ thấp giọng nói:

“Quá trình cụ thể ta không thể nói, ta đã ký cam kết, cam kết được công chứng kia, ngươi không biết, ờm, nó thần kỳ cỡ nào…”

Charlie kịp thời ngậm miệng, ngược lại nói:

“Điểm không tốt duy nhất là ta lại thất nghiệp, công việc của ta không còn, trưởng bồi bàn đáng chết kia kêu ta làm ảnh hưởng đến hình tượng của khách sạn, không sao, ngày mai ta sẽ đi thế chấp vòng cổ kim cương kia, các cảnh sát đã trả lại cho ta, có khoản tiền đó, ta có thể kiên trì thật lâu, có thể đi đến quán cà phê ở phố áo khoác trắng mời những nhân viên phục vụ kia uống rượu, nhất định có thể tìm được công việc tốt hơn!”

Hắn vốn định bổ sung một câu “Đến lúc đó làm cùng nhau”, nhưng hồi tưởng lại dũng khí và năng lực do Shire bày ra, lại yên lặng bỏ qua suy nghĩ này.

Lumian uống một ngụm rượu Absinthe do bartender đẩy tới, ra hiệu cho Charlie đến một góc tối không người ngồi.

Sau khi xác nhận hoàn cảnh ồn ào, không có ai nghe lén, hắn mới hỏi:

“Vấn đề Suzanne Matisse giải quyết?”

“Ta không biết.” Charlie lắc đầu: “Bọn họ làm rất nhiều chuyện, nhưng ta không thể nói.”

“Bọn họ có hứa hẹn cung cấp bảo vệ một khoảng thời gian không?” Lumian như có suy nghĩ hỏi.

Charlie khó xử đáp lại:

“Ta không thể nói.”

Lumian cười:

“Xem ra là có.”

Nếu như không hứa hẹn cung cấp bảo vệ, vậy sẽ không tồn tại lời nói tương ứng, sẽ không bị cam kết giữ bí mật hạn chế.

“Ặc…” Charlie không ngờ Shire lại có thể đoán được chuẩn xác như vậy.

Lumian hỏi ngược lại:

“Bọn họ có căn dặn gì ngươi không? Nói phần có thể nói.”

Charlie hồi tưởng một chút nói:

“Bọn họ nói với ta, nếu như lại mơ thấy giấc mơ kia, đừng hoảng hốt, bình minh hôm sau đến ngay nhà thờ gần nhất, nhà thờ của Mặt Trời Vĩnh Hằng, ngươi có biết không? Hiện giờ ta là tín đồ của Mặt Trời Vĩnh Hằng chân chính!”

Lumian không tỏ vẻ gì giơ tay phải lên, vẽ hình tam giác ở ngực.

“…” Charlie lập tức trầm mặc.

Uống rượu với Charlie xong, Lumian trở lại phòng 207, tiếp tục học tập bút ký phù thủy của Aurora.

Hắn tiến hành từng bước đến không giờ rửa mặt xong, nằm trên giường, tiến vào ngủ say.

Bình Luận (0)
Comment