“Tóm lại, tin tưởng chính phủ, tin tưởng giáo hội.”
“Russell Đại Đế đã từng nói một câu thế này, nhìn thấy động vật bản thân quen thuộc bị giết chết, người lịch sự nhã nhặn sẽ không đành lòng ăn thịt nó, nhưng nếu như không nhìn thấy, không biết đến, vậy thì không sao cả, có thể ăn thật vui vẻ. Chuyện này cũng giống như vậy.”
Lumian không thể thuật lại câu nguyên gốc, chỉ có thể lấy lý giải của chính bản thân để sắp xếp câu chữ.
Franck nghiêm túc ngẫm nghĩ vài giây, bị thuyết phục hoàn toàn:
“Cũng đúng…”
Nàng liếc xéo Lumian:
“Những lời này của ngươi tuyệt đối không hề giống với một trùm băng đảng xã hội đen.”
“Trùm băng đảng xã hội đen chân chính phải biết lợi dụng chính phủ.” Lumian cười khẽ.
Franck bật cười nói:
“Chẳng lẽ về sau ta phải gọi ngươi một tiếng bố già?”
Không đợi Lumian đưa ra nghi vấn, nàng đã vội vàng bổ sung thêm: “Bố già xã hội đen.”
“Ừm, ngươi tạm thời không có con đường nào cả, chuyện tiết lộ tin tức cho phía chính phủ để ta phụ trách.”
Bố già à… Lumian đã từng nghe chị gái đề cập đến, đây chính là chủ đề trong quyển sách tiếp theo của nàng, đại khái hiểu được nó có ý gì, lập tức hơi ảm đạm.
Trong thời gian tiếp theo, hắn và Franck vui sướng tham gia tiệc tối do Chuột Christo tổ chức, trò chuyện vui vẻ cùng với người của đội buôn lậu như Elken.
Đối với gà nướng Savoie chính tông, Lumian khen không dứt miệng, hương liệu được đút vào trong bụng của nó, ngoài mặt cũng bôi lên đồ vật tương tự, được nướng đến lớp da vàng óng, nước chảy ra ngoài, mùi hương thơm nồng khắp nơi.
Cắt lấy một miếng thịt có kèm da, ngâm ở trong nước mấy giây, lại đút vào trong miệng, cảm giác kia vô cùng tuyệt vời, khiến cho người ta hoàn toàn không dừng miệng được.
Chờ đợi tiệc tối đến hồi cuối, Franck thấy xung quanh bàn ăn đã không có bao nhiêu người nữa, lập tức nhìn sang Chuột Christo ở bên cạnh, nở nụ cười xinh đẹp nói:
“Ngươi lại gần đây một chút, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Christo tạm thời tai mê mắt hoa xê dịch cái ghế, đến gần Franck, đáp lại bằng nụ cười nói:
“Có chuyện gì vậy?”
Franck mang nụ cười nhẹ, thấp giọng nói ra:
“Thật ra, ta và Shire cũng tiến vào thế giới quỷ dị kia, còn tương đối may mắn, trốn thoát được…”
Nói đến đây, nàng rút con dao nhỏ dùng để cắt gà nướng ra, đột nhiên cắm đến trên mặt bàn ở trước mặt Chuột Christo, lạnh giọng chất vấn:
“Bên trong đám hàng kia của ngươi rốt cuộc cất giấu thứ quỷ quái gì? Thiếu chút nữa hại chết bọn ta!”
“Ta, ta không biết!” Christo liếc nhìn hai phía, mồ hôi lạnh ứa ra.
Hắn thấy khu vực bàn ăn chỉ còn lại mình và Franck, Shire, nên vội vàng giải thích:
“Ta thật sự không biết, món đồ đó là do lão đại để cho ta mang vào Trier!”
Lão đại? Lumian nghe xong giật mình trong lòng.
Lúc trước hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này còn có thể liên quan gì với lão đại Gardner Martin, nhưng như vậy hình như có thể giải thích được một vài vấn đề:
Tại sao đội buôn lậu kia lại sẽ tự dưng bốc hơi ở trên con đường bí mật đã nhiều lần sử dụng?
Vì sao Chuột Christo lại gấp gáp tìm nhóm người mình cầu xin giúp đỡ như vậy? Nếu như chỉ đơn thuần là bị mất đi một đám hàng, hắn chắc chắn sẽ xác nhận nhiều lần, chờ một khoảng thời gian sau mới có thể bằng lòng để lộ điểm yếu của mình và sai lầm đã phạm phải cho các ‘đồng nghiệp’ có lẽ đang nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn.
Trong thoáng qua, Lumian lại nghĩ đến càng nhiều hơn:
“Lão đại Gardner Martin hình như là danh sách 6 hoặc danh sách 5 của con đường thợ săn…”
“Giống vậy ta và Franck tiến vào thế giới trong gương đặc thù kia, một người là thợ săn, một người là ma nữ, ở trên con đường tương đồng và lân cận…”
“K tiên sinh để cho ta tiếp cận Gardner Martin, lấy được tín nhiệm của hắn…”
“Franck là thành viên của tổ chức bí ẩn hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù, danh sách bản thân không hề thấp, lại bằng lòng làm tình nhân cho Gardner Martin là một lão đại băng đảng xã hội đen như thế…”
“Lão đại băng đảng Savoie kia thật sự có bí mật không nhỏ, hoặc là dính dáng đến một chuyện lớn nào đó…”
Lão đại để Christo đưa vào Trier một món đồ có liên quan đến con đường thợ săn hoặc là ma nữ?
Tại sao phải mạo hiểm đi ở dưới lòng đất, sẽ bị các nhân viên thuế phát hiện sao? Vì sao lão đại lại không tự mình đi ra ngoài thành lấy, để cho Christo phái người buôn lậu dẫn đường không được sao? Như thế càng an toàn hơn, bí mật hơn…
Hắn biết món đồ kia có khả năng dẫn đến ngoài ý muốn, nên không muốn mạo hiểm sao?
Ánh mắt của Lumian chuyển dời từ chỗ Chuột Christo lên trên mặt Franck.
Hình như cô phù thủy này không hề ngờ đến sẽ nhận được đáp án như vậy, cũng hơi kinh ngạc và sửng sốt, sau đó hiện lên một chút hưng phấn và vui sướng.
Nàng nhìn chằm chằm vào Chuột Christo, cười lạnh một tiếng: