Lúc này hơn tám giờ tối, trời đã tối tăm, trong vũ trường đốt sáng lên những ngọn đèn khí đốt treo tường được gắn ở trên vách kia, khiến cho cả tầng một đều rơi vào trong ánh sáng màu ngả vàng, mà càng đến gần sàn nhảy thì hoàn cảnh càng lờ mờ.
Ở trong từng tiếng thăm hỏi ân cần thủ lĩnh, Lumian ngồi xuống chỗ quầy bar, gọi một ly anh vũ rượu Absinthe hồi hương thêm bạc hà.
Món đồ này tương đối kích thích, chỉ uống một ngụm thôi đã để cho hắn cảm thấy thần trí vì thế sáng rõ, giống như bị người ‘tặng’ cho một bạt tai.
Lumian ngồi một lúc, thưởng thức ca khúc thấp kém của Jenna, đã trông thấy Charlie bưng khay đi đến quầy bar.
“Shire, thủ lĩnh!” Sau khi Charlie phát hiện bartender nhìn mình, dứt khoát thay đổi xưng hô.
Lumian nhấp một ngụm chất lỏng màu xanh biết hư ảo, cười hỏi:
“Ngươi thích sàn nhảy hay là quán bar dưới lòng đất của khách sạn hơn vậy?”
Charlie liếc nhìn bartender và những người phục vụ khác, hạ thấp giọng nói:
“Ta vẫn thích quán bar khách sạn hơn.”
“Ở nơi đó, ta là tiêu điểm của tất cả mọi người!”
Cảm giác được… Lumian bật cười một tiếng, dùng cằm chỉ về phía cô ca sĩ trẻ tuổi thay phiên Jenna kia:
“Nàng chính là con gái người bạn kia của ngươi sao?”
Charlie đã từng nói, hắn có một người bạn, thiếu nợ vay nặng lãi, bởi vì bị Nam tước Brinell bức bách nên đã nhảy lầu tự sát, con gái thì bị đưa đến sàn nhảy Brise ca hát.
“Đúng.” Vẻ mặt Charlie hơi chán nản đáp lại.
Cô ca sĩ kia cũng ăn mặc hết sức xinh đẹp, mặc áo khoác và váy hơi lộ liễu, tuổi của nàng chắc không chênh lệch nhiều lắm với Jenna, nhưng diện mạo lại có vẻ không bằng.
Theo quan sát của Lumian, khác biệt lớn nhất giữa hai người là:
Từ đầu đến cuối trong ánh mắt của Jenna luôn luôn có sáng rọi, còn cô gái này cười là cười giả, trong mắt không hề có sáng sủa gì.
Charlie há miệng, do dự định cầu xin gì đó, nhưng cuối cùng lại ngậm lại.
Lumian uống anh vũ, nghe ca hát, không biết đang nghĩ cái gì.
Khi sắp đến mười giờ ba mươi phút, hắn đứng lên, trở lại trên tầng, thay áo sơ mi bằng vải lanh, áo jacket kiểu lỗi thời và quần dài màu nâu, đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm.
Như vậy khiến cho hắn thoạt nhìn giống với một kẻ lang thang.
Ngay sau đó, Lumian đẩy cửa sổ ra, nhảy vào ngõ nhỏ đằng sau sàn nhảy.
Hắn đang chuẩn bị đi đến rạp hát Vieux Pigeonnier dạo một vòng.
Thuật tiên đoán của hắn nói cho hắn biết, ông Eve chủ khách sạn Golden Rooster sẽ ở rạp hát Vieux Pigeonnier từ mười một giờ đến mười hai giờ đêm thứ sáu, cũng chính là đêm nay.
Lumian không hề nghĩ đến chỉ dựa vào bản thân là có thể giải quyết xong chuyện của Tà Thần có liên quan đến Cây Mẹ Dục Vọng kia, cũng không định cứng đối cứng với đám người kia, hy vọng chỉ thông qua quan sát, phát hiện càng nhiều vấn đề, thu thập được tin tình báo có ích.
Đối với hắn, chủ yếu nhất là mượn nhờ đám người ông Eve, tìm được nơi Suzanne Matisse ở khi còn sống, cầm lấy một món đồ nào đó nàng đã từng mang theo trong thời gian dài, chế tạo tốt trụ cột thuật trừ tà để chuẩn bị cho gặp phải ác linh tập kích sau đó.
Mặc dù đến lúc đó chưa chắc kịp hoàn thành nghi thức ma pháp kia, nhưng có chuẩn bị dù sao vẫn tốt hơn không có.
Lượn quanh nửa vòng, Lumian đi đến bên ngoài rạp hát Vieux Pigeonnier.
Bởi vì lúc này còn chưa đến mười một giờ, hắn không vội vã đi vào trong, mà núp ở trong góc bên ngoài, giống như kẻ lang thang chân chính nhìn vào nhà trọ sáu tầng màu vàng nhạt chỗ ông Eve ở.
Không bao lâu, Lumian nhìn thấy ông chủ khách sạn kia.
Ông Eve mặc bộ vest màu đậm bị giặt đến trắng bệch và quần dài màu nâu, đội một cái mũ dạ nửa cao hơi cũ, cầm một cây gậy chống màu đen, trở về từ khu chợ người thành thật, vào trong nhà trọ.
Mấy phút sau, cửa sổ căn phòng tương ứng của hắn ở sáng lên, hơi ảm đạm.
Lumian kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ cứ chờ, hắn dần dần nhíu mày.
Lúc này đã qua mười một giờ rồi, vì sao ông Eve còn chưa đến Vieux Pigeonnier vậy?
Chỗ cửa sổ kia vẫn lộ ra ánh sáng hơi vàng, thỉnh thoảng có bóng người lóe lên.
Lại qua mười lăm phút nữa, ông Eve vẫn chưa hề rời khỏi nhà trọ kia, xuyên qua đại lộ khu chợ, tiến vào rạp hát Vieux Pigeonnier.
Lumian không nhịn được âm thầm tự nói một câu: “Chẳng lẽ thuật tiên đoán của ta sai rồi sao?”
Lumian vẫn duy trì kiên nhẫn, một mực chờ đến không giờ.
Khi sắp đến mười một giờ ba mươi phút, cửa sổ thủy tinh tương ứng với gian phòng của Eve đã không còn ánh đèn, nhưng từ đầu đến cuối đều không có ai rời khỏi phòng trọ.
Cái này thoạt nhìn giống như quỷ keo kiệt kia thấy thời gian không còn sớm, vì tiết kiệm chi phí gas, dứt khoát tắt đèn đi ngủ.
Theo nửa đêm tiến đến, một màn kịch cuối cùng của rạp hát Vieux Pigeonnier kết thúc, khán giả lần lượt rời đi, không có ai tiến vào nữa.