Mũi nhọn của thủy ngân sa đọa cắm vào áo ngủ màu thủy lam, đâm rách làn da chỗ sườn của lão đại băng đảng Stinger này.
Máu đỏ tươi nhanh chóng rỉ ra, đã hòa dịu một chút đau khổ do đâm thủng tinh thần mang đến, vì thế Bò Cạp Đen Roger tỉnh táo lại.
Hắn phẫn nộ lạ thường phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, trên mặt đất, trần nhà và vách tường xung quanh phòng khách theo đó hiện lên tường gương mặt mơ hồ cái thì xanh xao cái lại trắng bệch, phần lớn trong số chúng nó thuộc về người bình thường, có một vài khuôn mặt đến từ trẻ con, đều tỏ ra nhăn nhó, tràn ngập đau khổ.
Theo vùng đất bất tử hiện ra, Bò Cạp Đen Roger sắp bị thủy ngân sa đọa hoàn toàn đâm vào chỗ sườn biến mất khỏi trước mắt Lumian, chỉ để lại đoản đao màu đen bạc nhiễm lên vết máu loang lổ kia.
Rầm choang! Đầu Trọc Harman đâm lật bàn trà, vọt sang bên này, một quyền đấm về phía Lumian mới vừa rơi xuống trên sofa.
Lumian vội vàng nâng tay, bị đánh đến thân thể vọt lên, trượt xuống dưới mặt đất.
Thân thể ở giữa không trung, đôi mắt của hắn chiếu ra bóng dáng của Đầu Trọc Harman, lập tức sáng lên hai tia sáng giống như tia chớp.
Harman đang định thuận thế nhào về phía hắn để cận chiến cảm nhận được thống khổ đến từ sâu trong linh hồn, khó có thể ngăn chặn nổi kêu lên một tiếng thảm thiết.
Thân thể của hắn khựng lại ở đó, ngửa ra đằng sau. Còn Franck đã giải quyết xong Chân Nến Thấp Castina thì dùng tay phải rút ra một khẩu súng lục màu đồng thau có tạo hình cổ điển.
Nàng nhắm vào Đầu Trọc Harman, nhanh chóng bóp cò súng.
Đoàng một tiếng, một viên đạn màu sắt đen xuyên qua cái đầu sáng bóng kia của Harman, khiến cho nó nổ tung giống như dưa hấu, như pháo hoa màu đỏ và trắng bắn ra bốn phía.
Bò Cạp Đen Roger mới vừa chui ra từ trong một gương mặt vong linh nào đó ở trên vách tường vừa hay nhìn thấy một màn này, hắn kêu to một tiếng căm hận và phẫn nộ khác thường đến cực điểm.
Cùng với tiếng kêu to này, đôi mắt của hắn trở nên sâu thẳm, giống như có sinh mệnh mãnh liệt đang thiêu đốt ở bên trong đó.
Máu bắn tung tóe ở các nơi trong phòng khách và chảy ra từ trên người hai thi thể sôi trào lên, giống như có sinh mệnh tuôn trào về phía Đầu Trọc Harman và Chân Nến Thấp Castina, khiến cho hai thi thể này phủ thêm một lớp áo khoác màu đỏ như máu, lảo đảo lung lay đứng lên.
Máu ở trên thủy ngân sa đọa lại phừng dấy lên, tản mát ra tia sáng tươi đẹp giống như ngày xuân nắng ấm.
Bò Cạp Đen Roger vẫn còn ký ức mới mẻ với cái chết của Margot, sau khi trở lại bình thường, phản ứng đầu tiên là trừ khử máu của mình bị dính ở trên đoản đao tà dị kia, cũng tiện thể công kích kẻ địch, miễn cho bản thân không hiểu ra làm sao lại chết đi trong chiến đấu.
Phản ứng thứ hai của hắn là tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng thỉnh cầu quý cô Nguyệt giúp đỡ, dù sao kể cả nghi thức sống lại đều không thể xóa bỏ được ảnh hưởng do đoản đao tà dị kia của Shire mang đến, chỉ đơn thuần tiêu hủy máu, rất khó nói rằng chắc chắn sẽ có hiệu quả.
Đúng, thông qua đoản đao tà dị màu đen bạc kia, hắn đã nhận ra kẻ đánh úp là Shire.
Đồ điên Shire đáng chết kia!
Ngọn lửa tươi đẹp ở trên thủy ngân sa đọa lan đến trên thân đao, đốt về phía ngón tay của Lumian, hắn không hề không nỡ ném đoản đao tà dị màu đen bạc này ra ngoài, ném lên trên mặt đất tràn đầy các gương mặt vặn vẹo.
Đã đến một bước này, hắn không cần đến thủy ngân sa đọa nữa.
Thanh đoản đao màu đen bạc này trao đổi vận mệnh chính là lấy máu làm môi giới, chứ không phải dựa vào máu, một khi vận mệnh chính thức tiến vào quy trình trao đổi, máu có còn tồn tại hay không đều không cách nào ảnh hưởng đến phát triển tiếp sau nữa.
Mà khi Lumian bị động rút thủy ngân sa đọa ra, trao đổi vận mệnh đã bắt đầu.
Hắn chưa hề lựa chọn gì cả, mặc cho thủy ngân sa đọa phát huy.
Tay trái của Lumian khẽ chống lên trên những khuôn mặt mơ hồ tái nhợt ở trên sàn nhà, dựa vào năng lực nhẫn nại của tu sĩ hành khất, hắn bật trở về trên ghế sofa dài trong cảm giác lạnh lẽo thấu xương và cứng đờ.
Nơi này không có những gương mặt vong hồn vừa vặn vẹo lại đáng sợ, chỉ có Đầu Trọc Harman và Chân Nến Thấp Castina màu máu chảy xuôi không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Hai thi thể này đồng thời dang hai cánh tay, đánh về phía Lumian, định giam cầm hắn tại chỗ.
Phía bên kia, Franck nhẹ nhàng nhảy lên, giống như không có sức nặng rơi lên trên một chiếc ghế dựa.
Không biết từ khi nào, trên mặt nền phủ kín gương mặt hoặc trắng bệch hoặc xanh xao kia đã bay xuống một mảng lớn sương trắng, ngưng ra một tầng băng trong suốt.
Nó trói buộc những gương mặt vong hồn này vào trong đó, bước đầu hạn chế hành động của chúng.