Tôn danh có thể đáp lại? Cấp bậc này tương đối cao… Franck không hỏi tôn danh của quý cô Nguyệt là gì, sợ bị đối phương cảm ứng được.
Nàng đoán ra được đáp án là gì, nhưng vẫn hơi tò mò dò hỏi:
“Mới vừa rồi, vì sao ngươi không tìm kiếm trợ giúp của quý cô Nguyệt?”
Bò Cạp Đen Roger mờ mịt đáp lại:
“Ta có thể thắng.”
Trước khi chết vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong ảo giác à? Franck chậc một tiếng nói:
“Vì sao các ngươi lại muốn ủng hộ Hugues Artois.”
“Là quý cô Nguyệt kêu bọn ta hỗ trợ giúp hắn trúng cử.” Ánh mắt Roger vô hồn trả lời: “Nàng nói, Hugues Artois là một người đầy đủ giác ngộ.”
Người đầy đủ giác ngộ… Có ý gì? Franck không thể hiểu nổi đánh giá này.
Khi Franck thông linh Bò Cạp Đen Roger, Lumian không hề chờ đợi ở bên cạnh, hắn mang theo khuôn mặt thuộc về Arçay, đi vào thư phòng, lần tìm sơ qua các vật phẩm có giá trị.
Hắn thử dùng nửa đoạn dây kẽm mang theo bên người mở cánh cửa két sắt ra, nhưng gặp thất bại.
Ở trong thư phòng, hắn chỉ phát hiện ra một hộp gỗ thích hợp để mang lưỡi liềm tà dị kia đi, mang theo nó đi xuống cầu thang, đi đến tầng hầm ngầm cánh cửa rộng mở.
Nơi này thật sạch sẽ, trừ bỏ bục đá giống như dùng để đặt bức tượng ra, không hề có cái gì khác nữa.
Lumian tìm một trận, bằng vào năng lực quan sát hoàn cảnh của thợ săn, phát hiện ra một cánh cửa ngầm.
Tiếng cọ xát nặng nề vang lên, hắn đấy cánh cửa ngầm kia ra, phát hiện đằng sau là một lối đi, hai bên lối đi là các nhà tù được vây quanh bởi hàng rào sắt, trong phòng giam chen chúc tổng cộng mấy chục đến một trăm người, phần lớn trong bọn họ đều giống như là kẻ lang thang, cũng có quý ông, quý cô quần áo thỏa đáng và đứa bé chắc bị đi lạc.
Lúc này có gần một phần ba người bị nhốt nằm ở trên đất, làn da khô quắt, không có ánh sáng, giống như bộ xương khô hơn là loài người.
Bọn họ đã không còn hô hấp, đại tiểu tiện hoàn toàn không khống chế được, mùi tanh tưởi tràn ngập bên trong nhà giam tư nhân này.
Ánh mắt của Lumian quét qua những người đang run rẩy, nhìn xem mặt đất ở dưới chân bọn họ, vách tường đằng sau và trên hàng rào được làm từ sắt trước mặt có rất nhiều ký hiệu tà ác quái dị.
Khó trách tà thuật sư lại mạnh đến như vậy ở trên sân nhà… Lumian bừng tỉnh hiểu ra.
Không chỉ có Ma Pháp trận tràn ngập vong hồn hỗ trợ, lại còn có thể rút sinh mệnh người khác ra để bổ sung cho bản thân bất cứ lúc nào!
Một cánh tay Lumian ôm hộp gỗ, một lần nữa rút súng lục ra, bóp cò súng về phía một trong những cánh cửa nhà tù đó.
Đoàng một tiếng, khóa sắt bị nứt ra, rơi xuống mặt đất.
Bổ sung đạn dược cho súng lục xong, Lumian không hề liếc nhìn những người bị nhốt, từng bước một tiến lên trước, theo thứ tự phá hủy những khóa sắt còn lại của nhà tù.
Sau đó, hắn cắm súng lục trở lại túi súng ở dưới nách, xoay người lại, rời khỏi nơi đây, lưu lại một nhóm người sống sót vừa mờ mịt lại chết lặng.
Khi Lumian trở lại tầng một, Franck vừa kết thúc thông linh, giải trừ bức tường linh tính.
“Có thu hoạch gì không?” Franck thuận miệng hỏi một câu.
Lumian chỉ hộp gỗ đang kẹp ở dưới nách cánh tay trái:
“Nó hẳn là có thể dùng để đựng lưỡi liềm kia. Ta không thể mở két sắt được. Có lẽ tôi tớ ở nơi này đã trốn lên trên tầng hai, cũng khả năng ra vườn hoa đằng sau, ta không gặp được ai cả.”
“Không cần phải để ý đến bọn họ, là tín đồ của Tà Thần, một khi mất đi che chở, rất nhanh sẽ bị quét sạch, hơn nữa, chúng ta đã làm ngụy trang đầy đủ, sẽ không bị bọn họ nhận ra.” Franck gật đầu nói: “Đi cất lễ hội thu hoạch vào, hiện giờ chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây, đúng rồi, lưỡi liềm kia tên là lễ hội thu hoạch.”
Không bao lâu sau, Lumian mang theo lưỡi liềm kia về đến bên cạnh thi thể của Bò Cạp Đen Roger, hắn giao hộp gỗ cho Franck.
Sau đó, hắn ngồi xổm người xuống, xé một mảnh áo ngủ, vò nó thành cục, dính máu của nơi này lên.
“Ngươi định làm cái gì?” Franck tò mò hỏi.
Lumian không ngẩng đầu lên, đáp lại ngắn gọn:
“Làm một chút gợi ý cho người phi phàm chính phủ.”
Nói xong, hắn mang theo cục vải nhuốm máu trở lại phòng khách, dùng nét bút lộn xộn viết các từ trong ngôn ngữ Intis lên trên vách tường ở bên cạnh bức tượng nữ giới có ngũ quan dịu dàng kia:
“Mẹ vĩ đại.”
Hoàn thành xong chuyện này, Lumian vứt bỏ cục vải, đi ra ngoài cửa.
“Sao lại có một chút ý tứ khiêu khích nhỉ…” Franck cảm khái một câu, xoay người lại theo.
Ở sau lưng của nàng, từng ngọn lửa màu đen bùng lên, vọt thẳng lên trên, thiêu đốt hết đủ loại dấu vết hai người lưu lại và linh thể người chết còn sót lại.
Ngay sau đó, Franck vứt bột phấn lóe lên ánh huỳnh quang ra, tụng niệm chú văn ẩn thân, mang theo hộp gỗ, biến mất ở khu vực sảnh trước.