Lumian sờ khẩu súng lục đang đặt bên tay phải, khẽ cười nói:
“Xem ra những người trước kia ngươi từng gặp đều là công dân tuân thủ pháp luật.”
Bühler từng chịu vài lần đòn hiểm mới dưỡng thành thói quen như trước mặt theo bản năng định cãi lại, nhưng sau khi so sánh biểu hiện của những người trước kia và vị hiện giờ này, hắn lại cảm thấy lời đối phương nói rất có lý.
Cảm ơn bảo vệ của luật pháp, hắn phóng viên chuyên mục của tạp chí “Mặt quỷ” này mới có thể sống được đến tận bây giờ!
“Ngươi không sợ cảnh sát sao?” Bühler nghiêng đầu liếc nhìn bồi bàn đang cầm thực đơn bữa ăn và đồ uống nhưng lại không dám đi đến: “Nổ súng ở nơi như này không phải là chuyện nhỏ, có lẽ đã có người đi báo cảnh sát.”
Lumian cười:
“Do đó chúng ta cần phải nắm chặt thời gian.”
Hắn vừa nói vừa cầm lấy khẩu súng lục, xoay hộp đạn, đặt một viên đạn màu vàng óng vào vị trí trống rỗng ở ngay trước mặt Bühler.
“Ta muốn biết trong hai tháng gần đây có kỹ nữ hạng sang nào rời khỏi phố tường thành, rời khỏi chốn phồn hoa này.” Giọng điệu của Lumian không nhanh không chậm nói.
Bühler theo bản năng lắc đầu:
“Các nàng không thể xem như là kỹ nữ hạng sang chân chính được, những cô gái này đều có chỗ ở xa hoa của bản thân và tình nhân có thân phận cố định, thường xuyên ra vào xã hội thượng lưu, chỉ vào ngôn ngữ cơ thể là có thể gây ảnh hưởng đến một ngành nghề hoặc một chính sách nào đó, chỗ của ta chỉ có thể coi là quân dự bị cho kỹ nữ hạng sang thôi.”
“Ta chỉ muốn biết có người nào phù hợp với miêu tả của ta không.” Lumian hoàn toàn không thèm để ý đến định nghĩa cụ thể về kỹ nữ hạng sang.
Bühler nhìn khẩu súng lục ở trong tay hắn, ngẫm lại nói:
“Bốn người, Lil' Jort gả cho một vị thương nhân Ruen, đi Backlund, Bình Hoa Màu Trắng Sophie trở thành tình nhân của nghị viên Batis, bắt đầu tham gia một vài bữa tiệc tối và buổi gặp mặt của xã hội thượng lưu, có hy vọng trở thành kỹ nữ hạng sang chân chính, Hoa Hồng Sương Sớm Mary mắc bệnh tâm thần, vào một buổi sáng đã dùng kéo hủy diệt khuôn mặt của mình, bị đưa đi bệnh viện tâm thần, Người Đẹp Gia Vị Paulina đột nhiên biến mất khỏi phố tường thành, hình như là được người có thân phận nào đó mang đi.”
Trong lúc Bühler nói, lại nhìn thấy tên ác ôn anh tuấn trước đó một lời không hợp là nổ súng này lại lấy giấy ghi chép và bút máy bơm mực ra nghiêm túc ghi chép lại.
Hắn nuốt nước miếng, tiếp tục nói:
“Khoảng thời gian trước ta có gặp Paulina ở trên phố Vincent, cuộc sống của nàng thật sự không tệ, có xe ngựa bốn bánh, có nữ giúp việc, có nam hầu, có quản gia.”
“Đáng tiếc ở chỗ khi đó ta việc khác, cho nên không biết rõ nàng rốt cuộc đang ở đâu.”
Phố Vincent… Lumian nhớ được nơi đây là một trong năm con phố được Franck bói toán ra, nó cách phố tường thành xa nhất, là một quảng trường xa hoa tương đối yên tĩnh.
Tổng hợp lại miêu tả của Bühler, hắn bước đầu hoài nghi Paulina trở thành tình nhân của Guillaume Bene.
Đối với một tên tội phạm truy nã, trực tiếp bao dưỡng một chuẩn kỹ nữ hạng sang chắc chắn càng an toàn hơn việc thường xuyên đến phố tường thành tiêu tốn, mà bản thân Guillaume Bene thuộc về người có đầu óc có năng lực, trước mắt chỉ là tăng cường khát vọng làm tình, dễ dàng đói khát hơn, lại không phải biến thành kẻ ngốc, hoàn toàn không khống chế nổi bản thân, tất nhiên sẽ lựa chọn phương án có độ rủi ro thấp hơn.
Vào lúc này, tiếng bước chân dồn dập cộp cộp cộp truyền đến từ bên ngoài quán cà phê, ba cảnh sát đang cấp tốc tới gần cửa chính.
Lumian không chút hoang mang đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm lên, thu hồi giấy ghi chép và bút máy bơm mực, lấy tờ tiền giấy giá trị 50 pelkin ra, đặt ở trước mặt Bühler.
Làm xong những chuyện này, hắn mới cầm súng lục ổ quay lên, đứng dậy đi tới cửa sau của quán cà phê ở bên cạnh, mở cửa rời đi.
Rầm!
Mấy cảnh sát đẩy cánh cửa của quán cà phê Hope.
…
Các căn nhà hình dáng biệt thự đứng sừng sững ở hai bên cạnh đường phố Vincent, mặt đường rộng lớn lại sạch sẽ, người qua lại trên đường rất thưa thớt, thỉnh thoảng có xe ngựa chạy qua.
Lumian đi vào nơi này, liếc mắt nhìn quanh, lại có cảm giác không có chỗ xuống tay.
Cũng không thể lẻn vào từng nhà, từng phòng để tiến hành điều tra được đúng không?
Cho dù thật sự phải làm như vậy, hắn cũng không phải là lựa chọn thích hợp nhất, giao cho Franck rõ ràng càng thêm thỏa đáng, nhưng như vậy vô cùng nguy hiểm.
Ngẫm nghĩ mười mấy giây, Lumian nở nụ cười, đi về phía một trong những căn nhà đó, trực tiếp kéo vang chuông cửa.
Người mở cánh cửa màu nâu đậm ra là một người hầu trẻ tuổi, hắn không có huyết thống Nam đại lục, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lumian, dùng giọng điệu Trier thuần khiết hỏi:
“Anh có chuyện gì vậy?”
Lumian cười nói:
“Tôi muốn hỏi thăm người phụ nữ nào xinh đẹp nhất ở trên con đường này.”