Hắn nhanh chóng tới bên cạnh vòng quay ngựa gỗ, không biết từ bao giờ, trên vòng quay ngựa gỗ có thêm một cô bé mặc váy trắng đang ngồi.
Bóng dáng cô bé lúc ẩn lúc hiện, trên mặt nở nụ cười ngây thơ vô tội, cô bé không ngừng cười khanh khách, hiển nhiên cô bé đang chơi rất vui vẻ.
“Thúc thúc chơi cùng ta đi!” Cô bé mời Phương Hưu.
Phương Hưu đứng im tại chỗ, bình tĩnh nhìn cô bé ngây thơ vô tội kia, hắn giơ tay, tóc trắng quấn lấy dao phẫu thuật bay qua đó.
Phụt!
Dao phẫu thuật cắm xuyên qua người cô bé, giống như đâm xuyên qua một đám không khí.
Phương Hưu thu dao phẫu thuật lại, hắn nhìn cô bé mỉm cười: “Đợi ngươi hoàn toàn tới hiện thực rồi, thúc thúc sẽ chơi cùng ngươi nhé.”
Nói xong, Phương Hưu đi mà không quay đầu lại.
Trong công viên trò chơi trống không, chỉ còn tiếng cười vui vẻ của cô bé vang vọng.
Sau đó Phương Hưu không ngừng tiến về phía trước, thời gian không ngừng trôi qua, quỷ dị xung quanh cũng ngày càng nhiều thêm.
Trên con phố trống rỗng truyền đến tiếng thì thầm bàn tán như có như không, trong góc tối, vô số bóng người lay động.
Sau lưng như có bước chân đi theo.
Những tòa cao ốc phồn hoa không thấy đâu nữa, thay vào đó là những nấm mồ âm u.
Nhưng cảnh tượng này như chưa được tải xuống hết, Phương Hưu tự do di chuyển mà không bị bất kỳ công kích nào.
Thời gian này, hắn cũng gặp không ít người hoảng loạn, có người chạy lung tung không có mục đích, có người điên cuồng lái xe, còn có người điên cuồng quỳ lại con mắt đỏ như máu trên trời.
Đương nhiên phần lớn mọi người đều nằm trong nhà run rẩy.
Mắt thấy cảnh tượng thay đổi ngày càng nhanh, Phương Hưu học theo người nhện, dùng tóc trắng làm tơ, thông qua những tòa nhà xung quanh không ngừng bay trên không trung.
Trước mắt bầu trời chưa thay đổi nhiều lắm, hắn vẫn nhìn rõ phương hướng.
Rất nhanh Phương Hưu đã tới cục điều tra.
Vừa đi vào trong, hắn đã cảm nhận được bầu không khí nặng nề, sợ hãi, những nhân viên công tác bình thường hay đi lại cũng giảm đi phân nửa.
Tô Khả Hân đang đứng ngoài cửa nóng ruột chờ đợi.
Nàng ta không mặc đồ công sở nữa mà chỉ mặc bộ quần áo thoải mái, tóc tai rối bù, thậm chí đến cả dép còn chưa kịp thay, trên chân vẫn còn đeo đôi dép lê màu hồng, để lộ đầu ngón chân trắng nõn, tinh tế như đậu khấu.
Sau khi nhìn thấy Phương Hưu, nàng ta sung sướng, hớt hải bước lên đón: “Điều tra viên Phương, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, mau tới phòng hội nghị đi, mấy người cục trưởng Vương đều đang đợi ngươi.”
Phương Hưu bình tĩnh nhìn Tô Khả Hân: “Theo ta qua đây một lát.”
Nói xong Phương Hưu dẫn Tô Khả Hân tới một góc không có người.
Tô Khả Hân đứng thẳng dựa tường, ngẩng đầu, hoang mang nhìn Phương Hưu, không biết đối phương muốn làm gì.
Trong lúc nàng ta đang nghi ngờ, Phương Hưu áp sát, ánh mắt khóa chặt nàng ta, nàng ta hoảng loạn lùi về phía sau, kết quả cơ thể nhỏ bé trực tiếp dán vào tường, không thể trốn được.
“Điều... điều tra viên Phương, ngươi... ngươi có chuyện gì sao? Cục trưởng Vương còn đang đợi ngươi.” Tô Khả Hân cúi đầu, ánh mắt né tránh.
Nàng ta hơi căng thẳng bởi vì dáng vẻ Phương Hưu bây giờ cực kỳ giống như sắp kabedon* nàng ta.
Kabedon thường được thực hiện bởi các chàng trai, khi họ dùng tay đẩy nhẹ cô gái mà họ thích vào tường, rồi chống bàn tay của mình lên bức tường ngay bên cạnh đầu cô ấy.
Thậm chí nàng ta còn nghi ngờ có phải Phương Hưu không thích đồ công sở không? Bình thường thì lạnh lùng như thế, sao hôm nay nàng ta mặc đồ ở nhà, đi dép lê lại có thể thu hút sự chú ý của hắn.
“Ngẩng đầu lên.” Phương Hưu bình tĩnh nói bên tai Tô Khả Hân.
Tô Khả Hân ngẩng đầu lên theo bản năng, kết quả lại nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh như đầm nước chết của Phương Hưu.
Đôi mắt kia nhìn nàng ta chằm chằm không chớp.
Tô Khả Hân không ngừng né tránh ánh mắt, nàng ta căng thẳng cắn nhẹ đôi môi hồng căng mọng.
“Điều... điều tra viên Phương, ngươi...”
“Xem ra không thể nhìn ra bằng mắt thường.”
Phương Hưu đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Tô Khả Hân sửng sốt: “Ngươi nói gì...”
Xoẹt!
Ánh sáng bạc lóe lên.
Trên cổ thiên nga trắng nõn của Tô Khả Hân bị một chiếc dao phẫu thuật cắm vào.
Giọng nàng ta im bặt, đôi mắt trợn tròn đầy khó tin, sau đó ngập tràn hoảng sợ, còn có một chút hoang mang.
Sau đó con ngươi không ngừng phóng to, đôi môi hồng tràn máu tươi, đầu ngoẹo sang một bên, nàng ta chết rồi.
Phương Hưu rút dao phẫu thuật ra, cơ thể Tô Khả Hân nằm xuống đất như đống bùn, máu tươi trên cổ không ngừng phun ra, thậm chí còn co giật.
“Là ngươi thật, không phải mộng cảnh à?” Phương Hưu lẩm bẩm hai câu, sau đó lau dao phẫu thuật dính máu lên quần áo Tô Khả Hân rồi đi về phía phòng hội nghị.
“Tin tức chưa đủ, còn cần thăm dò thêm.”
Hắn vừa vào phòng hội nghị, vô số ánh mắt ngước lên nhìn.